Một lúc lâu sau, mãi cho đến khi nước trà sắp nguội, Tần Hoàng Hậu mới cầm chén trà từ từ nhấp 1 ngụ
Ngoại trừ nước trà ra, trên bàn còn có một ít bánh ngọt và trái cây.
Nhưng Tần Hoàng Hậu lúc này còn tâm trí nào mà ăn uống, bà đặt chén trà xuống, mặt không chút tha
nhìn về phía cửa.
- Thái Tử sao còn chưa ra nghênh đón?
Bảo Cầm cung kính trả lời:
- Thái Tử sắp đến rồi ạ!
Tần Hoàng Hậu nhếch môi, cười lạnh một tiếng:
- Bổn cung đã chờ lâu như vậy rồi mà nó còn chưa xuất hiện. Nó là đang cố ý muốn để mặc bản cung ở
đợi sao? Hay là vì nó căn bản không muốn gặp bổn cung?
Bảo Cầm cúi đầu, không dám tiếp lời.
Lúc này, Thái Tử và Tiêu Trắc Phi một trước một sau đi vào.
Hai người tiến lên hành lễ.
Lạc Thanh Hàn giải thích:
- Vừa rồi nhi thần đang nghỉ ngơi, thay quần áo rửa mặt mất chút thời gian. Mong mẫu hậu thứ lỗi.
Ánh mắt Tần Hoàng Hậu quét qua trên mặt Tiêu Trắc Phi, lại rơi về trên người Thái Tử.
Bà nhìn Thái Tử chằm chằm 1 lúc lâu, sau đó mới mở miệng:
- Thái Tử quả thật là đã trưởng thành, nên bản lĩnh cũng càng ngày càng lớn.
Lạc Thanh Hàn:
- Nhi thần thật không hiểu ý của mẫu hậu.
Trân Châu dìu Tần Hoàng Hậu đứng dậy, bà chậm rãi đi đến trước mặt Thái Tử:
- Năm ngươi ba tuổi đã được đưa đến chổ của bổn cung, khi đó ngươi mới chỉ cao bao nhiêu a? Bây giờ
lại, ngươi so với bổn cung còn cao hơn, thời gian trôi qua thật nhanh!
Trong miệng bà toàn nói những lời hoài niệm, nhưng ánh mắt lại không có lấy 1 tia ấm áp.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp:
- Bao nhiêu năm qua, đều là mẫu hậu nhọc lòng chăm sóc nhi thần.
Tần Hoàng Hậu nở nụ cười mỉa mai:
- Mặc dù giữa chúng ta không có tình mẫu tử, nhưng bổn cung đối với ngươi có ơn nuôi dưỡng. Bâ
ngươi chính là dùng cách này để báo đáp bổn cung sao?
Đối mặt với chất vấn của bà, Lạc Thanh Hàn hơi ngước mắt, nhìn bà một cái.
- Mẫu hậu muốn nói gì? Xin người hãy nói thẳng!
Tần Hoàng Hậu:
- Được. Bổn cung cũng không muốn vòng vo với ngươi. Ngươi mau nghĩ biện pháp cứu Tần Liệt cùng
Văn ra.
- Hai người bọn họ đã làm điều sai trái. Quốc pháp bất vị thân. Xin thứ cho nhi thần bất lực.
Tần Hoàng Hậu nghe xong lời này, sắc mặt bỗng dưng lạnh xuống.
Tiêu Hề Hề thấy thế thì rất lo lắng, sợ bà ta sẽ lại ra tay với Thái Tử.
Tiêu Hề Hề lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Hoàng Hậu vừa động thủ, nàng sẽ xông lên ngăn cản bà ta
Nhưng Tần Hoàng Hậu lại không có bất cứ động thái nào.
Bà chỉ lạnh lùng nhìn Thái Tử, một lúc lâu mới mở miệng lần nữa:
- Bổn cung thật sự rất hối hận. Trước đây ta không nên nhất thời mềm lòng mà nhận nuôi ngươi.
