Lạc Thanh Hàn thấy vô cùng chán ghét.
Hắn ghét cảm giác bị thao túng.
Nhưng hắn biết mình chưa đủ tư cách từ chối.
"Nhi thần đã biết."
Nói xong, Tần hoàng hậu không nói nữa.
Lạc Thanh Hàn thức thời cáo lui.
Lý trắc phi vội nói "Thần thϊếp cũng cáo lui."
Hai người lần lượt rời khỏi điện Tiêu Phòng.
Trân Châu dìu Tần hoàng hậu đứng dậy, chậm rãi đi vào nội điện.
"Nương nương, người nghĩ Thái tử Điện hạ và Lý trắc phi có thể hòa giải không?"
Tần hoàng hậu không quan tâm nói "Nếu nàng ta có thể dỗ dành Thái tử, cần gì phải đến cầu xin bổn cung?"
Trân Châu tò mò hỏi "Người không phải muốn giúp nàng ta sao? Dù sao nàng ta cũng là họ hàng bên nhà mẹ của người."
"Nếu nàng ta có bản lĩnh đứng vững, để bổn cung nhìn ra giá trị của nàng ta, bổn cung tự nhiên sẽ giúp, nhưng ngay cả đứng cũng không vững, thì cớ gì phải nhúng tay vào việc của nàng ta?"
Trân Châu đã hiểu "Nương nương nói phải."
Tần hoàng hậu "Ngày mai ngươi phái người xuất cung, đến Tần gia hỏi xem muốn đưa cô nương nào tham gia tiệc Quần Phương?"
"Vâng."
......
Sau khi rời điện Tiêu Phòng, trong đầu Lý trắc phi tràn ngập những lời Tần hoàng hậu vừa nói.
Tháng sau sẽ tổ chức tiệc Quần Phương, đến lúc đó các quý nữ trong Thịnh Kinh đều có mặt, Hoàng hậu sẽ chọn ra Thái tử phi.
Một khi Đông cung có Thái tử phi, cuộc sống của Trắc phi như nàng sẽ không thoải mái thế nữa.
Lý trắc phi nhìn bóng người cao lớn trước mặt, trong lòng thấp thỏm bất an, nàng mặc kệ lễ nghi, nhanh chóng nhấc váy chạy theo.
"Điện hạ xin dừng bước!"
Lạc Thanh Hàn dừng lại, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt còn lạnh hơn khi ở điện Tiêu Phòng.
Ánh mắt này làm tim của Lý trắc phi run lên.
Nhưng để tương lai có cuộc sống dễ thở hơn, nàng lấy hết can đảm, bước tới hành lễ, chiếc váy lưu tiên đỏ tươi làm bước đi của nàng quyến rũ yêu kiều, như mẫu đơn nở rộ.
Nàng đỏ mặt nói "Điện hạ, thần thϊếp không được gặp người, thần thϊếp rất nhớ người."
Dù dáng vẻ nhút nhát, nhưng lời nói rất táo bạo và trực tiếp.
Sự tương phản này làm nàng trông càng thu hút hơn.
Lúc này tâm tình của Lạc Thanh Hàn không tốt, hoàn toàn không có ý thưởng thức mỹ nhân, mặt không biểu cảm hỏi.
"Một trăm lần kinh Pháp Hoa đã chép xong chưa?"
Lý trắc phi sững người.
Nàng không ngờ Thái tử Điện hạ còn nhớ rõ chuyện này như vậy.
Đã hơn ba tháng rồi!
Hơn nữa nàng đã bị phạt đến am Tử Vân tự kiểm điểm một tháng, còn chưa đủ sao?
Trong lòng Lý trắc phi uất ức, làm nũng nói "Điện hạ, thần thϊếp ở am Tử Vân ngày ngày ăn chay niệm Phật, đã tròn một tháng, chẳng phải thành tâm hơn chép kinh sao? Hẳn là Phật tổ cũng tha thứ cho thần thϊếp rồi, Điện hạ cũng đừng nên truy cứu chuyện cũ nữa mà."
Giọng Lạc Thanh Hàn trở nên lạnh lùng "Nói thế, nàng vẫn chưa chép xong?"
Lý trắc phi ngượng ngùng nói "Vẫn ... vẫn chưa."
"Trước đó ta đã nói, chưa chép xong không được ra ngoài, nàng xem lời ta như gió thoảng bên tai à?"
Lý trắc phi bị mắng đỏ bừng mặt, trong lòng uất ức chết đi được.
Nàng không hiểu, một mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp như mình đứng trước mặt Thái tử, ngài ấy chẳng những không động lòng, còn khư khư bám lấy mấy quyển kinh rách nát, ngài ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?
Chẳng lẽ trong mắt ngài ấy, nàng không hấp dẫn bằng mấy quyển kinh rách nát đó sao?
Lạc Thanh Hàn nghiêm giọng khiển trách "Về điện Kim Phong của nàng, chưa chép xong kinh không được ra ngoài."
Lý trắc phi uất ức đáp lời.
"Vâng."
Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng, ngồi xa liễn quay về Đông cung.
Lý trắc phi tức giận giậm chân.
Nàng không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà Thái tử vẫn không chịu tha thứ cho nàng.
Đều do Triệu mỹ nhân ngu xuẩn đó!
---------
*Theo Phi Yến ngoại truyện, Triệu Phi Yến thân thể cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, mỗi khi nàng eo thon đong đưa, đón gió bay múa, thật giống như muốn thuận gió mà đi. Một ngày, nàng mặc một chiếc váy tím Vân Anh đi vào hồ Thái Dịch, lại ngân nga ca cổ nhạc nhẹ nhàng khởi vũ, đột nhiên cuồng phong gào thét, Phi Yến như cánh diều bay lên. Vì thế Thành Đế gọi nhạc sư ngay lập tức đến kéo Phi Yến trở về, không cho nàng bị gió thổi đi. Khi vào phong đình, phát hiện váy của nàng bị túm đến líu díu, từ đây các cung nữ thịnh hành mặc các loại váy gấp ra nếp vải, mỹ danh gọi là Lưu tiên quần (留仙裙).