Vốn Lạc Thanh Hàn không muốn ăn nữa, nhưng Tiêu Hề Hề không tha cho hắn.
"Bữa tối Điện hạ chỉ ăn hai hớp cháo, ăn ít như vậy buổi tối nhất định sẽ đói, người nhất định phải ăn nhiều một chút."
Nàng múc đầy bát mì đặt trước mặt Thái tử, giục hắn mau ăn.
Lạc Thanh Hàn hưởng thụ quan tâm của nàng, làm theo ý nàng.
Hắn chậm rãi ăn hết mì trong bát, sau đó nhìn Tiêu lương đệ dọn sạch thức ăn trên bàn.
Ăn uống no nê xong, Thái tử đi tắm như thường lệ.
Tiêu Hề Hề muốn cáo từ rời khỏi, nhưng bị Thái tử gọi lại.
"Nàng tắm chung với ta."
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, nàng tưởng giống trước kia, mỗi người một bồn tắm, bức bình phong ngăn ở giữa.
Lúc nàng theo Thái tử đến bể tắm, mới biết Thái tử nói tắm chung có nghĩa là cùng nhau tắm thật!!!
Tiêu Hề Hề lập tức lùi lại, lấy tay che ngực, như cô vợ bé tội nghiệp sắp bị ép làm chuyện xấu vậy.
"Thái ... Thái tử Điện hạ, như vậy không tốt đâu, nam nữ khác biệt, người ta xấu hổ lắm."
Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng "Chỉ là cùng tắm thôi, nàng xấu hổ cái gì?"
"Tắm thì phải cởi y phục chứ, cởi xong không phải ... sẽ ấy ấy sao?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi "Không phải nàng nói người nàng thích nhất là ta à? Cùng người mình thích làm chuyện mình thích không phải là đương nhiên sao?"
Tiêu Hề Hề "......"
Chết chưa, bị hắn bắt bài rồi.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt dần trầm đi "Lẽ nào, những lời trước đó nàng nói, toàn lừa gạt ta sao?"
"Không phải không phải! Tuyệt đối không phải! Người thần thϊếp thích nhất là Thái tử Điện hạ!"
"Vậy thì hầu hạ ta cởϊ áσ."
Lạc Thanh Hàn duỗi hai tay, đứng đó chăm chú nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề lê bước chân bi thảm chậm chạp bước tới.
Nàng duỗi tay, cẩn thận chạm vào thắt lưng hắn.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng "Nàng căng thẳng chuyện gì?"
Tiêu Hề Hề "Thần thϊếp không có căng thẳng."
"Thế sao chân nàng run?"
"......"
Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu, tự nói với mình, chẳng sao cả, đàn ông thật sự phải dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn!
Không phải chỉ bị ăn một bữa thôi à?
Có gì to tát đâu chứ?
Dù sao Thái tử đẹp trai, dáng người cực tốt, nếu ngủ với hắn thật, nàng không hề bị lỗ!
Đừng căng thẳng, thả lỏng cơ thể.
Tiêu Hề Hề từ từ thở ra.
An ủi tâm lý xong, cuối cùng chân nàng không run nữa.
Nàng giúp Thái tử cởi từng lớp y phục, khi chỉ còn lại chiếc quần, hai tay nàng run rẩy dữ dội.
Lúc ngón tay nàng chạm vào quần hắn, hắn giơ tay nắm lấy tay nàng.
"Được rồi, như vậy được rồi."
Tiêu Hề Hề ngẩn ra, ngẩng đầu vẻ mặt sững sờ nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Thanh Hàn siết chặt bàn tay đầy thịt của nàng "Ta còn đang bệnh, sao có thể để nàng thị tẩm được?"
"Vừa rồi người còn ..."
"Chọc nàng thôi, về đi, nghỉ ngơi sớm chút."
Tiêu Hề Hề vui mừng khôn xiết, dây thần kinh căng thẳng của nàng tức thì thả lỏng.
Nàng hít một hơi thật sâu, vui vẻ nói "Thần thϊếp không quấy rầy người tắm nữa, ngủ ngon!"
Nói xong nàng chuồn đi thật nhanh.
Lạc Thanh Hàn cởϊ qυầи, chậm rãi dọc theo cầu thang vào bể tắm.
Hắn dựa lưng vào thành bể, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, giọng của Ti Trúc từ ngoài cửa truyền vào.
"Thái tử Điện hạ, nô tỳ tới hầu hạ người tắm rửa thay y phục."
Mí mắt Lạc Thanh Hàn cũng không nhấc lên, lạnh lùng thốt ra một chữ.
"Cút."