Quỷ Tâm Nan Án

Chương 5



Tiếp theo, dĩ nhiên là Giang Việt vội vàng nhét Chu Bốc vào trong chăn, gói lại kín kẽ, sau đó lấy áo ngoài khoác lên người mình. Khi nãy hắn vừa định xuất, nào ngờ bị Tần Phi hét lên một tiếng cụt hứng, đương nhiên là tức không chịu được, nhưng hắn vẫn cung kính mời Tần Phi bước vào, châm trà dâng lên. Thái độ đó khiến Lý Chấp kinh ngạc, mơ mơ hồ hồ theo Tần Phi ngồi xuống.

Y vừa nhấp một ngụm trà, chợt có một bóng trắng lóe ngay trước mặt, đó là một nam tử thanh tú, mỉm cười, nhìn y chăm chăm. Thấy ánh mắt bỡn cợt của đối phương, y theo bản năng rũ mắt xuống, không đối diện.

Tần Phi thấy thế, gõ lên đầu Chu Bốc một cái, “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa ta đưa ngươi đi đầu thai bây giờ!”

Chu Bốc cười cười, biết những gì người nọ nói chỉ là đang hù dọa mình, mới hỏi: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”

“Dẫn hắn tới chơi thôi!” http://heobibi89.wordpress.com



Chu Bốc ngẫm, nếu là quan hệ tầm thường, vậy sao Tần Phi lại dẫn đối phương tới kết giao với mình? Hắn xoay xoay tròng mắt, nói với Lý Chấp: “Tiểu công tử, ngươi không sợ hắn ta dẫn ngươi tới đây là để quỷ hồn như ta ăn sao? Ta là quỷ ăn thịt người đó nha!”

Lý Chấp cũng không bị lừa, hỏi lại, “Ngươi là Chu Bốc?”

Chu Bốc cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông đồng, “Đúng, chính là ta! Đây là Giang Việt!”

Thấy hắn cười, Lý Chấp mờ mịt không hiểu, y quay sang nhìn mặt Tần Phi, lại thấy hắn ta gõ lên đầu Chu Bốc một cái, quát khẽ, “Dám cười ta!” Tần Phi rất hiểu Chu Bốc, sao hắn không biết Chu Bốc đang cười hắn bị một thiếu niên trói buộc cho được chứ!

Chu Bốc và Tần Phi thường hay nói đùa qua lại, Giang Việt không nói tiếng nào, thi thoảng liếc sang Chu Bốc một chốc. Lý Chấp lại đang quan sát hai người họ, y biết giao tình giữa hai người này không phải một sớm một chiều, hơn nữa Tần Phi còn đang có chút ỷ công ức hiếp đối phương.

Đột nhiên Chu Bốc nghiêm túc hỏi, “Phải rồi, tên Ngốc quỷ ấy còn ngốc hay không?”

“Ngốc? Bản thân ta thật mong hắn vẫn ngốc như trước. Ta nghĩ, hiện tại trên thế gian này, con quỷ có đầu óc tỉnh táo nhất chính là hắn!” Tần Phi gõ ngón tay lên miệng chén trà, thở dài. http://heobibi89.wordpress.com



“Vậy là thế nào?” Chu Bốc khẩn trương, hắn và Ngốc quỷ rất có giao tình, tên quỷ ngu ngốc ấy lại dễ lừa như vậy, đúng là lo lắng chết được.

“Diêu Hộ Quốc đã chết!” Tần Phi đặt chén trà trên tay xuống, nước trà trong chén dao động, làm méo mó chiếc bóng in trong nước.

—————-

Lúc còn chưa thành quỷ, Ngốc quỷ không có tên họ, có lẽ hắn từng có, nhưng bản thân hắn không biết. Năm lên ba, hắn phát sốt, sau sốt thành một đứa ngốc bị cha mẹ ruột vứt bỏ. Nhờ một lão khất cái thu nuôi, hắn thành một tên khất cái nho nhỏ. Tiểu khất cái được nhiều người thương hại, nhờ vậy lão khất cái mới có thể nuôi sống hắn. Năm hắn lên mười bốn, lão khất cái bệnh chết, hắn vẫn làm một tên khất cái như trước, vì hắn ngốc, chỉ có thể chờ một chút cơm thừa, những chuyện khác hắn hoàn toàn không biết. Vả lại, những người trong trấn cũng gọi hắn là Ngốc tử.

