*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi Tô Ngữ Bạch đang đấu nhãn với đôi mắt hoa đào tích điện kia, mọi người xung quanh cùng với tiếng ồn ào dường như đã tự động biến thành một bức bình phong che chở quanh không gian, dùng văn nghệ để miêu tả thì chính là—— thế giới nháy mắt trở nên an tĩnh đến lạ thường, trong đáy mắt của hai người bọn họ dường như chỉ có hình bóng của đối phương …..
Khụ khụ, khôi phục trạng thái bình thường, thanh niên đầu hai như Tô Ngữ Bạch sao có thể có ý nghĩ phiến tình như thế?
Sẽ không.
Cho nên giờ phút này đây, nội tâm Tô Ngữ Bạch không ngừng suy nghĩ chính là: Đáng ghét(1), thật anh tuấn, thiếu chút nữa là bị chói mù mắt rồi +_+
Sự thật chứng minh mị lực của trai đẹp ngay lập tức có tác dụng nha, gần kia con người ban nãy không thèm để ý Tô Ngữ Bạch, hiện tại mĩ nam chỉ vừa nói một câu, mọi người liền thần tốc trải ra một con đường rộng rãi cho anh, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không nhìn ra được.
“Học trưởng, vào đi thôi.” Thanh âm của cậu trai khôi ngô tuấn tú kia đã A(2)mất hồn của anh lại vang lên bên tai, có lẽ vì để phối hợp với vẻ ngoài đẹp trai chói lòa và thanh âm ôn nhu, hắn phi thường lịch sự tử tế, làm một cái động tác mời anh.
Tô Ngữ Bạch 囧.
A, cảnh tượng này sao nhìn quen mắt vậy ﹁_﹁
A, đây không phải là tình tiết thối nát trong Shoujo manga(3) sao ﹁_﹁
A, cười cái mông, lớn lên đẹp trai thì giỏi lắm sao hả ﹁_﹁
Tuy rằng Tô Ngữ Bạch vô cùng mong muốn được lập tức bỏ của chạy lấy người, nhưng mà giờ phút này lại chính là lúc xã phát thanh tuyển người mới. Mục tiêu vì một tương lai sáng lạn sau này là một chuyện vô cùng quan trọng, anh đành lấy thân mình hi sinh vì nghĩa lớn, sao có thể để ân oán cả nhân làm hỏng hết việc đây? ╮( ̄▽ ̄”)╭
Vì vậy Tô Ngữ Bạch cố nén xúc động mãnh liệt khiến cho khóe miệng giật giật mạnh mẽ, gắng gượng nhắm mắt lờ đi cái xấu hổ này, mỉm cười thất bại rồi bước đi dưới cái nhìn nóng rực của mọi người, nhịp chân cứng nhắc, gian nan chạy vào xã phát thanh.
*****
Kỳ phỏng vấn của xã phát thanh đối với người có chuẩn bị mà đến, nắm vững kiến thức cơ bản về phát thanh hoặc là đã có kinh nghiệm mà nói, hầu như chẳng khác nào một món điểm tâm, hoàn toàn có thể ung dung vượt qua các câu hỏi.
Nhưng mà có thể nói bọn họ vẫn không tốt số, gặp phải giám khảo Tô Ngữ Bạch.
Phải biết rằng Tô Ngữ Bạch là ai chứ? Thiên tài của tổ phát thanh có năng lực phi thường! Đủ trí (gian trá) nhiều mưu (giảo hoạt) như anh sao có thể để họ nhàn nhã mà qua đây? ╮(╯_╰)╭
Vì thế Tô Ngữ Bạch đặc biệt chuẩn bị một đống tiết mục phát thanh OOXX lộn xộn xem như là đề phỏng vấn.
Chúng ta có thể thử mở một cái ra xem thử nào.
Chào buổi tối các bạn học đại học A yêu quý, dưới đây, chúng tôi xin được tổng hợp một số tin tức mới phát sinh ở đại học A. Ngày 20 tháng 4, một nam sinh nào đó muốn bày tỏ tình yêu với một nữ sinh nên đã cùng các bạn cùng lớp đứng dưới ký túc xá nữ lớn giọng hát “Pháp Hải em không hiểu tình yêu”, với hy vọng có thể gửi đến cô tình yêu tha thiết của mình, hát đến thâm tình khiến trái tim mỏng manh của thiếu nữ cảm động đến dòng lệ tuôn trào chuẩn bị lao vào vòng tay của nam sinh A ôm một cái, nam sinh B đột nhiên nhanh chân trước khi cô đến bên nam sinh A liền ôm cô vào ngực nói ~ một ~ tuyên ~ ngôn ~ tình ~ yêu ~
“Á, Vĩnh Kỳ ~ Sao ngươi lại là Thư Hoàn(4) ~~~”
Không sai, đây là một bài phát thanh hỗn hợp với cẩu huyết 囧 Quỳnh Dao, chính là do Tô Ngữ Bạch mà đặc biệt viết ra để tuyển mộ người mới, đương nhiên số lượng bài phát thanh nhiều không đếm xuể mà đều khó khăn vô cùng, chỉ có điều từ nội dung của một bài thì có thể biết đại đa số mọi người đều vì cái này mà như bị sét đánh cháy khét. ╮(╯_╰)╭
Mà điều kiện thông qua phỏng vấn là: khuôn mặt tươi cười, thái độn đoan chính, không cẩu thả, đem bản thảo đọc trôi chảy một lần, diễn xuất tươi cười lúc phát thanh không được biến đổi, nếu như xuất hiện biểu cảm khác ví dụ như khóe miệng co quắp, sùi bọt mép (…..) mắt trợn trắng dã, chỉ có thể tiếc nuối nói cho bạn biết, OVER, bạn bị loại; còn có quan trọng nhất là tuyệt- đối- không- được cười một tràng, nếu như sơ ý nở nụ cười hoặc là khóc, vậy cũng chính là mối di hận suốt đời nói cho bạn biết, bạn cũng như người kia hoa hoa lệ lệ nốc ao.
Đề thi biến thái như thế cùng với điều kiện thông qua đã khiến rất nhiều người chỉ đơn thuần muốn tham gia góp vui, nghĩ muốn học phần hoặc là không có kiến thức căn bản đều vô cùng khiếp sợ, không chút chậm trễ lập tức rút lui. Tuy là loại đi được nhiều cặn nhưng bởi rằng phỏng vấn quá khó khăn khiến rất nhiều người thật tình nghĩ muốn tham gia xã phát thanh cũng tiếc nuối không lọt qua được kỳ khảo sát, chỉ có thể tâm không cam, tình không nguyện tiêu sái rời đi. Đám đại biểu nhân dân đứng chắn cửa xã phát thanh lúc nãy cũng dần tản đi, người thông qua phỏng vấn tự nhiên chỉ còn là số ít, mà mấy người thông qua sau khi ra khỏi phòng phát thanh không phải là lặng lẽ ở trong lòng mắng chửi giám khảo biến thái thì cũng là hai mắt trắng dã nhìn trời phẫn nộ, bước đi nặng nề quay về phòng ngủ. Tóm lại, chưa từng thấy người nào có thể ngửa mặt lên trời cuồng tiếu mừng cuối cùng cũng vào được xã đoàn ╮(╯_╰)╭
Bất quá đề thi của Tô Ngữ Bạch cũng không phải là vô ích, mấy người thông qua phỏng vấn ấy, đều là cao thủ đấy ~~~~~( ̄▽ ̄)~*
*****
Thời điểm bận rộn, buổi sáng nháy mắt liền trôi qua, Tô Ngữ Bạch nhìn đồng hồ, nhìn cái cậu bé bọt biển tức cười trên đồng hồ kia chỉ 11:45.
Tô Ngữ Bạch sờ sờ bụng, ừm, bởi vì sáng lười biếng không ăn cơm đã chạy thẳng qua ra đây, hiện tại bụng cũng đói rồi, thỉnh thoáng còn kêu lên mấy tiếng kháng nghị lục cục lục cục (╯﹏╰)b, dùng tục ngữ để hình dung thì chính là: đói đến nỗi da bụng dán vào da lưng.
Dân dĩ thực vi thiên(5), trong trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất, vì suy nghĩ cho cái dạ dày của đáng yêu của mình, Tô Ngữ Bạch dứt khoát lên tiếng đưa ra ý kiến hay là tạm dừng phỏng vấn ở đây, ăn một bữa cơm rồi quay lại tiếp tục?
Đề nghị của anh lập tức bị cả xã phát thanh hung ác độc địa kia gạt bỏ.
Nguyên nhân? Lí do chính là vì một người tiếp theo, dù sao đói chết cũng phải bắt hắn (khụ khụ) nói thử một đoạn gì đó, đang đóng phim truyền hình đấy à!***
Vì vậy bạn học Tô đáng thương của chúng ta chỉ có thể bất mãn chép chép miệng, rồi lại đáng thương hề hề ôm một bụng ủy khuất uể oải ghé cả người nằm dài lên bàn hô một tiếng với cánh cửa: “”Mời ~ người ~ tiếp theo~~~”
Nương theo tiếng cửa mở là những tiếng bước chân khe khẽ, thân hình người dự thi cuối cùng cũng lộ rõ!!
“Chào các đàn anh ^_^”
Tô Ngữ Bạch vốn đang ốm đau bệnh tật ghé vào bàn, tinh thần sa sút nhưng vừa nghe thấy giọng nói này liền giật nảy cả mình.
Thanh âm tiêu hồn quen thuộc này chẳng phải là của ……
Tô Ngữ Bạch ngẩng mạnh đầu liếc nhìn tên người dự thi, người đứng trước mặt quả nhiên là anh chàng A khôi ngô tuấn tú đã từng giúp anh.
Thế giới nội tâm của Tô Ngữ Bạch hiện tại là cái dạng này:
Thiên thần Tô: Thì ra cậu ta cũng đến tham gia phỏng vấn O_O
Ác quỷ Tô: Bằng không thì đến làm gì? Ngươi cho rằng hắn đặc biệt xuất hiện chỉ để đến giúp ngươi? ← ←
Thiên thần Tô: Tác giả não tàn như thế không chừng có thể bày ra loại này chứ QUQ
Ác quỷ Tô: ﹁_﹁
Thiên thần Tô: QAQ
Tiểu kịch trường nội tâm kết thúc.
Thoáng kinh ngạc, Tô Ngữ Bạch mau chóng khôi phục như cũ, một lần nữa hóa thân thành Đại Vương hà khắc, bùm bùm tuôn ra một tràng rồi đưa bản thảo cho bạn A anh tuấn.
Nội dung lời nói của Tô Ngữ Bạch đại khái là: Từ bên trong bốc ra một bản phát thanh, đọc xong nếu có thể đạt được yêu cầu của chúng tôi thì cậu qua cửa. Được rồi, nhanh lên một chút, tôi đã đói bụng, muốn nhanh kết thúc còn đi ăn cơm QUQ
Bạn nam A bị lời nói và hành động cấp bách như thế của Tô Ngữ Bạch dọa cho ngốc lăng, nhưng hắn cũng là người có khả năng hồi phục cực mạnh, không đến hai giây đã khôi phục như thường. Hắn vươn mấy ngón tay thon dài ra, tùy ý rút một tờ trong đống bản thảo Tô Ngữ Bạch đưa ra, rồi hướng Tô Ngữ Bạch nở một nụ cười mê hồn.
“Được đàn anh, em sẽ tốc chiến tốc thắng, không làm chậm trễ giờ ăn của mọi người ^_^”
Đáng ghét, có cần cười mê người như thế không, không hiểu tại sao lại khiến cho giọng điệu và cảm giác của người khác bất giác cũng trở nên an ổn hơn QUQ
“Khụ khụ….” Bạn A thanh thanh họng, cẩm lấy bản thảo bắt đầu đọc, “Các bạn học A đại thân mến, buổi sáng tốt lành, dưới đây là ba mươi phút chơi cùng bạn mỗi ngày. Chúng ta trước tiên đến xem cuộc thảo luận của tiến sĩ sinh nào đó và đàn chị năm tư của A đại về đề tài tiến sĩ sinh có phổ biến hay không …..”
Kế tiếp là, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đắm chìm trong bài phát thanh tiêu hồn của bạn A, không cách nào thoát khỏi, cho đến tận khi bạn A đọc xong bài phát thanh thì vẫn còn mơ màng không hồi tỉnh lại được.
“Như vậy, xã trưởng, em đã thông qua phỏng vấn sao? ^_^”
“Có thể, có thể, tuyệt đối có thể a a a!!!” Tô Ngữ Bạch còn chưa kịp định hồn để nghe được câu hỏi của bạn A thì xã trưởng đã kích động vỗ bàn phê chuẩn thông qua, “Ha ha ha đọc thật tốt, sống động như thật, xử lí ngữ điệu quá tuyệt, lúc nên bình thản thì bình thản, nên hùng hồn thì hùng hồn. Nhân tà ha ha. Với nhân tài này, tổ phát thanh của chúng ta sẽ là hưng thịnh mãi không suy rồi ha ha ha ha ha ha……” Căn phòng của xã phát thanh vốn không rộng nên trong nháy mắt liền tràn ngập tiếng dâm đãng của tên xã trưởng, cho dù xã trưởng bị ngăn lại thì tiếng cười ấy vẫn quanh quẩn vang vọng trên trần nhà, mãi mà không tán đi được.
Tô Ngữ Bạch cũng là bị biểu hiện của bạn A làm cho kinh diễm một phen, nhưng thân là phái nội liễm, anh chỉ kích động không thôi ở bên trong, mặt ngoài thoạt nhìn như vẫn rất bình tĩnh.
Chuyện đùa, nếu như anh cũng giống tên ngốc xã trưởng thích cười ba hoa chích chòe kia thì chẳng phải hình tượng trầm ổn của anh sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao. Anh mới không cần như vậy ╭(╯^╰)╮
Thế là có thể thấy rõ, bạn học Tô đúng là đứa trẻ biệt nữu.
Tô Ngữ Bạch giả vờ bình tĩnh nhìn đông, nhìn tây, rồi mới rón rén liếc bản đăng kí báo danh vô cùng đơn giản của bạn A.
Chỉ thấy trên tờ giấy hơi mỏng, bạn A dùng kiểu chữ thư pháp tiêu sái viết: Mạc Thiệu Uyên, năm nhất hệ tiếng Trung.
Quả nhiên là không chỉ có người đẹp mà đến chữ cũng phóng khoáng, tên cũng hay QAQ
Tô Ngữ Bạch cực kỳ hâm mộ ngước nhìn bạn A, không đúng, là Mạc Thiệu Uyên, vừa vặn đón được đường nhìn của Mạc Thiệu Uyên vọng tới. Anh có chút xấu hổ, không biết nên nhìn thẳng không lẩn tránh với hắn hay là nên đem tầm mắt dời đi. Không đợi Tô Ngữ Bạch rối rắm xong, bạn học Mạc đã nghiêng – đầu – nhã nhặn cười với anh.
Một nụ cười trong sáng nhã nhặn như gió xuân kia trong nháy mắt đã rút sạch giá trị HP của bạn học Tô Ngữ Bạch yếu ớt.
Đáng ghét a a a. Đã nói không cần cười đẹp mắt như vậy. Người này quả thực là tiểu yêu tinh mê hoặc người QAQ.
Hoàn chương 8.
(1) Nguyên văn là 卧槽 (wo4cao2): ngôn ngữ mạng, thật ra nghĩa là một câu chửi bậy, 卧 đồng âm với 我 (wo3) nghĩa là “Ta”, 槽 đồng âm với 操 (cao1) nghĩa là “Thao”. Ghép lại là “Ta Thao” ~ vì lịch sự nên mọi người bây giờ toàn viết là 卧槽.
(2) A: chỉ hành động trộm, câu trộm.
(3) Shoujo manga: truyện tranh thiếu nữ. =]]]]]] Anh Bạch đúng là trạch nam tiêu chuẩn.
(4) Ai không biết mời liên hệ GG.
(5) “Dân dĩ thực vi thiên”: người lấy việc ăn làm trời.