Lạc Thanh Hàn đã cho người đi hỏi thăm lai lịch của Lệ Khinh Ngôn.
Hắn biết được Lệ Khinh Ngôn đã thông qua kỳ thi Hương vào năm 12 tuổi. Trở thành
thí sinh trẻ tuổi nhất, tuyệt đối là 1 thiếu niên anh tài.
Đáng tiếc, vận may của Lệ Khinh Ngôn thật sự quá kém. Liên tiếp 3 lần thi Hội, bởi vì
đủ loại nguyên nhân mà không thể vượt qua.
Bây giờ hắn đã 21 tuổi, năm nay là lần thứ tư hắn tham gia thi toàn quốc.
Chắc chắn hắn đã kỳ vọng rất lớn vào lần thi này!
Bây giờ bảo hắn từ bỏ cuộc thi, khác nào xẻo thịt trên người hắn xuống.
Cho dù là đã biết hết tất cả những chuyện này, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn mở miệng hỏi
thử.
Hắn bình tĩnh nói:
- Ngươi không cần cảm thấy áp lực. Bất kể ngươi có đồng ý hay không, ta cũng không
gượng ép. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ rồi mới quyết định.
Lệ Khinh Ngôn trầm mặc rất lâu mới khó khăn mở miệng:
- Học sinh có thể cả gan hỏi Điện Hạ 1 vấn đề được không?
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Lệ Khinh Ngôn liếm bờ môi đang khô khốc, khẩn trương cùng nghiêm túc hỏi:
- Xin hỏi Thái Tử điện hạ, người kiên trì muốn điều tra cho ra chân tướng như vậy, là vì
cái gì?
Lạc Thanh Hàn:
- Ta là 1 trong những quan chủ khảo năm nay, bây giờ xảy ra chuyện lộ đề, đương nhiên
ta phải tra ra đến cùng.
Lệ Khinh Ngôn lại nói:
- Xin thứ cho học sinh cả gan nói thẳng, người cũng chỉ là 1 trong những quan chủ khảo.
Nếu như muốn chịu trách nhiệm về chuyện lộ đề, cũng không phải chỉ để 1 mình người
gánh chịu. Huống hồ, chuyện lộ đề cũng không phải là chưa từng xảy ra trước đây.
Cuộc thi toàn quốc dính líu đến rất nhiều lợi ích, mà chỉ cần là lợi ích thì sẽ có rất
nhiều người thèm muốn. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù trong vòng 3 ngày người thật
sự điều tra ra được sự thật, thì chuyện gian lận cũng sẽ không được giải quyết triệt để.
Trong tương lai, không ai dám đảm bảo chuyện lộ đề sẽ không tiếp tục diễn ra.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi:
- Cho nên?
Lệ Khinh Ngôn:
- Cho nên, người kỳ thực không cần mạo hiểm như vậy. Cho dù vì chuyện lần này mà
Hoàng Thượng có giận lây sang người, thì cũng chỉ trách mắng vài câu. Cùng lắm cũng
chỉ đưa ra hình phạt không nặng không nhẹ. Vị trí Thái Tử của người cũng không vì vậy
mà bị lung lay.
Thực ra, 2 ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn đương nhiên hy vọng vụ án sẽ được làm sáng tỏ, có như vậy thì hắn mới thoát khỏi
nguy hiểm.
Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rất rõ, Thái Tử nếu muốn yên ổn chờ đến ngày được
đăng cơ thì hẳn không nên xen vào việc của người khác. Dù sao, làm nhiều sai nhiều,
chi bằng không làm gì cả, tự giữ lấy thân.
Nhưng như vậy cũng có thể dẫn đến việc người khác nhìn vào, sẽ nghĩ Thái Tử bất tài
vô dụng. Vậy thì đã sao chứ?
Cho dù Thái Tử có tầm thường, thì địa vị của hắn cũng không thể lay chuyển.
Cho nên, Lệ Khinh Ngôn rất nghi ngờ, hắn không hiểu dụng ý của Thái Tử, cũng không
đoán ra đươc Thái Tử rốt cuộc là muốn làm gì?
Lạc Thanh Hàn từ tốn nói:
- Ngươi nói rất đúng. Cho dù ta có đem chuyện lộ đề ra phanh phui, cũng không thể
triệt để ngăn chặn được chuyện gian lận. Nhưng nếu ta không làm gì, những kẻ gian lận
kia sẽ càng thêm không biết kiêng nể. Bọn họ sẽ càng ngày càng quá đáng. Cuối cùng,
toàn bộ khoa cử sẽ trở thành trò chơi trong tay bọn họ. Đến lúc đó, những thí sinh xuất
thân nghèo khó như ngươi, mãi mãi cũng không thể có ngày nổi danh.
Lệ Khinh Ngôn ánh mắt khẽ run rẫy.
Bản thân hắn cũng là xuất thân nghèo khó, nên hắn hiểu rõ tình cảnh của những người
đọc sách có gia cảnh bần hàn có bao nhiêu khổ cực. Rất nhiều người bởi vì trong nhà
không thể chống đỡ nổi chi phí ăn học, mà đành phải từ bỏ nửa đường. Nhưng cũng có
nhiều người cố gắng cắn chặt răng mà chịu đựng.
Động lực duy nhất để bọn họ phấn đấu vươn lên, chính là vượt qua được kỳ thi ghi
danh vào quan lộ.
