Lạc Dạ Thần vốn là muốn đến chào hỏi xong liền nhanh chóng rời đi.
Nơi có Thái Tử và Tiêu Trắc Phi ở cùng 1 chổ, hắn không muốn ở lại lâu hơn dù chỉ là một khắc.
Nhưng Tiêu Trắc Phi lại rất nhiệt tình.
- Hẹn trước không bằng ngẫu nhiên gặp. Cũng đã đến đây rồi, không bằng Vương gia cũng ngồi xuống cùng
ăn cơm?
Lạc Dạ Thần chỉ cảm thấy nữ nhân này không có lòng tốt đến vậy, hắn muốn lên tiếng từ chối. Nhưng
Thường công công đã đi trước một bước, bày bát đũa sẵn cho hắn, còn làm ra tư thế xin mời ngồi.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía hắn, ánh mắt cứ như đang rất mong chờ hắn ngồi xuống.
Loại cảm giác được chú ý này, làm cho trong lòng hắn lại thấy có chút đắc ý.
Hắn nghĩ, nếu đối phương đã thành tâm thành ý mời hắn như vậy, thì hắn cũng nên cho nàng 1 chút mặt mũi.
Lạc Dạ Thần kéo ghế ngồi xuống.
Tiêu Hề Hề gắp một cánh gà đặt vào trong bát của hắn, cười đến mặt mày cong cong:
- Đây là món ăn đặc biệt nổi tiếng nhất ở tửu lâu này. Tên là Cánh Gà Nói Lời Chân Thật, mời Vương gia
nếm thử.
Lạc Thanh Hàn cùng Thường công công nhìn cánh gà kia, biểu cảm trên mặt là 1 lời khó nói hết.
Vừa rồi bọn họ tận mắt chứng kiến Tiêu Hề Hề không cẩn thận làm rơi cánh gà kia xuống đất. Đại khái bởi
vì luyến tiếc nên Tiêu Hề Hề lại nhặt lên. Bọn họ còn tưởng rằng Tiêu Hề Hề sẽ ăn nó, lại không nghĩ tới
nàng như vậy mà đem cánh gà này bỏ vào trong chén của Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần cũng không biết lai lịch của cánh gà này.
Nhưng dựa vào hiểu biết của hắn đối với Tiêu Trắc Phi, nữ nhân này tâm địa rất xấu xa.
Hắn không muốn ăn cái cánh gà kia.
Tiêu Hề Hề hỏi:
- Sao Vương gia không ăn? Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta hạ độc trong cánh gà sao?
Lạc Dạ Thần ghét nhất là bị người ta xem thường.
- Nực cười! Bổn vương mà sợ sao?
Hắn cầm lấy cánh gà, nhìn kỹ, không thấy có gì khác thường.
Hắn cẩn thận cắn 1 miếng, nhai kỹ, thịt gà tươi ngon, không có vấn đề gì, còn ngon hơn dự đoán.
Thế là, hắn dứt khoát ăn hết cánh gà.
Hắn lấy khăn lau tay, đồng thời còn không quên cố ý vạch lá tìm sâu:
- Cánh gà cũng đã ăn xong, nhưng ta chưa thấy lời nói thành thật đâu?
Tiêu Hề Hề cười tủm tỉm nói:
- Thành thật mà nói thì, cánh gà này vừa mới bị ta làm rơi xuống đất!
Lạc Dạ Thần:.......
Động tác đang lau tay của hắn dừng lại.
Lạc Thanh Hàn cực kỳ bình tĩnh ngồi uống trà.
Thường công công lặng lẽ thở dài, Anh Vương thật đáng thương!
Lạc Dạ Thần dùng sức ném mạnh khăn tay lên bàn, phẫn nộ gào lên:
- Ngươi vậy mà dám chơi ta?
Tiêu Hề Hề nhảy phốc lên, nhào vào lòng Thái Tử:
- Điện hạ, hắn hung dữ với người ta nha ~.
Lạc Thanh Hàn ôm lấy nữ nhân trong lòng, mặt mày xám xịt nhìn Lạc Dạ Thần:
- Ngươi hung dữ cái gì?
Lạc Dạ Thần:....
Khoan đã, cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Dựa theo kịch bản những lần trước, Thái Tử nhất định sẽ lại bênh vực Tiêu Trắc Phi.
Đôi cẩu nam nữ này lần nào cũng vậy, chuyên hùa với nhau để khi dễ hắn.
Lạc Dạ Thần hít sâu 1 hơi, cố gắng kìm xuống cơn tức giận.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, PHẢI NHẪN.
Nhưng hắn hít sâu thêm vài lần, vẫn là không thể nuốt trôi cục tức này!
Hắn không phải loại người có thể nhẫn nhịn kẻ khác.
Hắn tức sắp hộc máu, quát:
- Rõ ràng là nàng ta chơi khăm ta trước, ta hung dữ 1 chút thì đã sao?
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói:
- Huynh ở trước mặt ta, hung hăn quát mắng nữ nhân của ta, huynh là đang muốn khiêu chiến với ta sao?
Huynh có còn nhớ bộ dạng lúc trước huynh q uỳ gối chịu đ.òn nhận tội với ta? Có cần ta nhắc lại tình cảnh
lúc đó ra sao không?
Lạc Dạ Thần:.....
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lại là 1 chiêu này. Ngươi không thể đổi chiêu nào khác mới mẽ hơn sao?
Lạc Thanh Hàn:
- Không cần nhiều chiêu. Chỉ cần mỗi lần đều hữu dụng là được!
