Chưởng sự Lục thượng hiện giờ đều là những người quản lý mới được phong, hoặc là nữ quan cấp thấp ngày trước được đề bạt lên.
Ti tịch ghi tên lại, chỉnh lý thư từ, giấy bút còn lưu lại, sắp xếp những người mới, ti nhạc chuẩn bị tấu nhạc tang, ca tụng Tiên đế, hướng về quần thần, ti thiện, ti nhưỡng cũng không nhàn rỗi, các loại đồ chay, rượu chè đều chiếu theo tổ tiên mà chế, không phân biệt cái nào.
Nhưng bận rộn nhất, nhất định là những người của ti y.
Dựa theo phẩm cấp, từ Thái hậu, Thái phi, Hoàng thượng, cho tới cung nữ nội thị, còn các nhóm tiểu chủ trong các cung các điện còn chưa sắc phong, ngoài các mệnh phụ lạy chầu, tất cả đều phải gấp gáp chế tạo lễ phục.
Nhóm nữ quan vẫn dựa theo phẩm cấp mà chỉnh trang, chỉ là bên ngoài cần thêm một bộ đồ trắng, hơi quá thắt lưng.
Lại nói, thượng phục cục và ti y nay là tiêu điểm của Lục thượng, nhưng phải cảm ơn một người ban tặng.
Hoàng thượng ban dụ lệnh xuống, đặc biệt phong cho nữ nhi Lại bộ Thượng thư Tưởng Hành Văn Tưởng Anh vào thượng phục cục, nhận chức ti chưởng thượng phục.
Tang kỳ của Tiên hoàng mặc dù còn chưa qua, nhưng thành Tử Vi đã bất tri bất giác thay đổi tình hình.
Bầu không khí tang ma nặng nề dần dần tản đi, các cung các điện nghênh đón mai vàng, tiễn đưa cái lạnh, hương khí tràn trề, đỏ tươi vạn điểm, hợp với tùng bách trăm năm, hoa đỏ cành xanh.
Cung điện được tu sửa lại, bảng hiệu đổi nước sơn.
Tiểu chủ mới vào ở, ngoại trừ Tịnh Thái hậu vẫn ở Vũ Hợp Cung, Hoàng Thái hậu và Mộ Thái phi đã chuyển sang Vĩnh Thọ Cung, mà ba vị hoàng tử còn lại đều dọn khỏi thành Tử Vi, ở vương phủ cách xa kinh đô.
Đại đế cơ Văn Huy đã tuyển chọn phò mã, lần này Vệ Cẩn đặc biệt ban cho phủ công chúa, mà tiểu đế cơ Anh Mẫn tuổi còn nhỏ, đi theo bên cạnh Mộ Thái phi, tách khỏi Vệ Ly.
Hành lang Hoa Chương Cung gấp khúc, hàng cây nhãn sáng ngời, bệ ngói mát lạnh, được quét dọn kỹ lưỡng.
Trước cửa điện Phi Yên Cung của thượng phục cục, hoa mơ đỏ trắng hoà lẫn, thật là đẹp mắt.
Ngô ti y Ngô Tư Tú đang ngồi ở trước án một cách khổ sở, bắt đầu từ hôm qua đã nên đem lễ phục của nhóm tiểu chủ các cung dựa theo phẩm cấp mà thêu hoa văn, nhưng nay Hoàng thượng vẫn chưa định danh phận, các nàng không dám tự tiện quyết định.
Một bên văn sử Thái Vi đột nhiên nhớ tới tối hôm qua Khương Nhiêu trong lúc vô tình đã nói, “Theo nô tì thấy, không bằng bẩm báo việc này cho Tịnh Thái hậu định đoạt.”
