Mới vào cửa, Bạch Dung hoa liền ngồi lên trên giường, hơi hất cằm, sóng mắt lưu chuyển, “Bên Hoàng hậu và Liễu Tần, Hoàng thượng đã thưởng những gì?”
Trong hậu cung ẩn ý kín đáo, không bàn lộng thị phi, đó là nguyên tắc sinh tồn cơ bản nhất, Khương Nhiêu đúng mực đáp lại, “Nô tì chỉ thêu thùa, cũng không biết.”
Bạch Dung hoa khẽ hừ một tiếng, móng tay đỏ thẫm vỗ về lò ấm da chồn trên án, “Quên đi, ta cũng không làm khó ngươi, làm nô tài, kín miệng chút càng sống lâu.”
Khương Nhiêu gật gật đầu, “Nếu tiểu chủ không có gì muốn hỏi, nô tì sẽ bắt đầu.”
Bạch Dung hoa không nói gì nữa, thấy sắp đo xong, nàng ta bỗng nhiên cầm tay Khương Nhiêu, “Ngươi chính là Khương Nhiêu tay nghề thêu thùa tốt nhất của thượng phục cục?”
“Nô tì không dám nhận.” Khương Nhiêu nghĩ Bạch Dung hoa này tính tình không tốt, vẫn nên bớt tiếp xúc thì hơn.
Nàng ta xoay người lại, ánh mắt ra hiệu cho A Ngô. A Ngô liền lấy ra một bao bạc nặng trịch đưa cho Khương Nhiêu, ra tay hào phóng.
“Ta muốn một mình ngươi thêu cho ta, hơn nữa hoa văn so với các nàng càng thêm hoa mỹ diễm lệ,” Bạch Dung hoa gập người ngồi xuống, “Xong chuyện, thù lao còn lại sẽ gấp đôi lần này, hẳn là có thể bằng với bổng lộc một năm của ngươi?”
Há chỉ là một năm, ba năm cũng có thể.
Khương Nhiêu cười cười, đặt lại trên án, “Nô tì vô công không lộc, cát phục tất nhiên sẽ hết sức mà làm, vả lại xưa nay đều là người tôn y phục, tiểu chủ trời sinh đoan trang, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng khó quên.”
Một lời khen tặng này, Khương Nhiêu thần thái tự nhiên, lời nói chân thành.
Không phải nịnh hót mà còn hơn hẳn nịnh hót, đây mới là khách khí đạt đến cảnh giới cao nhất, quả nhiên thời gian ở trong cung không lãng phí, bản lĩnh kính cẩn nghênh tiếp cũng lớn lên trông thấy, Khương Nhiêu không khỏi âm thầm tự giễu ở trong lòng.
Sắc mặt Bạch Dung hoa hơi trì hoãn, “Ngươi đã không cần, cát phục kia nếu không lọt vào mắt ta, chẳng những không thưởng mà càng phải phạt.”
Khương Nhiêu thu dọn xong mọi thứ, quy củ đáp lại, nâng bước xin lui.
Lúc quay người lại, nàng đụng vào một người đang tiến vào từ bên ngoài.
Bạch Dung hoa vội vàng đứng dậy, “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Khương Nhiêu hiển nhiên cũng hành lễ theo.
Vệ Cẩn lướt qua nàng, đỡ lấy Bạch Dung hoa, cùng nhau ngồi xuống.
Từ đêm đó ở Hàm Nguyên Điện, Vệ Cẩn không được như ý muốn, Khương Nhiêu đã rất lâu không gặp hắn, hắn cũng không hạ ý chỉ triệu kiến.
Có lẽ là lo lắng gia sự hậu cung, mỹ nhân đông đảo, Hoàng thượng tất nhiên là không thảnh thơi nghĩ đến nữ quan như nàng.
“Thần thiếp còn tưởng là bệ hạ cũng chỉ nhớ thương người mới, quên cả người cũ!” Bạch Dung hoa hờn dỗi một tiếng, Vệ Cẩn làm như cũng không ghét, ăn một quả nhãn Bạch Dung hoa đưa tới, ngón tay mịn màng hơi lướt qua bên môi hắn, sóng mắt kia cũng câu người quyến rũ.
“Tính tình này của nàng, một chút cũng chưa thay đổi.” Vệ Cẩn nhích lại gần nói với Bạch thị, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Khương Nhiêu.
Mỗi khi nhìn thấy Vệ Cẩn, lúc nào cũng là với những nữ nhân khác nhau, tiến không được, lui cũng không xong, nữ quan thật là không dễ làm. Đành phải làm như không nghe, làm như không thấy.
Nhưng thật ra Bạch Dung hoa phát giác trong điện này có dư một người, vì thế nói, “Khương điển y lui ra trước đi.”
Như được đại xá, Khương Nhiêu còn chưa nhấc chân, Hoàng thượng đã mở miệng, “Ngươi ở lại đây, lát nữa cũng đo cho trẫm, làm thêm mấy bộ thường phục.”
Bạch Dung hoa nuốt lời xuống, tự ý lột thêm một quả đưa qua, Vệ Cẩn lần này không nhận lấy, ngược lại đút vào trong miệng nàng.