Nếu như là trước kia, Lạc Thanh Hàn khi nghe những lời này khẳng định là sẽ vô cùng khó chịu, nhưng
tại hắn chỉ nhàn nhạt đáp lời:
- Không thể làm hài lòng mẫu hậu, là lỗi của nhi thần. Nhi thần xin tạ tội với người.
Huynh trưởng và chất nhi bị tuyên án t ử hình, hơn nữa vừa rồi ở Khôn Ương Cung phải chịu đựng sự
ục, khiến Tần Hoàng Hậu gần như mất đi lý trí. Bà không kìm nén được cơn t ức gi ận, ánh mắt nhìn về
Thái Tử tràn ngập h ận ý.
Tiêu Hề Hề cảm thấy trạng thái tinh thần hiện tại của bà rất không ổn, trong lòng càng thêm đề phòng.
Tần Hoàng Hậu:
- Bổn cung có lời muốn nói với Thái Tử, những người khác đều lui xuống đi.
Tiêu Hề Hề lo lắng cho Lạc Thanh Hàn.
Nàng lưu luyến nhìn Thái Tử.
Lạc Thanh Hàn mơ hồ cảm thấy Tần Hoàng Hậu thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với mình
thấp giọng nói với Tiêu Hề Hề:
- Ta không sao! Nàng ra ngoài chờ ta.
Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ đành phải ra ngoài, nàng đi 3 bước lại quay đầu nhìn 1 cái.
Trong thiên điện rất nhanh chỉ còn lại Tần Hoàng Hậu cùng với Thái Tử.
Tần Hoàng Hậu cười lạnh:
- Ngươi quả thật là rất sủng ái Tiêu Trắc Phi. Chẳng lẽ ngươi không biết, trong hậu cung này, quá mức
ái là 1 loại thuốc kịch độc sao? Ngươi sủng ái nàng ta như vậy, ngươi không nghĩ tới sau này, khi nà
thất sủng, ngươi bảo nàng làm sao có thể sống sót ở hậu cung?
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh trả lời:
- Có nhi thần ở đây, nàng ấy vĩnh viễn sẽ không thất sủng.
Tần Hoàng Hậu nghe xong lời này, giống như là nghe được câu chuyện nực cười nhất thế gian, bất giá
cười giễu cợt:
- Có tuổi trẻ thật tốt a! Cái gì cũng dám nói!
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói:
- Mẫu hậu có chuyện gì muốn nói với nhi thần? Xin cứ nói thẳng.
Tần Hoàng Hậu dần dần thu lại nụ cười, trong giọng nói lộ ra vài phần á.c ý:
- Ngươi có muốn biết Thẩm Chiêu Nghi ch ết như thế nào không?
Lời này vừa nói ra, biểu cảm trên mặt Lạc Thanh Hàn rốt cục cũng thay đổi.
Hắn hỏi ngược lại:
- Mẫu phi của nhi thần không phải bệ nh ch ết sao?
Tần Hoàng Hậu nhếch mép cười châm bi ếm:
- Thẩm Chiêu Nghi tuổi còn trẻ, sức khoẻ vẫn luôn rất tốt. Sao có thể ch ết bệ nh?
Lạc Thanh Hàn:
- Vậy thì người hãy nói cho nhi thần biết, mẫu phi là vì sao mà ch ết?
Tần Hoàng Hậu tiến lên 1 bước, gằn từng câu từng chữ:
- Thẩm Chiêu Nghi là bị Hoàng Thượng ban ch ết bằng một chén rư ợu đ ộc!
Lạc Thanh Hàn cả người chấn động.
Mặc dù hắn đã sớm ngờ tới chuyện này, nhưng hiện tại, khi nghe được chính miệng hoàng hậu nói ra
vẫn cảm thấy khiếp sợ cùng hoang đường.