Nếu như con đường này cũng bị cắt đứt, đối với những người học sinh nghèo mà nói,
chính là đoạn tuyệt tất cả hy vọng của họ.
Lệ Khinh Ngôn không tự chủ được mà nắm chặt tay thành nắm đấm, vội vàng nói:
- Nói như vậy, Điện Hạ là vì tiền đồ của đông đảo học sinh nghèo, nên mới quyết tâm
mạo hiểm lập ra quân lệnh trạng?
Lạc Thanh Hàn lại nói:
- Cũng không hoàn toàn là như vậy!
Lệ Khinh Ngôn nghi ngờ nhìn hắn.
Lạc Thanh Hàn:
- Sở dĩ ta mạo hiểm lập ra quân lệnh trạng thực ra là muốn đánh cược 1 phen!
Lệ Khinh Ngôn không hiểu:
- Đánh cược điều gì?
Lạc Thanh Hàn:
- Đánh cược 1 cái tương lai. Thi cử không chỉ liên quan đến tiền đồ của người đọc
sách, mà còn liên quan đến nền tảng của đất nước. Bây giờ có người âm thầm bào mòn
quy tắc thi cử, bọn họ đang thăm dò sự nhẫn nại và ranh giới cuối cùng. Nếu ta vẫn
nhắm mắt làm ngơ, thì thứ bị hủy diệt không chỉ là hy vọng của người đọc sách, mà còn
là tương lai của đất nước Đại Thịnh. Mặc dù hiện tại, năng lực của ta có hạn, nhưng ta
vẫn muốn đem hết toàn lực ra để đánh cược 1 lần. Có thể lần này ta sẽ thua đến mức
không còn gì, nhưng chỉ cần còn có 1 tia hy vọng, ta cũng quyết thử 1 phen.
Lệ Khinh Ngôn nghe mà thấy cảm xúc dâng trào.
Nếu như hắn lớn thêm vài tuổi, hoặc nếu hắn vào quan trường sớm vài năm, lúc này
chắc chắn sẽ không có quá nhiều phản ứng.
Con người càng từng trải thì càng giảm bớt nhiệt huyết, luôn muốn được an nhàn sống
qua ngày, sợ gặp thất bại, sợ sẽ phải mất đi.
Nhưng bây giờ hắn chỉ mới 21 tuổi, là độ tuổi tràn đầy sức sống.
Hắn đầy bụng tài học, chưa trải qua đủ loại hắc ám trên quan trường. Hắn vẫn giữ cho
mình khí phách và nhiệt tình tuổi trẻ.
Học hành gian khổ mấy chục năm, cũng là vì tiền đồ, càng là vì lý tưởng.
Lời của Thái Tử giống như 1 mồi lửa, đem hết tất cả nhiệt huyết của hắn thắp lên.
Hắn không chút nghĩ ngợi nói:
- Điện hạ là Thái Tử cao quý, lại nguyện ý đánh đổi tất cả vì tương lai Đại Thịnh. Học
sinh bất quá chỉ là 1 thư sinh nghèo, há có lý do gì lại lùi bước? Chỉ cần Điện Hạ có
việc cần đến học sinh, cho dù là xông pha khói lửa, học sinh quyết không chối từ!
Nói xong, hắn liền cung kính hành đại lễ.
Lạc Thanh Hàn đứng dậy bước đến đỡ hắn đứng lên, thái độ cũng trở nên thân thiện
hơn.
- Quả nhiên ta đã không nhìn lầm ngươi!
------------ Huyền Cơ -----------
Thời gian quý giá, sau khi Thái Tử thuyết phục được Lệ Khinh Ngôn, đã lập tức xuất
cung đi Kinh Triệu Phủ.
Phủ doãn của Kinh Triệu Phủ là Mai Nghiễm Đào đích thân ra nghênh đón.
Lạc Thanh Hàn không có thời gian cùng hắn nói những lời khách sáo, đi thẳng vào vấn
đề lý do đến đây.
- Đem hồ sơ điều tra về cái chết Lý Quý ra đây! Cả thi thể của Lý Quý, cũng phải đem
ra tra rõ thực hư.
Mai Nghiễm Đào nghe vậy, thần sắc có chút cổ quái.
Lạc Thanh Hàn chú ý đến sự khác thường của hắn, nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Mai Nghiễm Đào:
- Vi thần thật không dám giấu diếm. Sáng sớm hôm nay, di thể của Lý Quý đã được bạn
bè đến xin được mang đi.
Lạc Thanh Hàn thay đổi sắc mặt:
- Bạn bè gì?
- Nghe nói là bạn bè đồng hương, 2 người trước đó có quen biết, quan hệ cũng không
tệ. Hắn hay tin Lý Quý chết, nên chủ động đến quan phủ xin mang di thể đi. Nói là
muốn đem về quê an táng.
Lạc Thanh Hàn cho người gọi Lệ Khinh Ngôn vào, hỏi xem Lý Quý ở Thịnh Kinh còn
có quen biết những ai?
Lệ Khinh Ngôn lắc đầu:
- Không có! Lý Quý là 1 thân 1 mình lên kinh dự thi. Hắn không có ai thân thích ở
Thịnh Kinh, cũng không có bạn bè. Người duy nhất hắn quen biết ở đây cũng chỉ có
học sinh. Chính vì như vậy nên hắn mới cùng học sinh thuê chung 1 cái tiểu viện.