“Vậy nô tì chờ ở bên ngoài, sẽ không quấy rầy bệ hạ và tiểu chủ.” Khương Nhiêu giương mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Vệ Cẩn, trong cặp ngươi đen kia rõ ràng là ý vị sâu xa.
Hễ có việc gì không bình thường, tất có cổ quái. Vệ Cẩn nhiều lần ra vẻ không bình thường, ngược lại tăng thêm hoài nghi của nàng.
Sự kiện kia rõ ràng đã lẫn vào bụi rậm, nếu Vệ Cẩn còn lo lắng thì đã xử tử, vì sao phải giữ ở bên người? Tất cả đáp án, Khương Nhiêu đều trách mình có lẽ còn có tác dụng nào khác khó nói.
Bạch Dung hoa đột nhiên che bụng, lấy tay áo che miệng, nôn khan một tiếng.
A Ngô vội vàng tiến lên, trên mặt Bạch Dung hoa đỏ ửng đáng ngờ, “Khiến bệ hạ chê cười, thần thiếp dạo gần đây luôn cảm thấy dạ dày không khoẻ.”
A Ngô cũng phụ họa, “Mấy ngày liên tiếp, ngoại trừ bánh ô mai thích nhất do bệ hạ đưa tới thì tiểu chủ hình như không ăn thêm gì khác.”
Ám chỉ rõ ràng như vậy, ngay cả Khương Nhiêu chưa bao giờ sinh con cũng nghe ra ý tứ.
Quả nhiên, vẻ mặt Vệ Cẩn hơi thay đổi, “Nhanh chóng mời thái y lại đây bắt mạch.”
Lại nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt kia cũng dịu dàng rất nhiều, nếu nói đế vương sủng ái nữ nhân là bảy phần hình thức ba phần tình ý, vậy thì đối với con nối dõi là thật sự vui mừng.
Trổ cành tán lá, đời đời con cháu, kéo dài huyết mạch Vệ thị.
“Mau đỡ Lâm nhi đến giường nghỉ ngơi.”
Bạch Dung hoa cầm tay hắn không buông, “Thần thiếp chỉ muốn bệ hạ ở cùng.”
Vệ Cẩn hiếm khi tâm tình tốt, Khương Nhiêu đẩy cửa ra, đứng tránh qua một bên, lúc Vệ Cẩn đi qua thì nói với nàng, “Chờ ở đây, một lát trẫm quay lại.”
“Nô tì nhớ rõ, mới vừa rồi bệ hạ đã nói qua.” Khương Nhiêu điềm nhiên đứng ở một bên, Bạch Dung hoa quay đầu nhìn lại, nàng chợt cúi người cười, “Chúc mừng tiểu chủ.”
Nếu nhớ không lầm, sự vụ bên người Hoàng thượng đều là do Vương thượng nghi và Toàn Cơ cô cô phụ trách, cái chuyện đo đạc này còn không tới phiên điển y nhỏ bé như nàng đảm nhận.
Mặc dù ngoài dự đoán, nhưng cũng có tình lý.
Kết quả thái y bắt mạch, là hỉ mạch, đã có hai tháng.
Bạch Dung hoa tựa vào trong lòng Vệ Cẩn, vui mừng không kìm được, trong hậu cung nếu có thể có con, tất nhiên là sự ban ân lớn nhất.
Huống chi, Hoàng thượng chỉ có một vị Hàm Yên đế cơ, mẹ đẻ Liễu thị lại xuất thân không cao, nếu mình có thể sinh hạ long tử, như vậy chính là hoàng trưởng tử, tiền đồ không giới hạn!
Hoàng thượng long tâm vui mừng khôn xiết, tin tức Bạch Dung hoa có thai lan truyền nhanh chóng, rất nhanh đã truyền khắp thành Tử Vi.
Ở Lưu Sương Các, lúc này nàng ta đã được tấn phong, từ Dung hoa tứ phẩm thăng thành Tiệp dư tam phẩm, phong thưởng gấp bội.
Tịnh Thái hậu, Hoàng hậu, Liễu Tần các cung đưa lễ vật chúc mừng tới, nhưng sau này hãy nói.
Khương Nhiêu lặng lẽ đứng trong nội thất Lưu Sương Các, không hoà hợp với tất cả vui sướng ồn ào náo động.
Trong đầu, nàng chỉ nhớ rõ đôi câu trong sử sách.
“Bạch Tiệp dư mất con trong bụng, sau không có con nữa, ân sủng mất dần.”
“Nghĩ gì mà chuyên chú như vậy, trẫm gọi nàng mấy lần, nàng đều không nghe thấy.” Lời nói của Vệ Cẩn đem Khương Nhiêu từ trong thất thần tỉnh lại.
Nàng cầm lấy tờ ghi chép, nói ngay, “Nô tì làm rất nhanh, sẽ không kéo dài quá lâu.”
Lúc này, tâm tình Vệ Cẩn đã bình tĩnh trở lại, hắn dang hai cánh tay, mặc cho Khương Nhiêu cẩn thận lần mò trên người.