Ngốc tử có thể ngốc tới trình độ nào đây? Hắn ngốc tới nỗi lão khất cái chết bốn ngày, thi thể thối rửa, hắn còn tưởng là lão khất cái lười, không chịu dậy. Bởi vậy, một ngày ba lượt, hắn đặt màn thầu bên cạnh lão khất cái, để khi ông tỉnh dậy có thể ăn. Nhưng đến bốn ngày sau, có người phát hiện lão khất cái chết, nói cho hắn biết rằng lão khất cái mãi mãi không tỉnh lại nữa. Ngốc tử nghiêng đầu, mãi mãi không tỉnh lại là ý gì? Ai ngủ cũng sẽ tỉnh nha, cho dù ngủ đến mặt trời chiếu cháy mông cũng sẽ tỉnh. Ngốc tử không hiểu, lúc hắn bị người ta dẫn tới trước mộ lão khất cái, hắn vẫn thì thào, “Cha ngủ trong lòng đất như vậy, bùn đen sẽ không rớt vào miệng sao? Bùn đen vừa đắng vừa khó nuốt, cha vẫn thường không cho ta ăn mà!”

Đợi trước mộ chừng mười ngày, lão khất cái cũng không tỉnh dậy. Bấy giờ Ngốc tử mới hiểu, thì ra như vậy chính là ‘đã chết’.

Hắn vươn bàn tay gầy yếu vuốt ve lên mộ phần, “Cha, thì ra cha đã chết!” Nước mắt rơi lên tay, chảy vào lớp đất, Ngốc tử lau mặt, nói: “Cha, ta đói bụng, Vương bá nói với ta, từ nay về sau, ta phải xin ăn một mình!”

Ngốc tử tiếp tục sống những ngày tháng của một tiểu khất cái, cả ngày bẩn thỉu vô cùng, hắn không có ý thức vệ sinh sạch sẽ. Cho đến cái ngày hắn gặp được Diêu Hộ Quốc. http://heobibi89.wordpress.com



Hôm ấy, trời trong nắng tốt, chim sẻ ríu rít đầu cành, bên đầu tường là một loài cây không biết tên. Diêu Hộ Quốc chẳng màng tới nắng xuân ấm áp, y đang phiền não. Phụ thân y ép y lấy tiểu thư Trương gia, y không yêu nàng, dù ai cũng bảo nàng là cô nương đẹp nhất trấn trên.

Y cầm một khối đất, ném vào trong hồ, nhưng do khối đất quá nhỏ, rơi lại bên bờ, hồ nước vẫn trong veo, phía dưới còn có mấy con cá đang bơi qua lại. Phiền thêm phiền, y phất tay áo, bước ra khỏi phủ.

Diêu Hộ Quốc đi vô mục đích trên đường, chiếc quạt trên tay y cũng quẳng lên quẳng xuống, có trông thế nào cũng là một bộ dạng phong lưu công tử. Y anh tuấn, khí chất đầy người, quanh thân cũng tỏa ra phong vị tao nhã.

Hai mắt Ngốc tử nhìn chăm chăm vào mấy đồng tiền trong bát mẻ, mắt dại ra, trong đầu không có bất kỳ một suy nghĩ gì. Bất chợt, có một vật dài, nhỏ rơi xuống trước mặt hắn, làm ngã chiếc bát, mấy đồng tiền văng ra bên ngoài. Ngốc tử kinh hãi, miệng hô ‘A a’, phản ứng đầu tiên chính là kiểm tra tiền đồng. Kiểm đến đồng cuối cùng, hắn thấy một bàn tay trắng ngần nhặt nó lên, đưa tới trước mặt hắn.

