Hàng ngày, mỗi lần Tiêu trắc phi tỉnh giấc, đều sẽ tìm cho mình một lý do để nằm ỳ trên
giường.
Năng lực rời giường của nàng vô cùng kém cỏi, nhưng trình độ nằm nướng trên giường
lại là siêu cấp vô dịch.
Bảo Cầm dùng giọng điệu mẹ già nghiêm khắc giáo dục khuê nữ không nên thân mà
khuyên nhủ:
- Người ta nói, một ngày bắt đầu từ sáng sớm, người lại bỏ thời gian quý báu vào việc
ngủ. Quả thực là lãng phí thời gian.
- Ngủ là lãng phí thời gian sao? Không, không phải. Có thời gian mà không ngủ thì mới
gọi là lãng phí. Chúng ta mỗi ngày cố gắng học tập, làm việc chăm chỉ là vì cái gì? Kết
quả cuối cùng không phải là để khiến bản thân được hạnh phúc hay sao? Được làm
những chuyện mà ngươi muốn làm, đó mới là niềm vui thực sự. Giống như ta, ta thích ăn
và ngủ. Chỉ có ăn và ngủ cả ngày mới có thể khiến cảm thấy hạnh phúc. Ta có đủ điều
kiện để ăn và uống, điều này có nghĩa là ta đã sống 1 cuộc sống lý tưởng của riêng ta.
Cuộc sống của ta thật là hoàn hảo a!
Bảo Cầm:...
Nàng chân thành bày tỏ bội phục:
- Lần đầu tiên nô tỳ gặp được 1 người có thể đem ngủ nướng nói thành đường đường
chính chính được như vậy.
Trải qua một phen đấu trí đấu dũng, ngươi tranh ta đoạt. Cuối cùng vẫn là Bảo Cầm
nhỉnh hơn một bậc, thành công đào con cá muối lớn Tiêu trắc phi từ trong chăn lôi ra.
Tiêu Hề Hề ngồi trước gương trang điểm, không ngừng ngáp.
Bảo Cầm tay chân nhanh nhẹn trang điểm cho nàng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tiết thị đi tới Thanh Ca điện.
Tiết thị là vì chuyện sinh nhật thái hậu mà đến.
- Sắp đến thọ thần của Thái hậu rồi. Nương nương định tặng quà gì?
Tiêu Hề Hề lười biếng nói:
- Còn chưa nghĩ ra.
Tiết thị lấy ra một hộp gấm, đặt ở trước mặt nàng, mỉm cười nói:
- Chúng ta biết chổ của con không có thứ gì tốt. Cho nên ta cùng cha con đã chuẩn bị
trước cho con. Đây là nhân sâm rừng đã được trăm năm, cha con cố ý nhờ vào quan hệ
mới tìm được. Con có thể lấy nó làm quà tặng cho Thái hậu.
Bà chủ động mở hộp gấm ra, lộ ra nhân sâm lẳng lặng đặt bên trong.
Bảo Cầm nhìn thoáng qua nhân sâm trong hộp.
Mặc dù nàng không có hiểu biết nhiều, nhưng cũng có thể phân biệt được, đây đích thị là
một gốc nhân sâm thượng hạng.
Nhưng so với nhân sâm mà Tiêu trắc phi lần trước tặng cho Tần hoàng hậu, thì vẫn còn
kém một chút.
Tiết thị cho rằng Tiêu Hề Hề sau khi nhìn thấy cây nhân sâm này, hẳn là sẽ rất đỗi vui
mừng. Dù sao, cây nhân sâm này cũng thật sự là rất hiếm có. Tiêu Hề Hề từ nhỏ lớn lên
trong am ni cô, khẳng định là chưa từng thấy qua đồ tốt như vậy.
Nhưng trên thực tế, biểu tình trên mặt Tiêu Hề Hề một chút biến hóa cũng không có.
- Cám ơn ý tốt của các ngươi. Nhưng cây nhân sâm này bà mang về đi, chổ của ta không
cần dùng đến.
Tiết thị tưởng rằng nàng không biết nhìn hàng, lại nhấn mạnh:
- Đây là nhân sâm thượng hạng. Cha con vì muốn mua được nó, đã tốn hơn 500 lượng
bạc. Mặt khác còn phải nợ người ta 1 ân tình. Con dùng nó làm quà chúc mừng, cho dù
không có cách nào nổi bật, ít nhất cũng sẽ không thua kém người khác. Chúng ta phí
nhiều tâm huyết như vậy, tất cả đều là vì con.
Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu:
- Thật sự là ta không cần.
Tiết thị nhíu mày:
- Đứa nhỏ này, sao lại cố chấp như vậy? Nêú con không cần cây nhân sâm này, thì con
lấy gì để làm lễ vật mà tặng cho Thái hậu?
Tiêu Hề Hề:
- Chuyện này ta sẽ thương lượng với Thái tử.
Tiết thị cảm thấy suy nghĩ của nàng quá mức ngây thơ. Cho dù là Thái tử rất sủng ái
nàng, nhưng cũng phải có giới hạn. Thái tử không thể nào chuyện gì cũng sẽ giúp nàng
thu xếp ổn thoả. Dù sao Thái tử bận rộn nhiều chuyện như vậy, bản thân hắn còn lo chưa
xong, làm sao còn rảnh rỗi giúp nàng xử lý loại chuyện nhỏ này?!
Nhưng thái độ của Tiêu Hề Hề rất kiên quyết.
Nàng từ chối nhận nhân sâm.
Tiết thị lại không thể ép buộc nàng, chỉ có thể mang theo lo lắng tràn đầy mà rời khỏi
Thanh Ca điện.
Bên trong phủ Trung Vũ tướng quân.