Cũng không tệ, chỉ là chỗ bả vai, Khương Nhiêu cần kiễng mũi chân mới có thể đo chính xác.
Nhưng đến lúc đo quanh thắt lưng, dù sao cũng hơi gần, trong lòng không khỏi có chút lúng túng.
“Chớ để kéo dài thời gian.” Vệ Cẩn thả lỏng vạt áo ra, thúc giục nói.
Hai tay Khương Nhiêu vòng qua thắt lưng hắn, hai tay giao nhau, vòng hắn lại.
Nhưng chính động tác này đủ để cho thân mình mềm mại của nàng dán lên người hắn.
Bên trong lan xạ hương lượn lờ, yên lặng tĩnh mịch.
Không biết là vô tình hay cố ý, Vệ Cẩn đột nhiên dịch bước chân, Khương Nhiêu theo bản năng nghiêng ngả. Cả người bổ nhào vào lòng hắn.
Nàng giống như bị phỏng, vội vàng giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, lại bị vùi càng sâu. Mãi đến khi thắt lưng bị hắn giữ lấy, Khương Nhiêu mới đứng vững được.
“Xin bệ hạ thứ cho…”
Nàng còn chưa nói xong, Vệ Cẩn đã ngắt lời nàng, “Trẫm không truy cứu, miễn tội mạo phạm của nàng.”
Khương Nhiêu hơi buồn bực, gò má bất giác nhụôm màu rặng mây đỏ, rõ ràng là hắn cố ý làm, mình lại bị cắn ngược lại một cái.
Nàng lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt một cái, cảm xúc trong mắt không cần nói cũng biết.
Vệ Cẩn lại cảm thấy bộ dáng ngây thơ của nàng thật hợp tâm ý của hắn, ánh mắt oán giận kia cũng có ý câu người.
Khương Nhiêu lùi lại kéo người ra, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Vậy nô tì tạ ơn bệ hạ không truy xét.”
Hiện giờ đang ở trong điện Bạch Tiệp dư, những hành động này hình như không ổn.
Dứt lời, lực đạo bên hông lại càng thêm chặt. Chỉ là dưới lực đạo này, nàng lại đứng không vững. Tựa như Trương Tuấn Chi lần đầu nắm hai tay của mình vậy.
Đợi đến khi nàng phản ứng kịp, hắn đã cắn cánh môi nàng, nuốt xuống những âm thanh gắng gượng sắp sửa bật ra của nàng.
Mà thắt lưng lại là cấm địa yếu nhất của nàng. Thật khó có thể mở miệng.
Vệ Cẩn đã gặp qua vô số người, thấy nàng càng ngày càng mềm nhũn, nhất thời liền bén nhạy phát hiện sự uy hiếp của nàng.
“Cung nhân thượng phục cục thật vô tích sự, quan phục này của nàng rộng quá, không hợp người.” Nói xong, bàn tay dần dần chuyển qua sau thắt lưng, hơi nhấn một cái.
Lúc này, Khương Nhiêu không nhịn được nữa, ưm một tiếng, yêu kiều có thể nhỏ thành giọt nước.
Ngang lưng bị hắn nâng lên, nàng cứ khom lưng như vậy nằm ở trong lòng hắn, “Phiền bệ hạ như thế, sợ mệt nhọc long thể, ngài vẫn là nên nghỉ ngơi.”
“Trẫm không ngại.” Vệ Cẩn ra vẻ kiếm chuyện.
Khương Nhiêu cắn răng một cái, đưa tay giữ cổ tay hắn, “Nhưng nô tì chịu không nổi…”
“Sớm thành thật chút là tốt rồi, cũng bớt bị giày vò.” Vệ Cẩn rốt cuộc cũng buông nàng ra, từ trên cao nhìn xuống.
Khương Nhiêu thở hổn hển, thân mình cùng kéo ra chút khoảng cách với hắn.
“Ở bên người trẫm, không tha cho bất kỳ kẻ nào có suy nghĩ gian dối.”
Khương Nhiêu vốn còn đang xoa thắt lưng, sau một câu, lại khiến nàng như lâm đại địch. Ngay cả việc gió trăng mà hắn cũng có thể liên hệ đến chính sự, vẫn nên bớt suy đoán tâm ý đế vương thì tốt hơn.
Nàng dứt khoát làm bộ như không hiểu, “Nô tì nhớ kỹ.”
“Buổi tối sẽ cho Vương thượng nghi truyền ý chỉ của trẫm, giao cho ti chế làm mấy bộ xiêm y thích hợp cho nàng.”
Kỳ thật, ở trong cung, ngoại trừ lúc ra ngoài thu mua, có thể thay đổi thường phục ra thì những lúc còn lại đều là quan phục cùng một màu, mới và cũ không có gì khác nhau.
Khương Nhiêu hơi cúi đầu, “Nếu bệ hạ thật muốn ban cho nô tì, không bằng thưởng chút tẩm y vừa người thì thực tế hơn.”
Vệ Cẩn chắp tay ra khỏi điện, cười như có như không, “Nàng không cần khách khí.”