Tiêu Hề Hề ngáp 1 cái, Bảo Cầm liền dìu nàng đứng lên.
Mặc Hoạ cung kính tiễn họ ra cửa Lân Đức Điện.
Sau khi trở lại Thanh Ca Điện, Bảo Cầm đem canh gà đi hâm nóng.
Tiêu Hề Hề 1 hơi uống sạch sẽ.
Món canh gà này thật thơm, thật vừa miệng, thịt gà cũng mềm, vô cùng ngon.
Bảo Cầm cảm thán:
- Đêm nay thật sự đáng tiếc.
Thật vất vả Tiêu Trắc Phi mới chủ động 1 lần, vậy mà không thấy Thái Tử đâu.
Tiêu Hề Hề phụ hoạ:
- Đúng là rất đáng tiếc.
Canh gà ngon như vậy, Thái Tử lại không được ăn, đúng là không có lộc ăn mà!
Bảo Cầm an ủi:
- Không sao! Ngày mai chúng ta tiếp tục đến. Đi thêm vài lần chắc chắn sẽ gặp được Thái Tử.
Tiêu Hề Hề tràn đầy mong đợi hỏi:
- Ngày mai ngươi định làm món gì để đưa cho Thái Tử?
Bảo Cầm:
- Hầm canh cá nha!
Hai mắt Tiêu Hề Hề toả sáng:
- Được! Được!
Bảo Cầm: (+_+)
Nàng chuẩn bị thức ăn là cho Thái Tử, vì sao Tiêu Trắc Phi lại hưng phấn như vậy?
Nhưng mà nghĩ lại, Bảo Cầm lại thấy an tâm 1 chút. Vốn dĩ nàng còn lo lắng Tiêu Trắc Phi sẽ vì không gặp
được Thái Tử mà thất vọng chán nãn. Bây giờ xem ra, tâm tình Tiêu Trắc Phi dường như cũng không tệ lắm.
Sáng sớm hôm sau.
Bảo Cầm canh chuẩn thời gian, mang theo hộp cơm, đi cùng Tiêu Trắc Phi ra ngoài.
2 người vừa mới bước ra khỏi cửa Thanh Ca Điện, đã thấy Diêu Chiêu Huấn đang đi về hướng này.
Diêu Chiêu Huấn trước tiên hành lễ, sau đó hiếu kỳ hỏi:
- Tỷ tỷ là đang muốn đi đâu sao?
Tiêu Hề Hề:
- Ta muốn đi tìm Thái Tử.
Nghe vậy, vẻ mặt Diêu Chiêu Huấn có chút cổ quái:
- Tỷ vẫn là nên chờ 1 chút mới đi hay hơn!
Tiêu Hề Hề:
- Vì sao?
Diêu Chiêu Huấn lộ ra vẻ mặt tiêu chuẩn của quần chúng ăn dưa, giả vờ thần bí nhưng vẫn không giấu được hưng phấn trong lời nói:
- Thật ra muội tới tìm tỷ, chính là muốn nói tỷ biết chuyện này. Muội nghe nói, hôm nay sáng sớm Thái Tử
đã đến Trường Nhạc Cung.
Tiêu Hề Hề không hiểu:
- Thái Tử đến Trường Nhạc Cung thỉnh an Thái Hậu, chuyện này không phải rất bình thường sao?
- Thái Tử không chỉ là đi thỉnh an. Nghe nói lúc Thái Tử ra khỏi Trường Nhạc Cung, còn dẫn theo Tạ tiên nữ
đi cùng. Lúc này 2 người họ còn đang nói chuyện tâm sự ở Thúy Minh Hiên, rất nhiều người đã nhìn thấy.
Tiêu Hề Hề sững người 1 chút mới nhớ ra Tạ tiên nữ là ai.
Nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
- Ý muội nói là Thái Tử mang Tạ Sơ Tuyết về Đông Cung?
Diêu Chiêu Huấn gật đầu nói đúng vậy.
Bảo Cầm bênh cạnh nghe nói vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.
Chẳng lẻ là Thái Tử đã thấy vừa mắt Tạ Sơ Tuyết?
Mặc dù Bảo Cầm chưa từng gặp qua Tạ Sơ Tuyết, chỉ nghe được từ miệng của những người khác, nhưng nàng dám khẳng định Tạ Sơ Tuyết tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Nếu Tạ Sơ Tuyết thật sự đã mê hoặc được Thái Tử, trong tương lai, nàng ta sẽ trở thành tình địch lớn nhất của Tiêu Trắc Phi.
Bởi vì e ngại Diêu Chiêu Huấn còn đang đứng trước mặt, có vài lời không tiện nói ra, Bảo Cầm chỉ có thể nén lại những lo lắng trong lòng, yên lặng không lên tiếng.
Diêu Chiêu Huấn nhiệt tình nói:
- Tỷ có muốn đi cùng muội đến Thúy Minh Hiên xem 1 chút không?
Tiêu Hề Hề hỏi lại:
- Xem cái gì?
- Đương nhiên là đến xem dung mạo của vị Tạ tiên nữ kia ra sao? Muội thật rất hiếu kỳ, rốt cuộc là nhan sắc thế nào mới có thể khiến Anh Vương, Nhị Hoàng Tử cùng Thái Tử 3 người đều bị mê hoặc đầu óc, đua nhau tranh giành.
Tiêu Hề Hề đã từng gặp Tạ Sơ Tuyết vài lần, nàng không lo sợ tướng mạo nàng ta sẽ uy hiếp đến mình.
Ngược lại, nàng càng để ý đến hành động của Thái Tử hơn.