Tần Hoàng Hậu vừa quan sát nét mặt của hắn, vừa tiếp tục nói:
- Khi đó, người đưa rư ợu đ ộc đến cho Thẩm Chiêu Nghi chính là bổn cung. Nàng ta lúc ấy không
uống, vừa la h ét ầm ĩ vừa gi ãy gịua ph ản kháng. Thật là phiền phức!. Bổn cung không còn cách nào, c
thể cho người b óp miệng của nàng, cư ỡng é.p đổ rượ u độ c vào. Nàng ta đa u đ ớn, cả người co gi ật,
ra m áu tươi nhưng vẫn luôn miệng gọi tên ngươi.
Ngoài cửa.
Tiêu Hề Hề đi tới đi lui, trong lòng nàng có linh cảm rất xấu, nhưng lại không biết chính xác là điều gì?
Bảo Cầm nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Nương nương, người đừng quá lo lắng. Thái Tử điện hạ luôn luôn biết giữ chừng mực, sẽ không có việ
Cửa lớn được mở.
Tần Hoàng Hậu thong thả bước ra.
Bà lạnh lùng li ếc mắt nhìn Tiêu Trắc Phi, lại nhớ tới lời Thái Tử vừa nói, không khỏi cười lạnh.
Ở chốn hậu cung này, kẻ dễ thay lòng đổi dạ nhất chính là bậc đế vương. Hôm trước bọn họ có thể ôm n
mà thề non hẹn biển. Hôm sau lại sẽ vì nữ nhân khác mà ru ồng bỏ ngươi.
Hôm nay Tiêu Trắc Phi có được bao nhiêu sủng ái, ngày sau thất sủng thì sẽ có bấy nhiêu khổ ải.
Tần Hoàng Hậu thu lại tầm mắt, không 1 lần quay đầu ra khỏi Thanh Ca Điện.
Hoàng Hậu vừa đi, Tiêu Hề Hề nhanh chóng chạy vào thiên điện.
Nàng vừa bước vào liền thấy Thái Tử đang đứng giữa phòng.
Sắc mặt của hắn vô cùng kém, dường như là đã gặp phải đã kích rất lớn.
Tim Tiêu Hề Hề bất giác nhói lên 1 cái.
Nàng vô thức bước chậm lại, nhỏ giọng gọi:
- Điện hạ!
Lạc Thanh Hàn chậm rãi quay đầu, nở nụ cười.
Nụ cười kia, chứa biết bao điều khổ sở.
- Hề Hề. Ta nhớ ra rồi!
Tiêu Hề Hề bước tới gần hắn, thận trọng chạm vào tay hắn. Thấy hắn không né tránh, lúc này nàng mớ
nắm chặt tay hắn.
Nàng nhẹ nhàng nói:
- Chàng nhớ được cái gì?
- Ta đã nhớ ra dáng dấp của mẫu phi trông như thế nào. Ta còn nhớ lại mọi chuyện lúc nhỏ.
- Như vậy không phải là chuyện tốt sao?
Hốc mắt Lạc Thanh Hàn đỏ bừng, lại cười khổ:
- Không. Chẳng có gì tốt đẹp cả.
Tiêu Hề Hề chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của hắn.
Nàng rất muốn hỏi sao lại không tốt?
Nhưng nàng không đành lòng khơi dậy nổi đau của hắn.
Nàng giơ tay còn lại ôm lấy hắn, vùi mặt vào cánh tay hắn, lặng lẽ an ủi.
Lạc Thanh Hàn nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng.
Ngoài cửa, Thường công công và Bảo Cầm nhìn thấy tình cảnh bên trong, không dám đến gần.
Hai người đứng canh trước cửa, đồng thời cho tất cả cung nữ thái giám còn lại lui xuống hết, tránh quấ
đến Thái Tử cùng Tiêu Trắc Phi.