Tiêu Lăng Phong thận trọng hỏi:
- Điện hạ cảm thấy ai là người làm lộ đề?
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Qua 1 lúc lâu, hắn mới nhàn nhạt mở miệng.
- Thời điểm không còn sớm, ngươi trở về trước. Sáng mai đem theo Lệ Khinh Ngôn đến gặp ta.
- Vâng!
Sau khi Tiêu Lăng Phong rời đi, chỉ còn lại một mình Lạc Thanh Hàn ngồi trong thư phòng.
Hắn nhìn quyển "Dịch Kinh" trước mặt, vẻ mặt điềm tĩnh như nước.
Nội dung đề thi năm nay được hắn cùng Tần Liệt soạn thảo, sau khi được thống nhất, đề thi đã được niêm phong. Chờ đến ngày thi mới được mở niêm phong.
Tính đến hiện tại, biết được nội dung đề thi cũng chỉ có 3 người: Tần Liệt, Hoàng Đế và hắn.
Hắn chắc chắn sẽ không tiết lộ. Hoàng Đế cũng không cần làm loại việc tốn công nhưng không mang lại lợi ích như vậy.
Vậy thì chỉ có thể là Tần Liệt.
Dựa vào hiểu biết của Lạc Thanh Hàn với Tần Liệt, Tần Liệt chắc chắn sẽ tiết lộ đề với người nhà. Dù sao, hậu bối Tần gia năm nay cũng có vài người tham gia thi toàn quốc. Nếu như để bọn họ biết trước đề thi, họ chắc chắn sẽ đạt được kết quả ấn tượng trong kỳ thi.
Nhưng nếu như thế thì quá lộ liễu rồi.
Dù gì thì bây giờ tất cả mọi người đều biết, Tần Liệt năm nay là quan chủ khảo, nếu như người nhà hắn tất cả đều đạt thành tích xuất sắc, tất nhiên sẽ dẫn đến nhiều nghi kỵ.
Tần Liệt là lão hồ ly. Hắn làm việc sẽ không dễ dàng để người ta nhìn ra sơ hở.
Còn có nhà sách kia, dám công khai bán đề thi, nhất định là có chổ dựa phía sau.
Nhưng người đứng sau chống lưng là ai? Tần gia sao?
Lúc này, Thường công công tiến lên nhắc nhở:
- Điện hạ, đã không còn sớm, người nên dùng bữa tối.
Lạc Thanh Hàn đứng lên:
- Đi Thanh Ca Điện.
Thường công công cho người chuẩn bị xe ngựa.
Bảo Cầm đoán trước được Thái Tử đêm nay sẽ đến Thanh Ca Điện dùng bữa, nên cố ý chuẩn bị thêm vài món.
Lạc Thanh Hàn với Tiêu Hề Hề ngồi đối diện nhau.
Ngày bình thường, khi ăn cơm, Lạc Thanh Hàn lúc nào cũng luôn im lặng. Hôm nay, hắn phá lệ mở miệng:
- Vì sao nàng lại nhắc nhở Lệ Khinh Ngôn?
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, vẻ mặt mờ mịt:
- Lệ Khinh Ngôn là ai?
Lạc Thanh Hàn:
- Chính là thư sinh nàng đã gặp trước cửa nhà sách. Nàng còn nhắc nhở hắn ban đêm đừng mở cửa.
Tiêu Hề Hề bừng tỉnh:
- Là tên xui xẻo đó a! Thiếp thân nhìn ra hắn sẽ gặp xui xẻo, nên thuận miệng nhắc nhở 1 câu.
Luận về tướng mạo, Lệ Khinh Ngôn là 1 nhân tài hiếm thấy. Tiêu Hề Hề cảm thấy người này còn trẻ lại phải chết sớm thì thật là đáng tiếc. Nàng thấy giúp được hắn cái gì thì cũng nên ra tay giúp 1 chút.
Lạc Thanh Hàn:
- Nàng cảm thấy hắn có đáng tin không?
Tiêu Hề Hề:
- Thiếp Thân không biết. Loại chuyện này nên để chàng tự định đoạt. Dù sao lòng người khó đoán, thiếp thân cho dù có được thiên nhãn, cũng chỉ nhìn thấu được tướng mạo, không thể nhìn ra nhân tâm.
