"Đừng nhìn, sẽ không tốt cho con." Hắn ôn nhu hôn lên trán tôi, ôm eo tôi, lạnh lùng quát Lương Linh Nguyệt: "Cút! Đầu của Tô Tử là thứ ngươi có thể chạm vào sao?
Tôi từ trong ngực của hắn vụng trộm liếc cái đầu kia, cái đầu kia tựa hồ rất sợ hãi, hai mắt nhắm chặt không dám cãi lại.
Hắn lại bá đạo nhấn đầu tôi vào ngực, không nhanh không chậm nói: "Không cho em nhìn thì không được phép nhìn, nghe rõ chưa."
Hắn ôm lấy cơ thể tôi, chậm rãi bước đi vài bước, sau đó mới thả tôi xuống, nhưng tay vẫn ôm chặt eo tôi.
"Có thể mở mắt rồi." Hắn nhàn nhạt lên tiếng.
Đây là từ đường cổ xưa vắng vẻ tĩnh mịch, trong từ đường chỉ có một tấm bài vị, bài vị kia của chú rể người đã cùng tôi kết hôn vào hôm đó, có lẽ.... cũng chính là người đàn ông trước mặt này.
Cơ thể tôi bị lạnh run lẩy bẩy, nội tâm vẫn còn đắm chìm trong sự sợ hãi và bi thương.
"Các cậu ấy...... bọn họ đều chết hết sao? Anh có thể cứu bọn họ đúng không? Giống như lúc anh cứu tôi thoát khỏi phố đường âm vậy..."
Tôi mở miệng, ngữ khí rất mềm yếu, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin hắn. Vương Quỳnh cậu ấy là người bạn tốt nhất trên đường của tôi.
"Hừ, trước khi tôi cứu, em trả lời tôi một vấn đề."
Phút chốc, những ngón tay thon dài của người thiếu niên kia siết chặt cổ tôi. Tôi bị hắn nâng lên cao, từ trên cao nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
"Được, anh nói đi." Tôi cắn môi, kìm nén cái cảm giác hít thở không thông.
Có từ "cứu" của hắn, đừng nói trả lời một vấn đề, bất luận bảo tôi làm cái gì tôi đều tình nguyện.
Hắn chăm chú nhìn tôi, tôi cũng thành thật đối diện với hắn. Nếu như nhận sai thỏa đáng có thể đổi về tính mạng của bọn họ, tôi tình nguyện ở trước mặt hắn chịu thua.
Tôi cho rằng hắn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi đao, nhưng vừa nhìn xuống, đôi mắt Trung Hoa với con ngươi sâu thâm thúy đầy lưu luyến kia lại khiến tim tôi loạn nhịp mà không thể giải thích nổi.
Bỗng nhiên, thiếu niên kia dùng lực ôm tôi trong lòng, thanh âm của hắn vẫn lãnh khốc như ánh trăng, "Nói cho tôi biết, tại sao muốn bỏ đứa bé?"
Tôi......
Tôi vì sao lại muốn bỏ đứa bé?
Vấn đề này tôi cũng đang tự hỏi lại chính mình, hắn ở phố đường âm cứu tôi, đã để lại cho tôi thêm một lần suy tư. Rốt cuộc mang thai con của hắn là phúc hay họa?
Nhưng tôi vẫn không chùn bước muốn bỏ đứa bé.
Theo những gì tôi hiểu về bản thân mình, ít nhất tôi sẽ xem xét kĩ lưỡng, sau đó mới quyết định có muốn làm hay không.
"Tôi......" Tôi nghẹn lời trong lồng ngực lạnh lẽo của hắn.
Tôi sợ hãi khóc, tôi vậy mà lại không biết mình tại sao muốn bỏ đứa bé.
Bỏ đi, con của tôi và hắn.
"Trả lời tôi." Thanh âm của hắn ngày càng lãnh khốc, có vẻ đã sử dụng hết sự kiên nhẫn đối với tôi.
Tôi cố gắng suy nghĩ những manh mối đứt quãng, cố gắng tìm ra sự thật.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một tình tiết xuất hiện trong phim. Bất cứ người nào rời khỏi âm giới, họ sẽ quên mất mọi thứ xảy ra ở đó. Con phố đường âm tôi từng đến và từ đường này hẳn là giống nhau, đều thuộc một bộ phận của âm giới.
Cho nên từ khi tôi bước vào từ đường này mới nhớ lại chuyện xảy ra ở phố đường âm.
"Tôi quên mất. Tôi không nhớ những chuyện xảy ra ở phố đường âm. Con người rời khỏi âm giới chẳng phải sẽ quên hết mọi chuyện sao? Tôi không phải là ma, tôi là người. Anh hãy thông cảm cho khó khăn của tôi. Giúp tôi, cứu những người bạn của tôi...."
Tôi khóc thành tiếng, nhưng có thể cảm giác được cánh tay hắn ôm tôi ngày càng nhẹ nhàng, cuối cùng cúi xuống từng chút một hôn những giọt nước mắt trên mặt tôi.