Ngốc tử ngẩng đầu, y phục bạch sam như phát sáng, người trước mặt hắn đúng là tuấn tú nhất trong những người mà hắn từng gặp. Đột nhiên, Ngốc tử rút tay về, ôm ngực, kinh hoảng hô lên: “Ta bị bệnh rồi!” Dứt lời, hắn cầm chiếc bát mẻ và mấy đồng tiền chạy như bay. (ăn cắp xấu lắm nha)



Diêu Hộ Quốc cầm đồng tiền, trợn mắt há mồm. Vương bá bán kẹo đường bên cạnh thấy vậy mới nói: “Diêu thiếu gia, hắn là một tên ngốc!”

Diêu Hộ Quốc lắc đầu, bỏ đồng tiền vào túi, tiếp tục tiến trình phiền não ban nãy.

Ngốc tử rúc vào trong một góc miếu đổ nát, tim đập thình thịch, miệng thì thào, “Có phải là ta sắp chết rồi không? Ta sắp chết, ta sắp chết rồi, có đúng không, có đúng không…” Hắn cứ tưởng là mình sắp chết, nào nghĩ là chẳng qua mình đã động tình, là một chuyện mà mỗi người đều sẽ gặp.

Sau lại, Ngốc tử phát hiện mình không chết, nhưng chỉ vừa nhắm mắt lại, thì hắn lại nhớ tới người mặc bạch y hắn gặp hôm đó. Hắn bình tâm lại, ngủ một giấc đến sáng rồi lại ra trấn xin tiền. Tuy nhiên, lần này hắn lại có thêm một mục đích – đó chính là chờ người mặc bạch y hôm nọ đi ngang qua. Hắn còn chưa đợi bao lâu, chính xác mà nói là hắn chỉ mới vừa lấy chiếc bát mẻ trong áo ra thì người mặc bạch y ấy đã đứng ngay trước mặt hắn.

Diêu Hộ Quốc cúi người, đưa cho hắn một đồng tiền, “Của ngươi đó!” Y ở tửu lâu đối diện đợi hai ngày, sáng nay vừa mới uống xong tách trà thì đã thấy Ngốc tử tới.

Ngốc tử cẩn thận cầm lấy đồng tiền, hắn không thể chạm vào người mặc bạch y được, tay hắn đen, trên mặt đều là bụi.

Diêu Hộ Quốc thấy hai mắt hắn to tròn, trong veo như hồ nước, đột nhiên y lại muốn coi xem gương mặt sau lớp bụi ấy là gì. Nghĩ là làm chính là tác phong của y, y nói với Ngốc tử, “Đi tắm rửa với ca ca không?”

Tắm rửa? Nửa tháng trước ta mới tắm rồi, còn chưa tới ngày tắm… Nhưng hắn không tự chủ được, đi theo người nọ. Hắn nhìn Diêu Hộ Quốc bằng ánh mắt nóng bỏng, nhưng tiếc là trong mắt người khác, ánh mắt nóng bỏng đó cũng chỉ là đang dại ra thôi. Tuy nhiên, Diêu Hộ Quốc cũng cảm giác được Ngốc tử thích mình, y kéo hắn tới: “Đi thôi!” http://heobibi89.wordpress.com



Ngốc tử muốn rút tay ra, nhưng rút không được. Hắn vừa đi vừa ngơ ngác nhìn bàn tay đang nắm tay mình, trắng thật, đi kèm với tay hắn, quả là đẹp lại càng đẹp.

Diêu Hộ Quốc đưa Ngốc tử vào trong phủ, sai người chuẩn bị bồn tắm, nước ấm xong, thả Ngốc tử vào trong nước.

Ngốc tử gác cằm lên thành bồn, trước giờ hắn chưa được tắm bồn bao giờ, cả người còn được nước ấm bao phủ, đúng là thoải mái chết được. Chờ thích ứng tốt, hắn bắt đầu lấy bông chà, chà người như trước đây.

Diêu Hộ Quốc ngồi trên giường nhìn, Ngốc tử không sợ chà rách da sao? Chà mạnh tới vậy! Dần dần, ánh mắt y không thể rời khỏi làn da bị Ngốc tử chà thành màu phấn hồng, không ngờ là làn da của Ngốc tử lại rất trắng. Y đi tới, đặt tay lên vai Ngốc tử, “Ngươi không rửa mặt sao?”

