Đêm đó, Hoàng Đế tổ chức tiệc Quỳnh Lâm trong cung, để chúc mừng Tân Khoa Trạng Nguyên và các
tiến sĩ mới nhậm chức.
Tại bữa tiệc, những quan viên xuất thân thế gia kia cũng không tránh khỏi âm thầm châm chọc Thái Tử.
Có người còn muốn cố ý chuốc say Thái Tử, để hắn xấu mặt trước mọi người.
Toàn bộ quá trình, Lạc Thanh Hàn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đối với những người cố tình rót rượu cho
hắn, hắn ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng lười cho.
Hắn là Thái Tử, chỉ cần là hắn không muốn uống, cũng không ai dám ép buộc hắn.
Những người đó bị bộ dáng cao quý lãnh diễm này của hắn làm cho tức giận, lại không thể làm gì được
hắn. Cuối cùng chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Tuy rằng có người thấy không vừa mắt Thái Tử, nhưng cũng có không ít người đối với Thái Tử có chút
tán thưởng.
Đặc biệt là những quan viên có thực lực trong triều, cùng với những danh sĩ thanh lưu không để ý xuất
thân, họ đối với Thái Tử đều rất ưu ái.
Nhưng vì một số lý do khách quan, bọn họ không dám quá thân cận với Thái Tử, để tránh phạm vào nghi
kỵ của bậc Đế Vương.
Trong những dịp như thế này, bọn họ cũng chỉ là khách khí hướng Thái Tử kính một chén rượu mà thôi, 1
lời thừa thãi cũng không nói.
Hành động này, ngược lại có vài phần ý tứ quân tử chi giao.
Lệ Khinh Ngôn là Tân Khoa Trạng Nguyên Lang, là tâm điểm của bữa tiệc, rất nhiều người có ý định lôi
kéo hắn. Hắn đối với bọn họ đều thể hiện lịch sự, nhãn nhặn. Nhưng không để lộ ra bất kỳ hành vi đang
nghiêng về phía nào.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không biết trong lòng hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Tiếng sáo vang lên, các vũ cơ nhẹ nhàng xuất hiện.
Lệ Khinh Ngôn đứng cách một khoảng rất xa, nâng chén rượu giơ về phía Thái Tử.
Thái Tử nhìn hắn một cái, không có hồi đáp, toàn thân đều tản mát ra khí tức lạnh lùng khiến không ai
dám lại gần.
Cảnh này rơi vào mắt những người khác, đều cảm thấy Trạng Nguyên Lang muốn lấy lòng Thái Tử.
Đáng tiếc, Thái Tử căn bản không để ý tới. Vì thế Trạng Nguyên Lang liền trở thành mặt lạnh dán mông
nóng, tự chuốc lấy nhục.
Thậm chí còn có người âm thầm suy đoán, hoài nghi Trạng Nguyên Lang có phải đã đắc tội gì với Thái Tử
điện hạ hay không?
Nếu không, Thái Tử cũng không đến mức ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho Trạng Nguyên Lang
như vậy?
Một khúc hát kết thúc, các vũ cơ lui xuống.
Các tiến sĩ tân khoa mượn cớ uống rượu ngâm thơ đối chữ, cố gắng thể hiện tài năng của mình.
Bầu không khí trong bữa tiệc càng thêm náo nhiệt.
Trên bàn bày đầy những món ăn ngon, không khí tràn ngập mùi rượu.
Lạc Thanh Hàn lại không muốn đụng vào dù chỉ 1 ngụm.
So với những món ăn được ngự trù tỉ mỉ chế biến, hắn thích mứt mà Tiêu Hề Hề đút cho hơn.
Thế gian này ngũ vị đều đầy đủ, nhưng hắn chỉ muốn một mình nàng cho hắn ngọt ngào.
Bữa tiệc kéo dài đến khuya mới kết thúc.
Chờ đến lúc Thái Tử trở lại Thanh Ca Điện, Tiêu Hề Hề đã nằm trên giường ngáy o o.
Lạc Thanh Hàn không muốn Tiêu Hề Hề ngửi được mùi rượu trên người mình.