Đôi mắt Ngô ti y sáng ngời, nàng khen, “Nay Tịnh Thái hậu đứng đầu hậu cung, thứ nhất chúng ta cũng có thể đẩy trách nhiệm sang, thứ hai còn có thể cho Thái hậu nương nương một cái nhân tình. So với việc bẩm báo lên Hoàng thượng thì thoả đáng hơn, ngươi nghĩ hay đấy.”
Thái Vi được khen, cũng chưa nói là chủ ý của Khương Nhiêu, mà tự cho là công của mình. Ngô ti y thấy nàng nhiệt tình, vì thế dứt khoát sai nàng đến Vũ Hợp Cung của Tịnh Thái hậu, chuyện này càng khiến Thái Vi được sủng mà lo.
Các nàng là nữ quan văn sử cấp thấp, hiếm khi có cơ hội lộ diện trước mặt chủ tử, ở hậu cung bất luận là nữ quan hay là phi tần, có thể có cơ duyên lộ diện hơn một lần, cơ hội lên chức tăng tiền đồ cũng thêm hơn một phần, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại.
Thái Vi đi không lâu, Vương thượng nghi dẫn Tưởng thượng phục Tưởng Anh Hoàng thượng đặc phong đến.
Ngô ti y là nữ quan cấp thấp nhất, tất nhiên là kính cẩn lễ phép dẫn nàng ta đi xung quanh giới thiệu.
Vương thượng nghi tươi cười, Tưởng Anh cực kỳ khách khí, “Tưởng thượng phục là do bệ hạ đích thân tuyển vào cung, tạm thời ở Lục thượng làm nữ quan, đợi tang kỳ của Tiên hoàng qua rồi sẽ chính thức vào hậu cung.”
Ngô ti y vừa nghe liền hiểu được, hóa ra vị cô nương này chẳng qua là mượn Lục thượng làm bàn đạp, muốn sau này trèo lên vị trí cao làm chủ tử nương nương.
Lại được Vương thượng nghi chỉ điểm, biết là Hoàng thượng vừa ý, vì thế lại càng không dám chậm trễ.
Lúc này truyền tất cả nữ quan bốn ti thượng phục cục tề tụ ở chính điện Phi Yên Cung.
Lúc Diêu chưởng bảo tìm được Khương Nhiêu ở ti y, nàng đang ở trong khố phòng, chân đặt trên chỗ cao, đang phân loại từng bộ lễ phục, cẩn thận quy củ.
“Khương chưởng y mau xuống đây, tân thượng phục cô cô mới đến, bảo chúng ta qua đó nghe dạy bảo.”
Diêu Dao vốn là văn sử của ti bảo, về sau thượng phục cục có sự thay đổi lớn, nàng liền được thăng lên chưởng bảo thất phẩm.
“Ngươi đi trước đi, ta tới ngay đây.” Khương Nhiêu cất bộ y phục cuối cùng xong mới khom lưng chỉa mũi chân xuống đất, vững vàng nhảy xuống.
Quan phục bên ngoài màu thủy ngân phủ xanh lơ, người khác mặc vào thì chẳng ra ngô ra khoai gì, nhưng mặc trên người nàng, lại đột nhiên có vẻ phong tình vạn chủng, nàng cột đai lưng ở giữa, thắt lưng như liễu, áo lót bên trong màu trắng bạc càng tăng thêm vài phần trắng nõn kiều diễm.
Diêu Dao nhớ tới nhóm cung nhân hay xì xào, tám vị nữ quan Vĩnh Lạc Cung đều bị trục xuất ra khỏi cung, chỉ có một mình Khương chưởng y vẫn còn trở về ti y.
Tác phong nữ quan của Khương Nhiêu cũng không tốt lắm, thậm chí còn bị nhiều người khinh bỉ, nàng ỷ vào tướng mạo trời sinh, không chịu ngồi yên ở trong phòng, lúc trước mấy lần câu dẫn Nhị điện hạ bất thành, không làm phượng hoàng được, nay lại trở nên thấp kém, vẫn chỉ là một con hoàng tước.