Lạc Dạ Thần không nói nên lời.
Giờ khắc này, hắn chỉ hận không thể đem đôi cẩu nam nữ trước mặt này đi băm nát!
Vì sao trên đời này lại có loại người đáng ghét đến vậy?
Vì cái gì 2 kẻ đáng ghét lại vừa vặn ghép thành 1 đôi a??
Bên ngoài truyền tới tiếng trống chiêng rền vang.
Tiêu Hề Hề lập tức nhảy khỏi ngực của Thái Tử, chạy đến ghé sát vào khung cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn
ngó xung quanh. Liền nhìn thẤy Tân Khoa Trang Nguyên đầu đội ô sa đang cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn người
đi về hướng này. Đi theo sau là Bảng Nhãn, Thám Hoa và hơn 20 Tiến Sĩ.
Bọn họ đều mặc quan phục chỉnh tề, cưỡi trên tuấn mã, trước sau đều có nha dịch khua chiêng gõ trống, còn
có người chịu trách nhiệm dọn đường cho đoàn diễu hành đi qua.
Lệ Khinh Ngôn năm nay 21 tuổi, không chỉ trẻ tuổi mà còn tướng mạo đường hoàng, văn nhã tuấn tú, hơn
nữa còn là Tân Khoa Trạng Nguyên Lang, toàn thân đều toát lên 1 chữ: SOÁI!
Rất nhiều tiểu cô nương khi nhìn thấy Lệ Khinh Ngôn đều không nhịn được mà xuân tâm nảy mầm. Các
nàng không ngừng ném khăn tay, quạt lụa về phía Lệ Khinh Ngôn, đỏ mặt khen ngợi Tân Khoa Trang
Nguyên thật là anh dũng tiêu sái.
Hình ảnh này thật giống với idol mở buổi fan meeting.
Tiêu Hề Hề thấy thế cũng có chút ngứa tay, cũng muốn ném cái gì đó qua.
Đúng lúc Lạc Dạ Thần đang đứng ngay bên cạnh, nàng trực tiếp rút lấy quạt xếp mà Lạc Dạ Thần đang đeo
bên hông, ném về phía Lệ Khinh Ngôn.
Mắt thấy quạt xếp sắp đáp lên người Lệ Khinh Ngôn, bỗng nhiên Lệ Khinh Ngôn lại nghiêng người né sang
1 bên, vừa hay tránh được quạt xếp.
Quạt xếp cứ như vậy vụt qua người hắn, rơi trúng 1 người khác đang đứng bên đường.
Tiêu Hề Hề cả kinh:
- A, ném sai người rồi!
Lạc Dạ Thần phát điên:
- Ta đã bỏ ra 800 lượng mới có được cây quạt xếp ấy. Trên đó còn có bút tích của danh sĩ nổi tiếng, số lượng
có hạn, trân quý vô cùng, toàn bộ Đại Thịnh chỉ có 1 cây. Ngươi lại ngang nhiên đem ném đi. Ta muốn li.ều
m.ạng với ngươi!
Tiêu Hề Hề thấy tình thế bất ổn, liền vội vàng chạy đi cầu cứu Thái Tử.
Lạc Dạ Thần đằng đằng s.át khí đu.ổi theo:
- Thái Tử, hôm nay nếu như ngươi mà còn bao che cho nàng ta, cũng đừng trách ta không niệm tình huynh
đệ!
Lạc Thanh Hàn cười lạnh:
- Ngươi còn từng phái người đi ám sát ta, lúc đó ngươi có nghĩ đến tình huynh đệ không?
Lạc Dạ Thần:.....
Hắn giống như gà trống bị người ta bóp cổ, không thể phát ra âm thanh, khí thế hùng hồn cứ như vậy mà
xẹp xuống.
Hắn thật hối hận a!
Lúc đó không nên đầu óc ngập nước mà phái người đi ám sát Thái Tử.
Nếu hắn không sai người đi ám sát, thì Thái Tử sẽ không bắt được bọn thích khách kia.
Nếu như Thái Tử không bắt được đám thích khách kia, thì hắn cũng không đến nỗi lưu lạc đến con đường
chịu đòn nhận tội.
Nếu hắn không đi chịu đòn nhận tội, thì hắn cũng không bị Thái Tử nắm thóp, đến cả giãy gịua phản kháng
hắn cũng không làm được.
Âm thanh kèn trống bên ngoài dần dần nhỏ lại, có lẻ là đội diễu hành đã đi xa rồi.
Lạc Dạ Thần không muốn ở cùng 1 chổ với đôi cẩu nam nữ này nữa. Hắn đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên
cửa phòng bị gõ vang.
Thường công công tiến đến mở cửa, nhìn thấy 1 cô nương xinh đẹp đang đứng bên ngoài .
Nử tử này khoảng 17 - 18 tuổi, dáng người cao gầy, mặc 1 bộ y phục màu đỏ, đeo roi ngựa bên hông, tóc đen
buộc cao, da trắng như tuyết, môi đỏ kiều diễm, vừa đẹp vừa khí chất.
Thường công công từng thấy vị cô nương này trong cung, biết nàng là nữ nhi của Định Viễn Hầu, lập tức
chắp tay với nàng:
- Bộ cô nương!
Bộ Sanh Yên quơ quơ quạt xếp trong tay, môi đỏ cong lên, cười hỏi:
- Vừa rồi cây quạt này rơi trúng ta, hẳn là từ chổ của các ngươi ném ra?