Ngốc tử cúi đầu, ánh mắt tránh né, “Quên, quên rồi!” Dứt lời, hắn đưa bông chà lên mặt, chà quyết liệt.

Diêu Hộ Quốc bật cười, “Từ từ thôi!”

Quả nhiên Ngốc tử chà chậm lại, chỉ một lát sau, gương mặt thanh tú, trẻ con đã lộ ra sau lớp bông chà.

Diêu Hộ Quốc ngẩn ra, Ngốc tử thật đẹp.

Vì y phục của y quá lớn, khẳng định là Ngốc tử không mặc vừa, nên Diêu Hộ Quốc cho người tới sạp vải mua mấy bộ cho Ngốc tử thay, “Nếu ngươi không cười ngây ngô, không nói gì, người ta nhất định không biết là ngươi ngốc!” Diêu Hộ Quốc chải tóc cho Ngốc tử.

Ngốc tử giật giật góc áo, “Ta… không… không ngốc!”

Diêu Hộ Quốc nhéo nhéo mặt hắn, “Ngươi không ngốc à?” Từ chiếc gương đồng trước mặt, Ngốc tử nhìn thấy nụ cười thoải mái của người mặc bạch y, hắn cảm thấy tim hắn sắp nhảy ra ngoài rồi.

“Ngươi còn biết thẹn thùng?” Diêu Hộ Quốc thấy thú vị, thử ôm Ngốc tử, đặt lên đùi mình. Quả nhiên Ngốc tử lại càng thêm thẹn thùng, hắn hận không thể giấu mặt vào trong thân thể luôn.

Diêu Hộ Quốc cười to, cảm giác bực bội mấy ngày qua trong thoáng chốc đã trôi đâu mất. (ăn cắp xấu lắm nha)



“Ngốc tử, ngươi có bằng lòng ở lại chỗ của ca ca không?”

Ở lại chỗ ca ca? Nhưng cha nói, khất cái chúng ta đều phải ở trong miếu đổ nát, ở dưới cầu, “Ta… ta…”

“Ở lại đây đi, mỗi ngày ca ca sẽ cho ngươi tắm nước nóng!” Diêu Hộ Quốc đưa ra quyết định.

Trong sương phòng giấu một tên ngốc, Diêu Hộ Quốc như có được một món đồ chơi vĩnh viễn không chán, mỗi ngày, y đều nghĩ phải trêu đùa Ngốc tử thế nào. Ngốc tử không hiểu những lời nói mang nhiều nghĩa của người khác, hắn đơn thuần như trẻ con, mỗi lần đều bị xỏ mũi dắt đi. Diêu Hộ Quốc thấy khoái trá cực kỳ, y chỉ muốn cả ngày ở bên cạnh Ngốc tử, đến ngủ cũng muốn ngủ chung.

Ngốc tử nằm trong lòng y, hơi thở ấm áp phả vào tai, khiến y thở dốc ồ ồ. Gần đây, Diêu Hộ Quốc phát hiện mình có dục vọng với Ngốc tử, y bối rối, cố gắng khắc chế. Nhưng hôm nay y khắc chế không được nữa, y xoay người, đè Ngốc tử xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của đối phương. Thật tự nhiên, y cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang khẽ nhếch lên.

Ngốc tử rất đau, nhưng hắn vẫn cắn chặt môi không lên tiếng, hắn sợ một khi kêu lên ca ca sẽ tức giận. Nhưng trong lúc ca ca lay người hắn mãnh liệt, ca ca đã bảo hắn kêu, vì thế, Ngốc tử không nhịn được nữa, phát ra tiếng rên rỉ. Diêu Hộ Quốc động tình, y cắn lên bả vai Ngốc tử một cái, ra lệnh, “Gọi ta!” Ngốc tử nghe lời, giọng đứt quãng, “Ca ca… Ca ca…” Thân thể Diêu Hộ Quốc rung động mãnh liệt, giống như tiếng gọi phát ra từ miệng Ngốc tử chính là xuân dược lợi hại nhất thế gian, y gầm nhẹ một tiếng, phóng thích.

