Ban đầu Tiêu Hề Hề nhắc nhở Lạc Thanh Hàn cẩn thận bị người khác ám toán, Lạc Thanh Hàn không tin nàng.
Dù chuyện xảy ra sau đó những gì nàng nói, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn không tin nàng.
Hắn vẫn đang xem xét.
Mức cảnh giác của hắn quá cao.
Tiêu Hề Hề chỉ dựa vào lời nói thì không tác động đến hắn, nên nàng chỉ có thể dùng hành động thực tế chứng minh.
Có như thế nàng mới được tin tưởng.
Lấy thân thử độc là nước cờ hiểm, tuy rủi ro cao nhưng kết quả nhận được rất đáng.
Tiêu Hề Hề tin rằng, trải qua chuyện lần này, sự tin tưởng của Lạc Thanh Hàn với nàng có thể nâng lên một bậc.
Bảo Cầm thật sự không hiểu.
Rắc rối có thể giải quyết bằng một câu nói, tại sao phải làm đến bước này?
Ục ục ục ~
Bảo Cầm hỏi "Tiếng gì vậy?"
Tiêu Hề Hề sờ sờ cái bụng nhỏ teo tóp của mình, đáng thương nói "Là bụng ta đang gọi em đó, nó muốn nói với em, nó đói rồi."
Nàng nôn hết thức ăn đã ăn tối qua, giờ nàng đói không chịu được.
"Người nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi chuẩn bị bữa sáng cho người."
Bảo Cầm xoay người ra ngoài.
Vừa tới cửa thì thấy có hai người đứng bên ngoài, nàng bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Nô tỳ bái kiến Thái tử Điện hạ."
Thái tử đến khi nào vậy? Sao không có chút động tĩnh gì?
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Ngươi đi làm việc đi."
Bảo Cầm dựa vào tường chuồn đi.
Tiêu Hề Hề vốn định nhắm mắt ngủ một lúc, nhưng khi nghe thấy tiếng động ở cửa, nàng lập tức vén chăn, định xuống giường hành lễ.
Lạc Thanh Hàn cắt ngang động tác của nàng.
"Nàng còn bệnh, ta miễn lễ cho nàng."
Tiêu Hề Hề rất vui vẻ, cười nói "Đa tạ Điện hạ."
Nàng yên tâm nằm xuống.
Nàng không biết Lạc Thanh Hàn đứng bên ngoài bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Mà nghe thấy hết cũng không sao.
Lạc Thanh Hàn đến bên giường, từ trên cao nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt hạnh "Điện hạ sao lại nhìn thần thϊếp như vậy?"
Lạc Thanh Hàn không nói gì, chăm chú nhìn nàng, như thể muốn xuyên qua da thịt nhìn rõ trái tim của nàng.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng.
"Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, ta không cần ai bảo vệ."
Ánh sáng trong mắt Tiêu Hề Hề ảm đạm "Ồ."
Không ngờ nàng làm đến vậy rồi mà Lạc Thanh Hàn vẫn không tin nàng.
Thất vọng quá.
Nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng, Lạc Thanh Hàn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.
Tiêu Hề Hề ngẩn người.
Không phải nàng chưa từng được người khác xoa đầu, trước kia ở Huyền Môn, sư phụ và các sư huynh đệ rất thích xoa đầu nàng, nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Thanh Hàn xoa đầu nàng.
Động tác có hơi thân mật này dường như đã làm khoảng cách giữa hai người gần gũi hơn rất nhiều.
Trái tim của Tiêu Hề Hề lỡ một nhịp.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lại sáng ngời, đầy mong đợi gọi một tiếng
"Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn "Nếu sau này còn gặp phải loại chuyện này, nàng có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ tin nàng."
Tiêu Hề Hề cảm giác như nàng nhặt được năm trăm vạn, trái tim sung sướиɠ nhảy nhót.
Nàng gật đầu thật mạnh "Vâng!"
Nàng dừng một chút, nói thêm một câu.
"Không cần biết sau này xảy ra chuyện gì, thần thϊếp đều sẽ nói người biết."
Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua thái dương, lông mày, gò má, cuối cùng dừng ở cằm của nàng.
Hắn nâng cằm nàng lên.
Tiêu Hề Hề không né tránh, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
Lạc Thanh hàn nhìn chăm chú vào mắt nàng.
Đôi mắt này quá mức trong sáng, không chút tạp niệm.
Người sống lâu trong hoàng cung sẽ không có đôi mắt như vậy.
Nàng là sự tồn tại duy nhất trong hoàng cung này.