Lúc trước Thái Tử đối với Tạ Sơ Tuyết rõ ràng là không có ý định kia, nhưng bây giờ Thái Tử lại mang nàng ta đến Đông Cung. Rốt cuộc là chàng ấy muốn làm gì?
Chẳng lẻ Thái Tử đột nhiên ngộ ra vẻ đẹp của Tạ Sơ Tuyết sao?
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của Tiêu Hề Hề về độ móng heo lớn của Thái Tử, sắc đẹp đối với hắn mà nói là không có lực hấp dẫn.
Hơn nữa, hắn còn biết rõ sau lưng Tạ Sơ Tuyết có rất nhiều mối quan hệ phức tạp. Tuyệt đối sẽ không có chuyện hắn đi dây dưa với 1 nữ nhân tâm cơ thâm độc, ý đồ bất chính như vậy.
Tiêu Hề Hề khéo léo từ chối lời rủ rê của Diêu Chiêu Huấn.
Diêu Chiêu Huấn cũng không cảm thấy thất vọng, nàng biết Tiêu Trắc Phi từ trước đến nay không thích dính líu đến những chuyện như vậy. Sau khi từ biệt Tiêu Trắc Phi, nàng vui vẻ mà đi về phía Thúy Minh Hiên, dự định đến đó xem náo nhiệt.
Xem ra, Thái Tử hiện giờ đang có việc phải làm, canh cá này hẳn là không thể đưa đi.
Tiêu Hề Hề cùng Bảo Cầm quay lại Thanh Ca Điện.
Tiêu Hề Hề gấp gáp mở hộp cơm, đem canh cá lấy ra.
Canh cá thơm ngon nức mũi, mùi vị rất tuyệt.
Nàng đang đắc ý ăn canh cá, không chú ý đến ánh mắt Bảo Cầm càng lúc càng buồn bã.
Bảo Cầm thật sự thấy đau lòng thay cho Tiêu Trắc Phi.
Hôm qua, Tiêu Trắc Phi đi tìm Thái Tử, ngồi chờ cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Thái Tử đâu. Hôm nay lại cố tình đem canh cá cho Thái Tử, lại biết tin Thái Tử đang đi gặp gỡ nữ nhân khác.
Cảm giác này, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy rất khó chịu.
Thế nhưng Tiêu Trắc Phi lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Vẫn vui vẻ mà uống canh cá.
Rõ ràng là đã xem đau khổ như món canh cá mà nuốt vào bụng.
Bảo Cầm càng nghĩ càng thấy đau lòng, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tiêu Hề Hề ăn xong canh cá, cảm thấy nhiêu đó canh cá vẫn còn chưa đủ, nàng liếm môi 1 cái. Vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Bảo Cầm ấy vậy mà đang khóc, nhất thời bị doạ hết hồn:
- Sao em lại khóc? Ta không phải chỉ là uống chút canh cá thôi sao? Dù sao Thái Tử không uống, để ở đó cũng là lãng phí. Nếu em không muốn cho ta uống, thì em cứ nói thẳng, thật sự không cần phải khóc mà!
Bảo Cầm lau nước mắt:
- Không có gì. Nô tỳ chỉ là bị cát bay vào mắt thôi. Người còn muốn ăn gì nữa không? Chỉ cần là món nô tỳ làm được, nhất định sẽ nấu cho người.
Tiêu Hề Hề rất ngạc nhiên:
- Có thật không? Vậy thì ta muốn ăn cơm lam!
Bảo Cầm:
- Được! Nô tỳ lập tức đi làm liền!
Khuê nữ ngốc nhà nàng đã khổ sở như vậy rồi, nhất định phải được ăn no đủ!
Phía sau hậu viện có 1 rừng trúc, Bảo Cầm cho người đi chặt cây trúc, sau đó cắt từng khúc rửa sạch, rồi vo gạo.....
Một lát sau, cả gian bếp nhỏ đều phảng phất mùi thơm của cơm lam.
Con sâu thèm ăn trong bụng Tiêu Hề Hề bị câu dẫn mà bò ra ngoài.
Nàng đứng trước cửa phòng bếp, 2 tay bám lấy cánh cửa, thò đầu nhìn vào trong.
Bảo Cầm vừa xoay người đã bắt gặp bộ dạng này của Tiêu Hề Hề, cảm thấy rất buồn cười:
- Nương nương, cơm lam vẫn chưa chín, người đừng nóng vội!
Tiêu Hề Hề vừa ngửi ngửi vừa nói:
- Ta không có vội. Ta chỉ muốn vào ngửi hương vị này.
Chờ mãi cơm lam mới được làm xong, Tiêu Hề Hề nhìn ống trúc đang toả ra hương thơm ngạt ngào trước mặt, nước miếng chảy ròng. Nàng vừa mới cầm đũa lên chuẩn bị ăn, chợt nghe bên ngoài có người hô:
- Thái Tử giá lâm!
Tiêu Hề Hề:....
Tại sao lúc nào Thái Tử cũng đến đúng vào lúc quan trọng hết vậy?
Thái Tử lựa chọn thời điểm cũng quá chuẩn đi!
Bảo Cầm hớn hở nói:
- Nương nương, điện hạ tới, người mau ra nghênh đón!
Nàng vốn cho rằng Thái Tử đã bị Tạ Sơ Tuyết kia câu đi mất. Không ngờ Thái Tử vậy mà lại đến Thanh Ca Điện vào lúc này. Xem ra, trong lòng Thái Tử vẫn là thích Tiêu Trắc Phi nhất.
Tiêu Hề Hề lưu luyến không rời mà buông đũa xuống.
Nàng vừa đi đến cửa, đã thấy Thái Tử đang đi vào.
- Thần thiếp bái kiến Thái Tử điện hạ!