Những người làm việc chung với Khương Nhiêu trước kia đều vô cùng khinh thường nàng. Nhưng trong sự khinh rẻ này, mơ hồ còn có sự đố kỵ không rõ ràng, đơn giản là Khương Nhiêu quả thật có chút vốn liếng, còn có cơ hội thân cận với Nhị điện hạ.
Nữ nhân từ trước tới nay vẫn như thế, ngoài dựa vào dung mạo tư sắc thì còn có sự sủng ái của nam nhân.
Nhưng chỉ là nàng quá khoe khoang, trở thành đối tượng đả kích, một khi như vậy, tất nhiên là bao nhiêu oán hận đều tập trung trên người nàng.
Diêu Dao không kiên nhẫn nhắc nhở nàng, “Xiêm y phải dựa theo quy củ mà mặc, cái bộ dạng này của ngươi nếu để cho Tưởng thượng phục mới tới nhìn thấy, chỉ sợ không ổn.”
Ngày trở lại ti y, Khương Nhiêu sớm đã quen với chuyện bị người khác nghi ngờ, Diêu chưởng bảo này nói chuyện có thể được cho là khách khí, nhưng mặc y phục như thế không phải là chủ ý của nàng, ở trên phân phát quan phục xuống dưới, lúc đến được tay nàng thì cũng chỉ còn lại bộ áo choàng cũ kỹ này, hơn nữa số đo quá lớn, đai lưng cũng không thể buộc chặt, chỉ có thể mặc bên trong, khó khăn lắm mới không bị lỏng lẻo.
Khương Nhiêu kéo vạt áo, “Đa tạ đã nhắc nhở.”
Dứt lời, nàng vẫn làm theo ý mình mà đi, Diêu Dao nghĩ chắc mình bẽ mặt lắm.
Lại nói, Khương Nhiêu đến trễ nhất, liền đứng sau nữ quan cả điện nghe dạy bảo.
Từ xa xa chỉ có thể nhìn thấy Tưởng thượng phục kia dáng người yểu điệu, hết sức trẻ tuổi.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Trương chưởng y ở phía trước và văn sử Lạc Mai thấp giọng thì thầm, “Tưởng thượng phục này lai lịch không nhỏ, nghe nói là do Hoàng thượng đích thân tuyển, về sau sẽ vào hậu cung làm phi tần.”
“Nhân tài có tướng mạo như vậy, ở lại thượng phục cục chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
“Chẳng qua là Tưởng thượng phục thoạt nhìn có chút quen mắt, rất giống Khương chưởng y.”
Hai người vẫn chưa phát hiện Khương Nhiêu đứng ở phía sau, vẫn tiếp tục nói hăng say, “Hừ, cái tên nịnh hót kia sao có thể so sánh với Tưởng thượng phục, cho dù dung mạo nàng ta có khá hơn nữa thì Hoàng thượng cũng sẽ không coi trọng nữ tử lẳng lơ như vậy.”
“Hoàng thượng sẽ càng không coi trọng nữ tử nói bậy huyên thuyên.” Khương Nhiêu đứng ở phía sau đột nhiên mở miệng, “Hơn nữa, xin hỏi các ngươi ở đâu, khi nào nhìn thấy ta lẳng lơ, làm sao thấy ta nịnh hót? Nếu không nói được, hôm nay chúng ta đến chỗ Ngô ti y tranh luận cho rõ ràng!”
Trương chưởng y xưa nay chướng mắt với Khương Nhiêu, không biết làm sao mà tài thêu của mình lại không sánh bằng, không được Ngô ti y trọng dụng, có thành kiến khá sâu với Khương Nhiêu này.
Nàng ta thẳng lưng, cắn ngược lại một cái, “Ngươi sao có thể nghe lén người khác nói chuyện!”
Khương Nhiêu đi từng bước ra trước, “Ở sau lưng người khác nói bóng nói gió, ta không thấy thì thôi. Nhưng các ngươi lớn tiếng như vậy, bôi nhọ ta như thế, lại còn để ta tình cờ nghe thấy.”
Lạc Mai đứng ở bên cạnh Trương chưởng y lên tiếng, “Chúng ta không có nhắc tới tên của ngươi.”
“À, té ra ti y còn có Khương chưởng y thứ hai sao? Chẳng lẽ là Trương chưởng y ngươi đổi họ à?” Trương Trân Nhi ngày thường đã làm nhiều trò sau lưng, Khương Nhiêu đã nhịn rất lâu, hôm nay tất nhiên không thể tha cho các nàng.
Lúc này, nhóm nữ quan hàng trước ít nhiều cũng nghe thấy động tĩnh, quay mặt về phía sau nhìn.
Chỉ thấy Khương Nhiêu lộ ra nụ cười rét lạnh, kiên quyết không nhượng bộ.
Ngô ti y đi tới, “Thượng phục cô cô đang giáo huấn, các ngươi đây là muốn làm gì?”
Khương Nhiêu cười khinh thường một tiếng, “Ta cũng đang muốn hỏi Trương chưởng y.”
Trương Trân Nhi nói không lại Khương Nhiêu, vốn là đuối lý, đành phải nghe Ngô ti y răn dạy.
Vương thượng nghi và chưởng sự bốn ti như đám sao vây quanh mặt trăng đứng bên cạnh Tưởng thượng phục, tình thế không nhỏ.
Gọi tên Khương chưởng y và Trương chưởng y, hai người cùng nhau đi ra phía trước.
Mới tới trước mặt, còn có hương lan ngào ngạt bay tới, cô gái mày ngài mặt phấn này, tuổi nhiều lắm chỉ mới mười bảy. Tuy rằng mặc quan phục màu đỏ giống như Vương thượng nghi, nhưng nàng ta vẫn chưa đeo quan đỉnh mà dùng bộ diêu (*) thay thế.
(*) bộ diêu: trâm cài (có phần đuôi lòng thòng) của phụ nữ xưa
Chắc là trong người có đặc quyền, cũng không là người nàng nên động đến, dù sau này tấn phong phi tần, địa vị khác biệt.
“Ngươi là Khương Nhiêu?” Giọng nói Tưởng thượng phục mềm mại, nghe như là giọng Giang Nam, không lanh lảnh mỹ lệ như Tạ Doanh Nhu, càng thêm nhiều ý vị nhẹ nhàng như bông.
Nhưng trong câu nói kia, rõ ràng có ý không tầm thường.
Khương Nhiêu đầu tiên làm theo cấp bậc lễ nghĩa, sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tưởng thượng phục dần dần thu vào đáy mắt.
Nhưng cái nhìn này khiến Khương Nhiêu thế nào cũng khó mà tin được!
Tưởng thượng phục gì chứ, rõ ràng chính là thứ muội đoạt vị hôn phu của mình Khương Anh!
Khuôn mặt của nàng ta, Khương Nhiêu chết hơn trăm ngàn lần cũng tuyệt đối không thể nhận sai.
Cùng sửng sốt, còn có Tưởng Anh.
Vương Thượng nghi ở bên cạnh nhắc nhở, Khương Nhiêu mới cố nén kinh ngạc, cúi người nói, “Nô tì tham kiến thượng phục cô cô.”
Tưởng thượng phục lại lẩm bẩm, “Khương… Nhiêu.”
Ngô ti y cũng nhìn ra thần sắc thượng phục mới tới này có chút quá chừng mực, liền đi lên hoà giải, “Có lẽ Tưởng thượng phục vất vả cả buổi rồi, cũng đã thấy qua, để các nàng đi làm việc thôi.”
Khương Nhiêu không thể xác định, cũng không dám tin tưởng, chẳng lẽ Nhị muội cũng trở về trăm năm trước giống như mình?
Nhưng nàng xưa nay cẩn thận, ngoại trừ lúc đầu lộ ra một chút kinh ngạc thì sau đó Tưởng thượng phục nhìn như thế nào, nàng đều mang thần sắc tự nhiên.
Đợi mọi người tản đi rồi, nàng trở về khố phòng, lúc bốn bề vắng lặng mới tựa vào tháp vải, trong lồng ngực hoang mang không thể bình tĩnh được.
Mối hận hoành đao đoạt ái đời trước, vốn cho rằng người chết thì sẽ tiêu tan, chỉ coi là những việc đã qua.
Nhưng khi thấy người cực giống Khương Anh đứng ở trước mặt mình, nàng mới phát hiện, bản thân vẫn không buông được cái mối hận khoan tâm này.
Nếu thật sự là Khương Anh, như vậy thì nhất định sẽ không bỏ qua như vậy. Chỉ cần chờ đợi, với tính tình của nàng ta, tất nhiên là không nhịn được.
Nàng lắc lắc đầu, muốn xóa đi hình ảnh của Trương Tuấn Chi, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Đúng lúc Thái Vi vừa lo xong chuyện bên ngoài, hăng hái tràn trề, thấy Khương Nhiêu thì vội vàng thu hồi sắc mặt vui mừng, gọi to Khương chưởng y.
Khương Nhiêu thuận miệng nói, “Ngươi đi đâu vậy? Lễ phục này năm ngày sau sẽ dâng lên, nhưng hoa văn cho các vị tiểu chủ còn chưa xác định, buổi trưa một mình ta sửa sang lại, cũng không thấy bóng dáng của ngươi.”
Thái Vi hiển nhiên vô cùng chột dạ, liền tiến lên lấy y phục trong tay nàng, đặt lên trước án rồi mở sổ ra ghi chép, “Thái hậu nương nương đã phân phó rồi, nói là tất cả cứ thêu hoa văn theo nhị phẩm là được.”
Khương Nhiêu giương mắt, quả nhiên phải đi xin chỉ thị của Thái hậu, “Là ý của Ngô ti y?”
Thái Vi ấp úng, dứt khoát nói, “Ta bất quá là thay người làm việc, nào biết đâu mấy chuyện này.”
Khương Nhiêu đã hiểu ra, Thái Vi đây là lấy chủ ý của mình đi tranh công.
Ở trong hậu cung cũng chẳng hề hiếm lạ gì, Thái hậu tôn đại phật kia, bao nhiêu người muốn trèo cao, chỉ là nếu muốn mượn chuyện này mà lên chức, thật quá ngây thơ rồi.
Trải qua chuyện này, thật tốt, lại thấy rõ mặt mũi thật của một người, chỉ sợ trước đây lá mặt lá trái, đều là ra vẻ một chút thôi.
Ngoài mặt càng niềm nở, trong lòng càng muốn ngáng chân.
“Mấy bộ lễ phục này ta đã sửa hết rồi, ngươi không cần nhúng tay vào, đi xuống trước đi.” Khương Nhiêu đi qua, khách khí lấy lại mấy món đồ trong tay nàng ta.
Thái Vi vỗ vỗ tay, bẽ mặt đi ra cửa.
Đi không bao lâu, không ngờ lại gặp Ngô ti y, nàng ta vội vàng thay đổi khuôn mặt tươi cười tiến lên, còn chưa kịp khoe công, Ngô ti y đã phủ đầu hỏi, “Khương chưởng y ở đâu, Tưởng thượng phục có việc tìm nàng.”
Thái Vi ồ một tiếng, “Ta đi chuyển lời cho.”
Ngô ti y mới đi, Thái Vi lại đột nhiên chuyển hướng, lập tức đi đến phòng thêu thùa.
Lại nói, Khương Nhiêu cũng không biết, trong nửa canh giờ ngắn ngủn lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lễ phục của ba người Tịnh Thái hậu, trưởng tôn Thái hậu, Mộ Thái phi Tiết ti y đã chuẩn bị xong, nếu được Tịnh Thái hậu cho phép, nàng sẽ đem lễ phục của các phi tần khác vào phòng thêu thùa.
Chưa chọn được người thích hợp, chức vụ bỏ trống, trước mắt, Khương Nhiêu đành phải một người làm việc hai người.
Cũng may Khương phủ trước đây kiếm sống bằng nghề vải, từ dệt vải, nhuộm màu đến thêu thùa đều kinh doanh, trong lúc rảnh rỗi, nàng thường xuyên học tập mấy chuyện nữ công ở chỗ tú nương.
Mấy chuyện này kiếp trước nhìn như là những kỹ năng vô dụng, đến nơi này, thật ra lại có công dụng.
Ngay cả Ngô ti y cũng tán thưởng tay nghề nàng thật khéo, trong Lục thượng khó tìm được người thứ hai, mà Khương Nhiêu làm rất nhanh, năng suất cao.
Rất nhiều thủ pháp nhóm nữ quan ti y đều chưa bao giờ gặp qua, nhìn không ra cách thức.
Khương Nhiêu ngoài miệng thì khách khí, trong lòng lại nói đây là kỹ thuật thêu trăm năm sau, vô cùng hoàn mỹ.
Thái Vi vùi đầu sao chép ở bên án, nàng tới gần lò than, ngồi xuống bên tháp vải, xe chỉ luồn kim.
Khi bộ y phục của Tạ Doanh Nhu chỉ còn một đường thêu nữa là xong, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ, ngay sau đó là giọng mềm mại của nữ tử vang lên, “Khương chưởng y thật là kiêu ngạo, còn muốn ta tự mình đến mời.”
Thấy Tưởng Anh đến đây, Khương Nhiêu định tâm lại, ra vẻ nhiệt tình mà khách sáo nghênh đón, “Nô tì luôn ở trong phòng thêu thùa, cũng chỉ có Thái Vi ở đây, không biết cô cô gọi ta lúc nào?”
Một bên tinh tế quan sát thần thái động tác của nàng ta, thật sự là cực kỳ giống Nhị muội Khương Anh.
“Chẳng lẽ Ngô ti y chuyển lời sai sao?” Tưởng thượng phục tuy rằng trên mặt hòa nhã, nhưng có vài phần không vui.
Hai người mặc dù trời sinh có chút tương tự, nhưng Khương Nhiêu lại thiên về kiều mị, còn Khương Anh lại thiên về thùy mị. Cho nên Khương Anh ở trong phủ càng thêm được cưng chìu, mà nàng ta lúc nào cũng ra vẻ suy nghĩ cho người khác, thật biết lôi kéo lòng người.
Khương Nhiêu thoáng nhìn sắc mặt giật giật của Thái Vi đứng bên cạnh, đoán được nhất định là do nàng ta, “Vậy phải hỏi Thái Vi một câu.”
Tưởng thượng phục không muốn tiếp tục truy cứu nữa, vì thế mới nói, “Khương chưởng y đi theo ta.”
Kiếp trước, hai người mặc dù là tỷ muội khác mẹ, lại nước lửa bất dung, có mối hận đoạt chồng.
Kiếp này, hai người mặc dù không còn quan hệ, lại cùng ở một cung, ngày ngày gặp mặt.
Khương Nhiêu chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, nay mình lại là hạ nhân, không giống địa vị lúc trước. Nhận định tình hình, thôi thì cứ thuận theo vậy, một đường đến chính điện Phi Yên Cung.
Tưởng thượng phục đột nhiên quay lại, gọi một tiếng, “Quán Quán.”
Trong lòng Khương Nhiêu chấn động mạnh, Quán Quán này chính là khuê danh khi nàng là Khương Nhiêu thật, chỉ có người thân nhất trong nhà mới biết được!