Y ngả lên người Ngốc tử thở phì phò, rồi đưa tay xoa nắn vật nọ của Ngốc tử, Ngốc tử hô lên ô ô, cũng phóng ra ngoài.

Ngốc tử không biết hắn và ca ca đã làm chuyện gì, nhưng trong mơ hồ hắn có thể cảm nhận được là hắn và ca ca càng thêm thân mật, hắn thầm vui vẻ trong lòng, cho dù mới ban đầu có hơi đau hắn cũng không sợ.

Diêu Hộ Quốc tự mình trùng chấn lại gia sản ông nội y để lại, cũng coi thường lời cảnh cáo của người phụ thân vô năng trong nhà, bởi vì y đã có Ngốc tử. Ở trong lòng y, Ngốc tử chính là thê tử của y.

Hôm đó trời nổi bão, giông gió tới nhanh, đi cũng thật nhanh. Diêu Hộ Quốc giẫm lên nền đất ẩm ướt đến nhà Lâm Phú – hảo bằng hữu của y lấy dưa hấu, y cẩn thận chọn lựa, cuối cùng chọn được một giống dưa trồng ở đại lục. Vui vẻ đi về phủ, còn chưa bước vào cửa biệt viện, y đã hô to, “Ngốc tử, ta mang dưa ngọt về cho ngươi nè, mau ra đây ăn!”

“Ngốc tử? Ngốc tử? Ngốc tử ngươi trốn đâu rồi? Mau ra đây, hôm nay ca ca không chơi trốn tìm với ngươi, ngươi mau ra đây, nếu không ca ca sẽ ăn hết dưa hấu đó nha!” http://heobibi89.wordpress.com



Ngốc tử đâu rồi? Diêu Hộ Quốc tìm khắp viện cũng không thấy Ngốc tử đâu. Y gọi một tên đầy tớ lại hỏi, thì thấy hắn ta ấp úng, không nói thành lời.

“Rốt cuộc thì hắn đâu rồi? Có phải là lão thái gia? Có phải hay không?” Diêu Hộ Quốc bóp mạnh bả vai gã nọ, gạn hỏi.

Gã ta gật đầu.

Diêu Hộ Quốc như cơn lốc xoáy chạy vội vào thư phòng Diêu lão gia, “Ngốc tử đâu rồi?” (ăn cắp xấu lắm nha)



Diêu lão gia bị khí thế của y làm hoảng sợ, tuy nhiên trên mặt ông ta vẫn duy trì vẻ bình đạm của người phụ thân, nói: “Ta đuổi hắn đi rồi, một tên ngốc, không biết làm chỉ biết ăn, giữ lại trong phủ làm gì?”

“Ông đã đuổi hắn đi rồi sao?” Diêu Hộ Quốc cắn răng, hỏi.

Diêu lão gia không lên tiếng. Diêu Hộ Quốc chỉ đành tự mình đi tìm, y đến nhà bằng hữu của mình nói chuyện thật lâu, không biết còn có thể tìm được hay không.

Y không tìm được, bởi vì Diêu lão gia đã cho người trói Ngốc tử, nhét vào xe ngựa, chạy theo hướng Bắc, đi suốt một ngày một đêm rồi quẳng Ngốc tử vào một trấn nhỏ không biết tên. Vì không để bại lộ, người đưa Ngốc tử đi cũng trở về nhà ở phương Bắc, không quay về thành Tô Châu nữa.

Diêu Hộ Quốc hỏi mãi, có đánh chết Diêu lão gia cũng không nói, ông ta không tin là không thể trị dứt chứng yêu người ngốc của con mình.

Một tháng trôi qua, quả nhiên Diêu Hộ Quốc không tới gạn hỏi nữa, Diêu lão gia vui thầm, cho là cách của mình đã phát huy tác dụng. Nhưng không bao lâu, ông ta phát hiện là mình đã sai rồi.