Hắn trước tiên đi tắm, xác định trên người đã không còn mùi rượu nữa, lúc này mới nằm xuống bên cạnh
Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề đang ngủ, cảm giác bên cạnh có người, nàng hơi mở mắt ra, nhìn thấy là Thái Tử, liền thấy
yên lòng, tự giác chui vào lòng hắn.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng, cảm thấy vô cùng an tâm.
......
Đêm nay Hoàng Đế nghỉ ngơi ở Dao Hoa Cung của Huệ Phi.
Sau khi Huệ Phi hầu hạ Hoàng Đế xong, thấy tâm tình Hoàng Đế cũng không tệ. Nhân cơ hội này đề cập
đến hôn sự của con trai bảo bối nhà mình:
- Bệ hạ, 2 tháng nữa là Dạ Thần đã tròn 22 tuổi. Người ta ở độ tuổi của nó, con cái cũng đã có mấy đứa,
nhưng nó ngay cả Vương Phi cũng không có. Ngài xem, có phải đã đến lúc lựa chọn cho nó 1 mối hôn sự
tốt rồi không?
Hoàng Đế bất đắc dĩ nói:
- Trẫm lúc trước cũng đã tìm cho nó mấy cửa hôn sự, là chính nó chướng mắt người ta. Trẫm còn cách
nào khác sao? Chẳng lẽ Trẫm còn phải ép buộc nó cùng người khác thành thân sao?
Huệ Phi vội vàng nói:
- Lúc đó nó còn nhỏ, không vội thành thân. Bây giờ nó đã lớn tuổi, nếu cứ để mặc nó như vậy thì phải trì
hoãn đến lúc nào? Dạ Thần tốt xấu gì cũng là trưởng tử của ngài. Ngài đối với hôn sự của nó nhất định
phải dụng tâm thật nhiều a~.
- Được, Trẫm biết rồi!
Huệ Phi lại nói:
- Thần thiếp đối với con dâu yêu cầu không cao. Chỉ cần nàng ta biết cách chăm sóc tốt cho Dạ Thần, cơ
thể khỏe mạnh. Có thể giúp Dạ Thần xử lý chuyện hậu viện là được rồi. Đương nhiên là dáng vẻ và tính
cách của con dâu cũng không thể quá kém. Về gia thế cũng được quá tệ, nếu không sẽ ủy khuất cho Dạ
Thần. Ngài nói có đúng không?
Hoàng Đế nghe bà lảm nhãm thì đến đau cả não, nhắm mắt mơ hồ đáp một tiếng:
- Đúng vậy! Bây giờ Trẫm buồn ngủ, mau ngủ đi. Có chuyện gì ngày mai hẳn nói.
Ngày hôm sau.
Lạc Thanh Hàn vẫn như thường lệ, trời còn chưa sáng đã rời giường.
Hắn đơn giản ăn xong bữa sáng, lên xa giá đến Nghị Sự Điện.
Gần đây trong triều có không ít tấu chương luận tội hắn, hắn cũng hiểu rất rõ nguyên nhân bên trong.
Điều này hắn đã đoán trước được, cho nên cũng không quan tâm lắm.
Kể từ khi Tần Liệt ch.ết, Nội các chỉ còn lại 5 đại thần. Hoàng Đế tạm thời vẫn chưa có ý định đề bạt
người khác để bổ sung vào.
Năm vị Các lão nhìn thấy Thái Tử đến liền lên tiếng chào hỏi.
Tuy Lạc Dạ Thần trong lòng rất khó chịu, nhưng ngoài mặt, hắn chỉ có thể làm theo những người khác
hành lễ với Thái Tử.
Đây chính là đặc cách mà chỉ thân phận Thái Tử mới có được. Cho dù Lạc Dạ Thần có là đại ca đi nữa,
nhưng vì đối phương là Thái Tử, nên hắn mỗi khi chạm mặt đối phương đều phải cúi đầu hành lễ.
Rất nhanh Hoàng Đế đã tới.
Sau một hồi chào hỏi, họ bắt đầu thảo luận về các vấn đề chính.