Tiêu Lăng Phong nhìn thấy Tiết thị mang nhân sâm về, lập tức hỏi:
- Sao nàng không đưa nhân sâm cho Tiêu trắc phi?
Tiết thị bất đắc dĩ nói:
- Nó không chịu nhận.
Tiêu Lăng Phong rất bất ngờ:
- Nhân sâm tốt như vậy, mà nó cũng không cần, đầu óc của nó không là có vấn đề gì
chứ? "
- Thiếp cũng không hiểu nổi nó. Dù sao nó cũng không chịu nhận, thiếp cũng không còn
cách nào.
Tiết thị nói đến đây, trong giọng nói tràn ngập hối hận:
- Thiếp cảm thấy nó vẫn còn hận chúng ta. Mặc kệ chúng ta có lấy lòng nó như thế nào,
nó cũng không chịu tiếp nhận, nó thật sự là quá bướng bỉnh. Lúc trước chúng ta thật sự
không nên đưa nó ra ngoài, nếu chúng ta có thể để nó ở bên cạnh mà săn sóc, thì nó cũng
sẽ không xa cách chúng ta như vậy.
Tiêu Lăng Phong an ủi nói:
- Tất cả đều là lỗi của tên đạo sĩ lừa đảo kia. Là hắn đã hại người nhà chúng ta phải ly
tán.
Tiết thị mặt đầy sầu não, liên tục thở dài.
... Huyền Cơ ...
Lạc Dạ Thần cậy mình nhiều tiền, nên đã thuê một lượng lớn nhân thủ đi lục soát núi.
Lục soát liên tiếp ba ngày, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra được một chỗ khả nghi.
Tin tức này sau khi bị Ngọc Lân Vệ đang âm thầm theo dõi biết được, liền lập tức báo
cho thống lĩnh Ngọc Lân Vệ Triệu Hiền.
Triệu Hiền vội vàng chạy đi cầu kiến Thái tử.
- Khởi bẩm điện hạ, thủ hạ của Anh Vương ở Bình Đầu Sơn tìm ra một sơn trang. Vị trí
của tòa sơn trang kia cực kỳ bí mật, hơn nữa xung quanh còn có nhiều người canh gác,
thoạt nhìn cực kỳ khả nghi. Anh vương hoài nghi U Vương đang trốn trong đó, nhưng
sơn trang kia được bảo vệ rất nghiêm mật, thủ hạ của Anh vương không xông vào được,
chỉ có thể mai phục ở phụ cận sơn trang.
Số lượng thủ hạ của Anh Vương tuy nhiều, nhưng cao thủ lại rất ít.
Mà thủ vệ của tòa sơn trang kia tất cả đều là cao thủ. Những người mà Anh vương mang
tới căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Lạc Thanh Hàn:
- Có biết chủ nhân của tòa sơn trang kia là ai không?
Triệu Hiền thành thật trả lời:
- Mạt tướng đã cho người đi điều tra, tra không ra. Quan phủ không hề có ghi chép gì về
tòa sơn trang kia. Nếu không phải lần này Anh vương đánh bậy đánh bạ nên mới tìm
được, thì nói không chừng đến bây giờ cũng không ai biết trong Bình Đầu Sơn còn cất
giấu một tòa sơn trang như vậy.
Nói như vậy, ngọn núi kia càng thêm khả nghi.
Lạc Thanh Hàn không tin tưởng đầu óc của Anh vương, hắn quyết định tự mình đi núi
Bình Đầu 1 chuyến.
Triệu Hiền mang theo 300 Ngọc Lân Vệ, hộ tống Thái tử đi núi Bình Đầu.
Sâu trong núi rừng, sừng sững một tòa sơn trang thần bí, cửa sơn trang không có tấm
biển treo. Từ bên ngoài nhìn vào, nó không có bất kỳ đặc sắc nào, làm cho người ta có
một loại cảm giác nó rất khiêm tốn.
Nhưng Anh vương Lạc Dạ Thần lại không dám xem thường sơn trang trông có vẻ hơi
xấu xí này.
Hắn chọn ra vài người có công phu tốt nhất trong đám thủ hạ, muốn để bọn họ lẻn vào
sơn trang xem xét tình huống. Kết quả, mấy người kia đều một đi không trở lại, tất cả
đều bặt vô âm tín.
Còn nếu nói về dẫn người xông vào sơn trang, Lạc Dạ Thần cũng thử qua hai lần, nhưng
đều thất bại.
Hiện tại thủ hạ của Lạc Dạ Thần tổn hại không ít, mà sơn trang thần bí vẫn vững như thái
sơn, không có chút tổn hao nào.
Tâm tình Lạc Dạ Thần lúc này vô cùng nôn nóng.
Hắn cảm thấy U Vương Lạc Vân Hiên nhất định là đang lẩn trốn bên trong, nhưng hắn
lại không thể vào được, vậy phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ thật sự cần phải điều động binh mã tới đây sao?
Trên danh nghĩa, hắn là một vương gia, nhưng trong tay không có đất phong cũng không
có binh quyền. Cho dù hắn có muốn điều binh khiển tướng, cũng không có khả năng làm
được.
Trừ phi, hắn đem việc này báo lên triều đình.
Nhưng mà hắn không có chứng cứ có thể chứng minh U vương đang trốn trong sơn
trang. Cho dù hắn báo cáo cho triều đình, lấy trình độ thiên vị của phụ hoàng đối với U
vương, cũng có thể ông sẽ làm như không thấy, cố tình lắp liếm cho qua.
Ngay khi Lạc Dạ Thần đang do dự không quyết, Thái tử đã mang theo 300 Ngọc Lân Vệ
tới!