Từ đó, suốt ngày Diêu Hộ Quốc luôn ở trong tình trạng hốt hoảng, ăn không biết mùi, ngủ không an giấc, y ốm đi từng ngày. Chỉ cần nghĩ tới chuyện Ngốc tử một mình lưu lạc bên ngoài, không biết có phải là lại làm một tên khất cái hay không, tim Diêu Hộ Quốc lại nhói lên.

Thời gian qua lâu, lại đến mùa hạ, Lâm Phú mang theo tôi tớ ôm hai quả dưa hấu tới Diêu phủ. Hắn cười to, nhìn Diêu Hộ Quốc đang nằm trên ghế dựa trong viện, nói: “Hộ Quốc, xem ta mang gì tới cho ngươi này?”

Diêu Hộ Quốc ngồi dậy, đón lấy một quả dưa hấu, nhìn chăm chú một hồi, bất chợt, y phun ra một búng máu. Lâm Phú kinh hãi, vội vàng cho người đi mời đại phu. Một năm không ăn uống gì nhiều, sức lực đã sớm cạn kiệt, sao có thể chống chọi được bệnh tật? Mùa thu trời trở lạnh, y buông tay lìa khỏi trần đời.

Khắp Diêu phủ đau xót không thôi, Diêu lão gia cũng vì thế mà sinh bệnh, trong mơ màng, ông tự nhủ thầm:Nếu sớm biết như vậy, ta đã không đuổi tên ngốc ấy đi.

Thật ra Ngốc tử cũng chưa đi được bao lâu, một tháng sau hắn đã trở về, chỉ là, lúc này hắn đã thành quỷ. Sau khi bị đưa tới một trấn nhỏ bên sông Hoài, vì không tìm được ca ca, hắn lại càng si ngốc. Lần nọ, hắn đi trên cầu, vô tình ngã xuống nước, chết chìm. Hắn thành Ngốc quỷ, Ngốc quỷ chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là tìm lại ca ca. Ban đêm hắn du đãng khắp nơi, tình cờ lạc tới chỗ Tần Phi và Chu Bốc, hai người họ nói cho hắn biết, phải đi về phía Nam. Thậm chí, ban đêm Chu Bốc còn mang theo hắn bay đi, trở về Tô Châu, tìm được Diêu Hộ Quốc.

Từ đó, đêm đêm hắn đều canh giữ bên cạnh người nọ, hắn là Ngốc quỷ, hắn không biết làm thế nào để Diêu Hộ Quốc nhìn thấy mình, hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn ca ca. (ăn cắp xấu lắm nha)



Hắn nhìn thấy ca ca ngày một gầy yếu, tiều tụy, hắn hoảng lên, nhưng hắn nói chuyện ca ca không nghe được, có đôi lúc hắn nghe ca ca nỉ non trong mộng, “Ngốc tử…” Ngốc quỷ cảm thấy tim mình như bị kim châm, hắn không giúp được gì, thế là hắn và Diêu Hộ Quốc cùng nhau tiều tụy.

Hạ tới, Diêu Hộ Quốc lâm bệnh, Ngốc quỷ sợ hãi, nhưng hắn lại chẳng có cách nào. Đêm đến, hắn tới bên giường y, giống như trước đây, hắn nghiêng người ôm Diêu Hộ Quốc. Nhưng hắn phát hiện, y không có hơi thở, giống như cha hắn năm đó! Ngốc quỷ khóc, hắn biết một khi ca ca không có hơi thở, sẽ không tỉnh lại nữa, hắn khóc khàn cả giọng.

Đầu óc hỗn loạn, hắn cảm thấy có vô số hạt châu đang chạy loạn trong đầu hắn, không ngừng gõ mạnh vào, như muốn xông ra ngoài. Đau, đầu đau, tâm cũng đau, những nơi đau đớn đều đang kêu gào lên một từ — ca ca! Ngốc tử ôm đầu, lắc mạnh, cuối cùng hắn không chịu nổi, thét to một tiếng. Âm thanh vừa dứt, hắn mở hai mắt ra, đầu óc tỉnh táo vô cùng. Cái chết của Diêu Hộ Quốc mang lại cho hắn nỗi đau khổ cực hạn, đánh tan thần kinh hỗn loạn của hắn, để hắn khôi phục lại tâm trí bình thường. http://heobibi89.wordpress.com



Ca ca đã chết, giờ hắn lại càng hiểu ý nghĩa của cái chết. Hắn ôm xác Diêu Hộ Quốc, thì thào: “Ca ca, ta chờ ngươi thành quỷ, chúng ta lại ở cùng nhau!”