Hôm nay vẫn có người lên tấu buộc tội Thái Tử, nhưng 5 vị các lão biết Hoàng Đế không thích nghe
chuyện này, nên đã ăn ý với nhau bỏ qua những tấu chương kia.
Các lão từ rất nhiều tấu chương chọn ra 1 số tấu chương quan trọng và những việc cần được xử lý khẩn
cấp, để cùng thương nghị với Hoàng Đế, Thái Tử và Anh Vương.
Sau khi bàn xong chính sự, Hoàng Đế cố ý gọi Thái Tử và Anh Vương ở lại.
Biết họ có việc nhà cần nói, nhóm Các lão thức thời lui xuống.
Hoàng Đế lấy ra 1 quyển tấu chương, để Cam Phúc đưa đến trước mặt Anh Vương, ý bảo Anh Vương tự
mình nhìn xem.
Lạc Dạ Thần cầm lấy tấu chương, mở ra. Sau khi xem xong, sắc mặt nhất thời liền thay đổi.
Đây là tấu chương của Ngự Sử chuyên đi buộc tội Anh Vương.
Hôm qua Anh Vương ở trong tửu lầu cãi nhau với 1 vị cô nương, thậm chí còn động thủ, việc này có
không ít người tận mắt chứng kiến.
Có 1 ngự sử sau khi biết chuyện này, cảm thấy rằng điều này sẽ ảnh hưởng cực kỳ xấu đến danh tiếng của
hoàng tộc. Nên cố ý viết ra bản tấu chương này, vạch tội Anh Vương hành xử quá kiêu ngạo, phách lối,
làm ô uế thân phận Vương Gia.
Lạc Dạ Thần biện minh:
- Là do Bộ Sanh Yên khiêu khích nhi thần trước. Nhi thần tức giận nên mới cãi nhau với nàng vài câu. Sự
tình căn bản cũng không nghiêm trọng như trong tấu chương nói.
Hoàng Đế thản nhiên hỏi:
- Nhưng Trẫm nghe người ta nói, con cùng nữ nhi của Định Viễn Hầu quan hệ rất không tốt. Trước đây
cũng đã từng nảy sinh mâu thuẫn. Ngày hôm qua, các ngươi chẳng lẽ không phải vì ân oán lâu ngày tích tụ
nên mới xảy ra xung đột sao?
Lạc Dạ Thần nóng lòng muốn thoát tội, cho nên ăn nói lung tung, loạn xạ:
- Phụ hoàng minh giám a! Quan hệ giữa nhi thần và Bộ Sanh Yên tuy rằng không phải là rất tốt, nhưng
tuyệt đối không phải rất tệ. Nhi thần và nàng không có ân oán gì với nhau. Chắc chắn là bọn người kia nói
hươu nói vượn, bịa đặt vu oan cho nhi thần. Phụ hoàng đừng nên tin lời bọn họ!
Hoàng Đế quay đầu nhìn về phía Thái Tử đang đứng bên cạnh.
- Nghe nói hôm qua con cũng có mặt ở đó. Con nói xem, quan hệ giữa Anh Vương và con gái Định Viễn
Hầu là như thế nào? Có phải thực sự tích lũy ân oán sâu sắc hay không?
Lạc Dạ Thần biết quan hệ giữa mình và Thái Tử không mấy hòa thuận. Thấy phụ hoàng hỏi Thái Tử như
vậy, trong lòng Lạc Dạ Thần nhất thời lạnh đi một nửa.
Thái Tử nhất định sẽ nhân cơ hội này để bôi nhọ hắn.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói:
- Nhi thần cũng không phải rất rõ ràng quan hệ giữa Đại Hoàng huynh và Bộ cô nương là như thế nào.
Nhưng xét về cư xử ngày hôm qua hai người đối với nhau, mối quan hệ của họ cũng khá tốt, không có tệ
như lời đồn đãi bên ngoài.
Lạc Dạ Thần lập tức ngây dại.
Hắn không bao giờ nghĩ tới, Thái Tử vậy mà đi nói giúp hắn.