*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Nguyên Nhất: "Cô từng gặp nó?"
Thẩm Tiểu Nguyệt gật đầu: "Cô ta muốn kéo tôi vào vách tường, bác họ đi ngang qua nhìn thấy muốn tới cứu tôi, trái lại bị kéo vào. Bên tai tôi đều là tiếng la hét đau đớn của bác và tiếng xương cốt gãy, "Ken két, ken két", khẳng định rất đau. Cô ta ở trong vách tường nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đỏ như máu, trừng rất lớn. Miệng bị vá lại, sợi chỉ màu đen hơi so le, hẳn là trong lúc vội vàng vá lại."
Cô miêu tả dáng vẻ của Liệt Phùng Nữ, Dương Nguyên Nhất cẩn thận nghe, Vương Tiểu Hồng miễn cưỡng điềm tĩnh vừa nghe vừa ghi chép. Dương Nguyên Nhất nói: "Vì sao nó buông tha cô?"
Thẩm Tiểu Nguyệt đờ đẫn nhìn về phía Dương Nguyên Nhất, bỗng nhiên cười quái dị: "Buông tha tôi? Không thể nào, cô ta hận người Thẩm gia."
Dương Nguyên Nhất: "Vì sao?"
Thẩm Tiểu Nguyệt: "Người Thẩm gia hại chết cô ta, cô ta liền xuất hiện."
Dương Nguyên Nhất: "Cô ta là ai?"
Thẩm Tiểu Nguyệt; "Anh muốn biết?"
Dương Nguyên Nhất gật đầu, Thẩm Tiểu Nguyệt lập tức lạnh mặt nói: "Thẩm gia có quy củ, từ sau khi hoàn thành Thiên Công Từ liền lập quy củ, mấy trăm năm qua, ai cũng không thể làm trái quy củ này, nhất là người Thẩm gia. Ai dám làm trái, phải bị trừng phạt."
Dương Nguyên Nhất: "Quy củ gì?"
Thẩm Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Dương Nguyên Nhất, há mồm gằn từng chữ: "Chuyện nhà không thể truyền ra ngoài."
Hôm nay nghe những lời này không dưới ba lần, Thẩm Hào, Thẩm tiên sinh, bây giờ còn có Thẩm Tiểu Nguyệt đều nhấn mạnh điều này. Dương Nguyên Nhất tiếp tục hỏi: "Chuyện nhà hay là việc xấu trong nhà? Bốn mươi năm trước lúc dị văn Liệt Phùng Nữ chưa xuất hiện, người Thẩm gia đã làm chuyện gì? Hại chết ai? Nói ra sẽ tổn hại thanh danh của Thẩm gia đúng không?"
Đối với chuyện xảy ra bốn mươi năm trước, người Thẩm gia nói năng rất thận trọng, rồi lại không ngừng cường điệu Liệt Phùng Nữ xuất hiện là vì báo thù. Dị văn xuất hiện có thể nói là có liên quan trực tiếp đến Thẩm gia. Dưới tình huống con cháu Thẩm gia gần như chết hết, bọn họ còn tử thủ cái quy củ kia, quan niệm phong kiến bảo thủ thật khiến người khiếp sợ.
Liên tục ép hỏi khiến Thẩm Tiểu Nguyệt á khẩu không trả lời được, trợn mắt nhìn Dương Nguyên Nhất một lúc lâu vô phương giải đáp.
Dương Nguyên Nhất dịu sắc mặt, gõ bàn, thái độ ôn hòa để Thẩm Tiểu Nguyệt thả lỏng. Dáng vẻ của cậu rất tuấn tú, khí chất như thanh phong lãng nguyệt*, mỉm cười nhàn nhạt rất dễ gây thiện cảm với người khác.
(Thanh phong lãng nguyệt: So sánh như an nhàn vô sự)
"Tôi biết người từ nhỏ bị dạy dỗ cùng một quan niệm rất khó thoát khỏi gông xiềng, cô có thể lựa chọn không nói cho chúng tôi biết, nhưng hy vọng cô có thể dẫn đường cho chúng tôi." Dương Nguyên Nhất nhìn chăm chú Thẩm Tiểu Nguyệt: "Chuyện bốn mươi năm trước, cô biết gì thì cứ nói, sẽ có người ghi lại."
Thẩm Tiểu Nguyệt dần dần thả lỏng người, lúng túng nói: "Anh nói đúng, tôi đang sợ hãi." Cô lắc đầu nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn chết, không muốn chết trẻ như vậy, còn là cái chết thê thảm." Cô đứng lên, đẩy cửa sổ ra giơ ngón tay chỉ: "Bất Câu Lâu, bên trong chứa rất nhiều sách, bao gồm gia phả Thẩm gia."
Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng đến bên cạnh cô, thấy xa xa le lói chút ánh sáng cực kỳ rõ ràng trong bóng đêm.
"Thiên Công Từ chỉ có Bất Câu Lâu luôn chong đèn vĩnh viễn không tắt, tôi dẫn các người đi."
Vương Tiểu Hồng: "Bây giờ?"
Thẩm Tiểu Nguyệt: "Bây giờ."
Dương Nguyên Nhất hơi nheo mắt lại: "Đi thôi."
Thẩm Tiểu Nguyệt xách đèn đẩy cửa ra, hai người Dương Nguyên Nhất đi theo phía sau.
Lúc đóng cửa, Dương Nguyên Nhất nhìn về phía vách tường, trong khe hở vách tường vốn dài bằng bàn tay trong nháy mắt nứt dài đến cỡ cánh tay, trong thoáng chốc giống như nhìn thấy Liệt Phùng Nữ với đôi mắt đỏ, miệng bị vá lại ngọ nguậy bò ra ngoài. Cậu nháy mắt mấy cái, lắc lắc đầu, tập trung nhìn vào thì phát hiện khe hở trên vách tường quả thật đã khuếch trương nứt bằng chiều dài cánh tay.
Vương Tiểu Hồng ở sau lưng hỏi: "Dương Nguyên Nhất, anh nhìn gì vậy?"
"Không có gì." Dương Nguyên Nhất rũ mắt, đóng cửa lại. Lúc xoay người cậu đưa tay đè lại mắt phải, mí mắt không ngừng giật giật.
Ba người xuyên qua hành lang dài, đình viện, gác nhỏ, tới Bất Câu Lâu. Bất Câu Lâu là tòa nhà kiểu lầu các, tổng cộng có năm tầng. Tầng cao nhất thắp đèn sáng choang, bốn tầng còn lại cửa sổ đóng chặt, tối đen u ám.
Thẩm Tiểu Nguyệt đẩy cửa chính của Bất Câu Lâu rồi đi vào, sau đó hai người Dương Nguyên Nhất đi vào theo sau. Bên trong lầu quả thực giống như lời Thẩm Tiểu Nguyệt nói, lưu trữ sách nhiều không đếm xuể.
"Gia phả đặt ở tầng năm."
Ba người lập tức bước lên cầu thang, trong bóng đêm ván gỗ bị giẫm lên phát ra tiếng cót két. Mí mắt Dương Nguyên Nhất càng giật liên hồi, cậu đè mí mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Tiểu Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: "Nghe Thẩm tiên sinh nói, chính mắt cô nhìn thấy Liệt Phùng Nữ kéo những người khác vào trong vách tường?"
Thẩm Tiểu Nguyệt: "Chính mắt tôi nhìn thấy mẹ chết trước mặt tôi."
Dương Nguyên Nhất khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền nghe thấy cô nói tiếp: "Không ai nói cho các người biết đúng không? Ba của tôi cũng không biết, không ai biết. Lúc mẹ chết, tôi mới ba tuổi, đêm hôm đó trời cực kỳ oi bức. Tôi lăn qua lộn lại ngủ không được, mẹ sẽ dỗ tôi. Kỳ thực chuyện tình lúc ba tuổi tôi đã sớm quên sạch, duy chỉ có chuyện đêm hôm đó khắc sâu ký ức đến tận bây giờ."
Đến tầng cuối cùng của lầu các, Thẩm Tiểu Nguyệt thối lui nhìn chằm chằm hai người: "Các người nhất định phải vào xem gia phả Thẩm gia?"
Vương Tiểu Hồng: "Chẳng lẽ cô đổi ý?"
Nghe vậy, Thẩm Tiểu Nguyệt mỉm cười: "Đi vào chẳng khác nào ngã xuống vũng nước đục Thẩm gia, muốn thoát thân cũng không chạy được."
Dương Nguyên Nhất: "Đúng hẹn hoàn thành ủy thác của cố chủ là đạo đức nghề nghiệp."
"Cửa không khóa, tự các người mở đi." Thẩm Tiểu Nguyệt không định tự đi mở cửa. Vương Tiểu Hồng cảm thấy cổ quái, nhưng Dương Nguyên Nhất đã mở cửa đi vào. Vương Tiểu Hồng hết cách, cũng đành vào theo.
Thẩm Tiểu Nguyệt ở phía sau hai người nói rằng: "Đêm đó, mẹ ôm tôi đi rất vội vàng, giống như đang chạy trốn. Cuối cùng bà trốn vào tầng cao nhất của Bất Câu Lâu, giấu tôi trong tủ quần áo. Tôi ở trong tủ quần áo thấy nó từ trong vách tường bò ra ngoài, hung hăng kéo mẹ tôi vào cái khe hở chật chội kia. Trong tai tôi chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết, trong mũi tôi chỉ ngửi thấy mùi máu tươi. Lúc ấy nó đang tìm tôi, tôi không dám phát ra tiếng, trong tủ quần áo không có tường cũng không có khe hở, tôi còn sống."
Vừa dứt lời, tiếng két vang lên, cửa bị đóng rồi khóa lại. Thẩm Tiểu Nguyệt ở ngoài cửa nói vọng vào: "Các người nói rất đúng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Ba tôi hồ đồ, nhưng tôi thì không thể. Chuyện Thẩm gia, chỉ người Thẩm gia mới có thể biết. Tôi thật sự xin lỗi."
"Khốn nạn!" Vương Tiểu Hồng bước lên đá cửa, nhưng cửa không chút sứt mẻ. Hắn hoàn toàn không ngờ tới người ốm yếu bệnh tật, thần kinh hề hề như Thẩm Tiểu Nguyệt vậy mà lại tính kế bọn họ. "Chúng ta còn chưa biết chuyện xấu của Thẩm gia các người là cái gì! Nếu cô không thích thì hủy bỏ ủy thác đi, không cần phải tính kế như vậy! Thẩm Tiểu Nguyệt, mở cửa mau."
Thẩm Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói: "Đừng đá cửa, không mở đâu. Tôi khuyên các người nhỏ tiếng một chút, đừng để cô ta nghe được."
Vương Tiểu Hồng nuốt nước bọt: "Cô ta?"
"Liệt Phùng Nữ đó." Thẩm Tiểu Nguyệt cười: "Cô ta thích máu, thích người sợ hãi, chỉ cần tôi cho cô ta đủ đồ ăn, cô ta sẽ bỏ qua cho tôi với ba tôi."
Vương Tiểu Hồng không kiềm được giận dữ: "Đệt mẹ XX!"
Thẩm Tiểu Nguyệt thong dong rời đi, mảy may không xúc động. Dương Nguyên Nhất vỗ vai Vương Tiểu Hồng, bảo hắn bình tĩnh: "Đừng dẫn dị văn kia ra, trên tường nơi này có rất nhiều khe hở và lỗ thủng."
Vương Tiểu Hồng lập tức ngậm miệng, thân thể rúc vào sau lưng Dương Nguyên Nhất: "Anh Nguyên, Liệt Phùng Nữ sẽ không thật sự xuất hiện chứ?"
Dương Nguyên Nhất đè mí mắt đang giật giật rất nhanh: "Anh đoán, trăm phần trăm sẽ xuất hiện."
Vương Tiểu Hồng hoảng sợ, ánh đèn chiếu lên mặt hắn, sợ hãi trong mắt lộ rõ ra ngoài. Bao gồm lúc này ảnh ngược trong đôi ngươi của Vương Tiểu Hồng, trên vách tường màu xám trắng có một khe hở dài chừng một thước, khe hở từ từ mở rộng, một ngón tay thi ban* màu xám xanh cào cào khe hở.
(Ngón tay thi ban: ngón tay lốm đốm của thi thể)
Dương Nguyên Nhất nhanh tay chặn miệng Vương Tiểu Hồng đang giương lên, kéo hắn trốn ra phía sau một giá sách. Vương Tiểu Hồng nhanh chóng bình tĩnh lại, tuy rằng hắn rất sợ hãi, nhưng xử lý cảm xúc rất nhanh. Dương Nguyên Nhất buông tay ra, đẩy sách trên giá nhìn chăm chú mặt tường, tóc dài đen nhánh buông xõa xuống đất, làn da đều là màu xanh trắng, dính xi măng khô cứng.
Miệng quả thực bị chỉ đen khâu lại, nhìn từ đằng xa giống như khe hở màu đen, ghê tởm lại xấu xí. Đôi mắt to tròn đỏ như máu, không chừng chuyển động vặn vẹo, trong nháy mắt làm anh liên tưởng đến mắt ếch.
Cô ta bò ra ngoài, từ trong khe hở bò ra ngoài, nằm trên mặt đất như đang ngửi mùi. Vương Tiểu Hồng chọt chọt Dương Nguyên Nhất, lặng lẽ nói: "Chúng nó có thể ngửi được mùi." Tìm được nơi bọn họ trốn chỉ là vấn đề thời gian.
Vào lúc này mí mắt Dương Nguyên Nhất lại không nhảy, có lẽ là vì đã thấy nguy hiểm trước mắt. Cậu nói với Vương Tiểu Hồng: "Anh nhớ em từng nói tốc độ chạy trốn của mình rất nhanh."
Vương Tiểu Hồng gật đầu được một nửa bỗng dưng dừng lại: "Anh muốn làm gì?" Trong thoáng chốc hắn sinh ra dự cảm không tốt.
Dương Nguyên Nhất: "Dẫn nó rời đi."
Vương Tiểu Hồng: "Nó sẽ hại chết em."
Dương Nguyên Nhất: "Không chết. Em chạy trốn nhanh, không chết được."
Vương Tiểu Hồng: "Em không làm."
Vì thế ngay sau đó, Dương Nguyên Nhất đẩy Vương Tiểu Hồng ra ngoài, còn ném sách vào người Liệt Phùng Nữ. Liệt Phùng Nữ đảo mắt bình tĩnh, nhìn chằm chằm Vương Tiểu Hồng, đột nhiên nhếch môi, sợi chỉ đen kéo rớt da thịt trên môi lộ ra rất nhiều lỗ nhỏ. Vương Tiểu Hồng nhìn sợ nổi da gà, lý ngư đả đỉnh* nhảy dựng lên bỏ chạy: "Mẹ kiếp, Dương Nguyên Nhất anh giỏi lắm!"
(Lý ngư đả đỉnh: là một động tác thể dục, bởi vì giống cá chép nhảy lên mặt nước mà có tên như vậy, thường được sử dụng trong biểu diễn võ thuật hoặc thể thao)
Liệt Phùng Nữ ở phía sau điên cuồng đuổi theo Vương Tiểu Hồng. Dương Nguyên Nhất nhanh chóng chạy đến gần đèn Trường Minh, quả nhiên ở nơi đó nhìn thấy gia phả Thẩm gia. Nhưng gia phả Thẩm gia có mấy chục quyển, cậu chỉ có thể nhanh chóng tìm gia phả mình cần. Cũng may gia phả trình bày theo thứ tự thời gian, chỉ cần tìm được gia phả bốn mươi năm trước... Bốn mươi năm trước —— tìm được rồi.
Dương Nguyên Nhất mở gia phả, tìm được tên Thẩm tiên sinh, Vì thế chụp hai trang trước sau, trả gia phả về chỗ cũ. Bên kia Vương Tiểu Hồng bị Liệt Phùng Nữ bắt lấy ném mạnh lên vách tường, Vương Tiểu Hồng thuận thế đạp tường nhảy xuống mặt đất.
Dương Nguyên Nhất thấy thế, ánh mắt hơi nheo lại. Ngay sau đó thì thấy Vương Tiểu Hồng hét lên chạy về phía cậu, Dương Nguyên Nhất khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người chạy. Hai người chạy đến phía trước, Liệt Phùng Nữ giống như thằn lằn leo tường đến phía trước bọn họ chặn đường. Hai người chạy phăm phăm quẹo vào trong giá sách, đẩy ngã giá sách ngăn cản hành động của Liệt Phùng Nữ.
Dương Nguyên Nhất hô to: "Nhìn thấy cái tủ không?"
Vương Tiểu Hồng: "Phía sau."
Dương Nguyên Nhất: "Quay lại, trốn vào tủ quần áo."
Vương Tiểu Hồng: "Hữu dụng không?"
"Thứ này có thể ngửi được mùi, nhưng hai mươi năm trước, Thẩm Tiểu Nguyệt trốn vào tủ quần áo sống sót. Chắc hẳn hữu dụng." Vừa dứt lời, cậu lập tức thay đổi phương hướng, quay lại chạy về phía Liệt Phùng Nữ. Cậu vừa chạy vừa rút ra súy côn ở bên hông, vứt ra côn thép dài gần một thước.
Cậu trực tiếp đánh phủ đầu đầy tàn nhẫn về phía cổ đến lõm xuống, Vương Tiểu Hồng như đạn pháo đạp về phía bụng của Liệt Phùng Nữ, hai người không chút dừng lại, đồng loạt vọt tới ngăn tử trốn vào bên trong.
Liệt Phùng Nữ phát ra tiếng rống giận, đập đập ngăn tủ, nhưng không vào được. Vì thế cô ta loay hoay ở bên ngoài ngăn tủ không đi, thỉnh thoảng rống giận với ngăn tủ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi dò: "Ai ở bên trong?"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Nguyên Nhất: Mắt trái giật là chuyện tốt sắp đến, mắt phải giật, không có việc gì thì chạy trước đi.