Tô Ngữ Bạch chính là bị cuồng, thực sự cuồng thanh âm của một người, chính vì thế mà hắn mới tham gia vào giới võng phối, nỗ lực hết sức mình để có thể cùng người kia tham gia vào một kịch bản. Cũng không thể trách hắn được, thực chất fan cuồng của người đó cũng rất nhiều, ai bảo thanh âm đó đẹp như thế, ấm áp như thế, dễ chịu như thế, nam thanh nữ tú chính là đều bị mê hoặc hết, cả hắn cũng chẳng phải là ngoại lệ.
Được rồi, vấn đề ở đây là, đại thần trong mắt hắn vì sao sau khi được cùng đứng trong một tổ kịch hình tượng lại thay đổi chóng mặt như thế này, thật là, cứ thế hắn biết phải làm sao đây chứ.
Rồi vào một ngày nào đó, hắn ngồi nghe lại bản thu mà đại thần gửi cho, chuyện sẽ chẳng có gì nếu như thanh âm ấy lần này không trở nên hết sức quen thuộc như vậy, hình như đã nghe ở đâu đó rồi. Lục tung cái mớ trí nhớ hỗn độn của mình lên, cuối cùng cũng nhớ ra đây rất giống với giọng của đàn em khóa dưới của hắn, và sau đó là quá trình hắn bị cậu dụ dỗ trở thành một cặp với nhau.
Bình luận truyện