Tần hoàng hậu khẽ nhíu mày, trong giọng nói lộ ra một chút không vui.
"Rốt cuộc con vì sao lại muốn xuống phía Nam? Con không nghe mọi người khuyên bảo, trước nay con chưa từng cố chấp như vậy, lẽ nào vì bổn cung trách phạt Lý trắc phi đi mà chọc giận con sao? Con muốn dùng cách này chống đối bổn cung?"
Lạc Thanh Hàn cụp mắt "Dù mẫu hậu làm gì cũng có lý của mình, huống chi Lý trắc phi vốn làm sai, người trách phạt nàng, nhi thần không có ý kiến gì."
Tần hoàng hậu không tìm được gì để hỏi, dứt khoát không phí lời nữa, bình tĩnh nói "Con về đi, hi vọng con có thể bình an trở về, bổn cung không muốn lãng phí tâm tư bồi dưỡng hoàng tử khác."
"Mẫu hậu bảo trọng phượng thể, nhi thần cáo lui."
Lạc Thanh Hàn rời khỏi điện Tiêu Phòng.
Tần hoàng hậu xoa xoa ấn đường.
Thấy vậy, Trân Châu chủ động tiến lên xoa nhẹ thái dương cho bà.
"Hoàng hậu nương nương yên tâm đi, đừng để sầu lo làm hại thân thể."
Tần hoàng hậu nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng người, nhưng lông mày vẫn không tự chủ cau lại.
"Bổn cung không muốn nhọc lòng, mà Thái tử không để người khác bớt lo, hoàng cung không ở, nhất quyết muốn ra ngoài làm lễ cầu mưa gì đó, nó chê phiền phức trên người chưa đủ nhiều sao?"
Trân Châu nhẹ giọng an ủi "Thái tử Điện hạ còn trẻ, từ nhỏ lớn lên trong cung, đương nhiên khao khát được ra thế giới bên ngoài. Nếu ngài ấy cưới Thái tử phi, để Thái tử phi quản ngài ấy, sinh thêm mấy tiểu tử tròn trịa mũm mĩm, ngài ấy sẽ không muốn đi đâu nữa."
Tần hoàng hậu mở to mắt "Cũng đúng, tới lúc tuyển Thái tử phi cho nó rồi."
Vốn bà muốn trông cậy Lý trắc phi theo dõi hậu viện Đông cung, bây giờ Lý trắc phi không trông cậy được gì, đành phải sắp xếp một người khác. Đến lúc chọn Thái tử phi, phải chọn thêm vài nữ tử ngoan ngoãn biết điều cài vào Đông cung.
......
Trong điện Thanh Ca.
Tiêu Hề Hề đang định đến phòng bếp nhỏ xem vịt quay thế nào, nhưng không ngờ Bạch trắc phi đột nhiên tìm đến trước cửa.
Không còn cách nào, Tiêu Hề Hề đành tạm thời bỏ lại con vịt quay yêu quý, ra ngoài tiếp khách.
Nàng hành lễ với Bạch trắc phi.
"Nghe nói tỷ tỷ gần đây thân thể không tốt, sao không ở trong cung tịnh dưỡng cho tốt, đến tìm ta có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Bạch trắc phi được Liễu Nhứ dìu ngồi quỳ xuống đệm mềm, nhẹ nhàng nói.
"Dặn dò thì không dám, chỉ muốn nhờ muội muội giúp một chuyện."
Tiêu Hề Hề ngồi xuống đối diện nàng, tò mò hỏi "Chuyện gì vậy?"
Bạch trắc phi xinh đẹp như hoa, khí chất mỏng manh như liễu yếu trước gió, dễ khơi dậy ý muốn che chở của nam nhân.
Nàng dùng khăn lụa che miệng, cúi đầu cụp mắt, ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhẹ giọng nói.
"Muội muội có nghe tin Thái tử chuẩn bị xuống phía Nam chưa?"
Tiêu Hề Hề vẻ mặt mờ mịt "Hả?"
Từ sáng đến giờ, nơi xa nhất nàng đến chính là vườn rau ở hậu viện, còn bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng không biết gì hết.
Bạch trắc phi nghĩ nàng giả ngu, thẳng thắn nói "Thái tử Điện hạ nhiều đêm liền ở điện Thanh Ca, muội muội mỗi ngày đều ở cạnh ngài ấy, chuyện quan trọng như vậy, ngài ấy sao có thể không nói muội biết? Hay là muội biết chuyện này từ lâu, nhưng không muốn nói với ta?"
Tiêu Hề Hề nghe được ẩn ý trong lời nàng, không khỏi nhíu mày "Ta thật sự không biết, tỷ tỷ có gì thì cứ nói thẳng."
Thấy nàng thật sự không biết chuyện này, Bạch trắc phi không hiểu sao trong lòng thoải mái một chút.
Hóa ra, Thái tử không phải chuyện gì cũng nói với Tiêu lương đệ.
Có lẽ trong lòng Thái tử, Tiêu lương đệ cũng không có gì đặc biệt.