Nhưng hắn đợi không được hồn phách của Diêu Hộ Quốc, vì Diêu Hộ Quốc vừa chết, quỷ sai đã tới dẫn hồn y đi rồi. Ngốc quỷ không hề ngốc chờ mãi không được, cơ hồ điên cuồng lên lần thứ hai.

Về sau, hắn trộm hài cốt dưới lòng đất của Diêu Hộ Quốc, ôm về mai táng tại bãi tha ma chung với hài cốt của mình. Ngày qua ngày, hắn ngồi ngây ra trước mộ, thần trí thanh tỉnh khiến hắn phải thừa nhận một đau đớn khác, hơn cả cái chết.

———–

“Ngươi không có cách nào sao?” Chu Bốc hỏi Tần Phi. (ăn cắp xấu lắm nha)



Tần Phi lắc đầu: “Ta chỉ có thể siêu độ Ngốc quỷ đi đầu thai!”

“Vậy sau khi hắn đi đầu thai, có gặp được Diêu Hộ Quốc chuyển thế không?” Người đặt câu hỏi chính là Lý Chấp.

“Cũng không biết được!”

Lý Chấp nhíu mày.

Tần Phi khẽ vuốt tóc y, “Ngươi đừng buồn, trên đời này, những người có tình không thể ở bên nhau có rất nhiều, đây chính là số mệnh của họ!”

Chu Bốc nói: “Chúng ta tới xem Ngốc quỷ đi!”

Quả nhiên khi tới bãi tha ma, bọn họ tìm thấy Ngốc quỷ, Ngốc quỷ đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

Chu Bốc đi tới, kéo tay hắn: “Ngốc quỷ!” (ăn cắp xấu lắm nha)



Ngốc quỷ quay đầu, mỉm cười, “Chu Bốc, ngươi tới rồi!”

Chu Bốc chỉ quen nhìn một Ngốc quỷ ngây ngô, tuy là khi đó không tìm thấy ca ca hắn vẫn là thất hồn lạc phách, nhưng hắn kích động, lo lắng, la hét, chứ không buồn bã, mặt còn tái hơn cả ánh trăng như hiện giờ. Chu Bốc nhìn hắn, đau lòng, nói khẽ: “Ngốc quỷ, Tần Phi nói hắn có thể mang ngươi đi đầu thai, ngươi có bằng lòng không?”

Ngốc quỷ quay sang nói với Tần Phi: “Ngươi không sợ giảm âm thọ?”

Giảm âm thọ? Lý Chấp ngẩn ra, Tần Phi siêu độ giúp quỷ sẽ tổn hại tới bản thân sao? Rốt cuộc thì Tần Phi đang che giấu chuyện gì?

Tần Phi đáp: “Không sao cả, âm thọ của ta rất dài, giảm chút ít cũng không sao!”

Ngốc quỷ không muốn. Tần Phi kéo hắn sang một bên, nói gì đó. Ngốc quỷ đồng ý, đi đầu thai, có lẽ kiếp sau có thể gặp lại người nọ.

Trước khi làm phép, Tần Phi trộm nói với Lý Chấp, “Thấy rõ tình yêu thật tâm của người khác, đừng đợi đến lúc muốn gần nhau thì đã không còn kịp!” Lý Chấp nghi hoặc, nhưng trong mơ hồ, y cũng hiểu được chút ít. Y nhìn thoáng qua Tần Phi, lòng phức tạp trăm bề. (ăn cắp xấu lắm nha)



Dưới một luồng ánh sáng mạnh, Ngốc quỷ dần dần tan biến. Ca ca, Ngốc quỷ đến tìm ngươi đây.

..::

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv