Lộ Vãn An ăn uống no nê, sau đó ở nhà lăn lóc cả buổi sáng. Không phải là do cô lười, mà là do cô phải đợi Tiểu Bạch nâng cấp lại hệ hống định vị.
Khi cô sắp phát điên lên vì thua 5 trận game liên tiếp, đột nhiên Tiêu Bạch hào hứng lên tiếng, "Vãn An, tôi nâng cấp xong rồi, chúng ta đi thôi."
Lộ Vãn An vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng mặc vào áo khoác sau đó chạy như bay ra ngoài, "Minh Nguyệt đang ở đâu vậy?"
Tiểu Bạch vui vẻ nói, "Tôi tra được vị trí, ngài ấy đang ở trường học."
Lộ Vãn An ngẩn ra, có chút ngây ngốc hỏi lại, "Trường học? Đại học hay cấp 3?"
Tiểu Bạch không hiểu sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn là cẩn thận đáp lại, "Đại học, làm sao vậy?"
Không hiểu sao, lúc nghe Tiểu Bạch nói Tô Minh Nguyệt là sinh viên đại học, trong lòng Lộ Vãn An có chút nhẹ nhõm..
Cô cảm thấy mình đang để ý vào chuyện không đâu, liền nhẹ giọng đáp lại, "Không có gì...Hỏi một chút thôi."
Vừa dứt câu, cô đã đi đến gara để xe, khi nhìn thấy hàng siêu xe bên trong, Lộ Vãn An cảm thấy mình đang bị hoa mắt. Cô giật giật khóe miệng, nói với Tiểu Bạch, "Nguyên chủ thật sự là rất biết cách hưởng thụ. Tôi không phải nói cô ấy mua xe nhiều là lãng phí, nhưng mà cậu nhìn đi...Bộ mấy hãng xe chỉ sản xuất có một màu thôi hả? Cái đống xe màu hồng này là sao vậy?!!"
Tiểu Bạch cũng là bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc. Xem ra chỉ có chiếc xe hôm qua bọn họ lái về là bình thường...
Lộ Vãn An bất lực mím môi, cô nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy chiếc xe tối hôm qua. Cô định lấy điện thoại ra gọi hỏi mẹ, nhưng lúc đó...Ánh mắt cô lại tình cờ lướt qua góc cuối gara.
Ở đó có một chiếc moto màu đen, nhìn sơ qua có vẻ như là loại xe Kawasaki Z1000. Đối với chiều cao 1m72 hiện giờ của nguyên chủ, thì đi chiếc này là quá dư sức.
Tiểu Bạch thấy Lộ Vãn An cứ nhìn chằm chằm vào chiếc moto ở trong góc, có chút không tin được mà hỏi cô, "Vãn An, cô định lái chiếc đó hả??"
Lộ Vãn An chậm rãi đi đến gần chiếc xe, không chút do dự mà trả lời, "Đương nhiên!! Cậu nhìn đi, nó rất ngầu đúng không? Lần đầu tiên gặp mặt, ít ra cũng phải để lại cho Minh Nguyệt một ấn tượng tốt."
Tiểu Bạch có chút không theo kịp mạch não của Lộ Vãn An, lái chiếc xe hầm hố này đến trường, làm màu trước một người lần đầu tiên gặp mặt? Ấn tượng tốt chỗ nào?
Cậu cảm thấy hiện giờ chủ nhân đang là một sinh viên, chắc chắn sẽ không có ấn tượng tốt với một người có vẻ ngoài ăn chơi như Lộ Vãn An. Nhìn cái đầu tóc vàng chói này...Nhìn chiếc xe moto hầm hố này...Lỡ như chủ nhân bị dọa chạy như hôm qua thì sao??
Nhưng nhìn thấy Lộ Vãn An hào hứng lái xe ra khỏi gara, Tiểu Bạch quyết định không nói lời nào. Có những lúc phải để người này tự ngã một lần, mới biết cảm giác đau.
Lộ Vãn An vui vẻ lái chiếc moto chạy băng băng trên đường, cảm nhận được sự kích thích của tốc độ, sự mát mẻ của gió thổi, cô cảm thấy thật sự dễ chịu. Vừa lắng nghe chỉ dẫn của Tiểu Bạch, trong miệng cô vừa hừ hừ khúc ca. Người từ bên ngoài nhìn vào, sẽ có cảm giác cô như một chú chim, được tự do sải cánh ngoài vùng trời rộng lớn.
Khoảng chừng 15 phút sau, Lộ Vãn An đã đến được ngôi trường mà Tiểu Bạch định vị được. Nhìn vào bảng hiệu của trường, cô cảm thấy có chút ngạc nhiên, không kìm được mà lẩm bẩm, "Đại Học Luật?"
Tiểu Bạch nghe vậy liền hỏi lại, "Làm sao vậy?"
Lộ Vãn An không chút để ý mà đáp lại, "Không có gì...Chỉ là có chút tò mò dáng vẻ khi cô ấy trở thành luật sư tương lai."
Tiểu Bạch cảm giác cô đang nói dối, nhưng lại không có chứng cứ...
Lộ Vãn An bình tĩnh lại một chút, sau đó nhìn nhìn xung quanh. Bây giờ là 4 giờ chiều, sinh viên thì thường là học theo từng ca, chứ không học theo buổi. Cũng không biết là Tô Minh Nguyệt lúc nào thì tan học.
Với ngoại hình mang phong cách ngự tỷ của Lộ Vãn An, kèm thêm việc lái chiếc moto Kawasaki Z1000, thì việc dừng xe trước cổng trường sẽ rất là thu hút ánh nhìn của người khác. Cô chỉ mới đứng đợi được khoảng 10 phút, đã từ chối không biết bao nhiêu là lời mời gọi làm quen, chụp ảnh...
Lộ Vãn An thật sự không chịu nổi nữa, đành phải tìm một con hẻm nhỏ có thể quan sát được cổng trường để lánh nạn...
Tiểu Bạch nhìn thấy tình cảnh đáng thương của cô, không đồng cảm mà còn cười nhạo, "Đấy!! Này thì tạo ấn tượng tốt!! Này thì ngầu!!"
Lộ Vãn An thấy Tiểu Bạch dám trêu chọc mình, nghiến răng định phản bác lại thì đột nhiên một hình dáng quen thuộc đập vào mắt cô. Tức giận gì gì đó cô đều vứt hết, vội vàng hỏi Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Cậu xác định xem người kia có phải Minh Nguyệt không? Cái người xinh xinh, đẹp đẹp ở đằng kia kìa!!"
Tiểu Bạch còn chưa kịp định thần lại, chưa kịp trả lời cô. Liền thấy Lộ Vãn An nhanh như chớp mà chạy ra khỏi hẻm, ngay cả xe cũng không thèm quan tâm. Cô chạy thật nhanh về phía người kia, thu hút sự chú ý từ những người xung quanh.
Người kia đang cúi đầu nhìn xem đồng hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng, trên người khoác một chiếc áo da bò đen, hùng hùng hổ hổ mà chạy về phía cô?!!
Tiểu Bạch còn không kịp ngăn cản Lộ Vãn An lại, đã nhìn thấy cô chạy như bay đến người kia, dang rộng hai tay, ôm chầm lấy người kia, khóc hu hu lên...
Tiểu Bạch: "Xong rồi, xong thật rồi."
Người nào đó: "???"