Lạc Thanh Hàn yên lặng không nói.
Sau khi ăn xong, 2 người lên giường đi ngủ. Lạc Thanh Hàn vẫn luôn cau mày, vẻ mặt mang tÂm sự nặng nề.
Tiêu Hề Hề đưa tay xoa xoa 2 đầu lông mày hắn.
- Đừng có lúc nào cũng nhíu mày. Như vậy rất dễ hình thành nếp nhăn, trông rất già.
Lạc Thanh Hàn nắm chặt tay nàng, kéo xuống, siết chặt.
Hắn thấp giọng nói:
- Ta muốn đánh cược 1 lần. Nàng cảm thấy ta có khả năng thắng không?
Tiêu Hề Hề:
- Chỉ cần là đánh cược, thì nhất định sẽ có thắng có thua. Nhưng không sao, vận may của thiếp thân luôn tốt, thiếp có thể chia cho chàng 1 ít.
Nói xong, nàng tiến lại gần, hôn lên trán hắn.
- Được rồi! Thiếp thân đã truyền vận may cho chàng, chàng nhất định sẽ thắng.
Lạc Thanh Hàn nhịn không được mà ôm nàng thật chặt.
Hắn rốt cuộc đã tích được bao nhiêu công đức mới có thể may mắn gặp được Tiêu Hề Hề chứ?
Tiêu Hề Hề đưa tay sờ lưng hắn, giống như đang vuốt ve chú chó nhỏ nhà mình.
Nàng nhẹ giọng trấn an:
- Chàng cứ làm việc mà mình muốn làm. Thiếp luôn ủng hộ chàng!
------------- Huyền Cơ --------------
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Triệu Hiền đã vội vã đến Thanh Ca Điện cầu kiến Thái Tử điện hạ.
Lạc Thanh Hàn rửa mặt chải đầu đơn giản, tiếp kiến Triệu Hiền tại chính điện.
Triệu Hiền:
- Khởi bẩm Thái Tử Điện hạ, đêm qua mạt tướng đã thẩm vấn chưỡng quỹ cùng 2 tên tiểu nhị ở nhà sách. Chưởng quỹ đã khai, đây là khẩu cung của hắn.
Hắn 2 tay dâng lên tờ khẩu cung.
Lạc Thanh Hàn nhanh chóng mở ra xem.
Căn cứ vào lời khai của chưỡng quỹ, nhà sách kia là sản nghiệp của Thôi gia. Quyển "Dịch Kinh" cũng là do Thôi tiểu công tử giao cho tên chưỡng quỹ.
Thôi tiểu công tử dặn dò chưởng quỹ bán quyển sách thay mình. Đồng thời liên tục cảnh cáo, trước khi được bán ra, thì không cho phép người khác đụng vào. Nhất định phải giữ kín bí mật.
Mặc khác, Thôi tiểu công tử còn nói rằng, nếu bán hết, có thể đến Thôi gia tìm hắn lấy thêm.
Lạc Thanh Hàn khép lại khẩu cung, giọng mỉa mai:
- Xem ra, trong tay Thôi gia còn giữ không ít "Dịch Kinh". Bọn họ hẳn là muốn phát tài nhờ vào việc bán đề thi.
Triệu Hiền không dám nói tiếp.
Triều đại trước, Thôi gia là danh gia vọng tộc cực kỳ lớn mạnh, là thế gia đứng đầu trong các thế gia.
Nhưng sau khi triều đại thay đổi, Thôi gia dần dần xuống dốc.
Hôm nay, Thôi gia chỉ là bên ngoài vẫn tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong sớm đã thối nát. Trên dưới Thôi gia không có lấy nổi 1 hậu bối tử tế. Chỉ có thể dựa vào việc bán sản nghiệp của tổ tiên mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Nhưng sản nghiệp tổ tiên có hạn, bán hết liền không còn nơi bám víu.
Không ngờ tới, Thôi gia lại tìm ra được con đường phát tài mới.
Lạc Thanh Hàn:
- Ngươi dẫn người đến Thôi gia, bắt Thôi tiểu công tử mang về. Nếu hắn không có ở đó, vậy thì tìm cách lấy ngày sinh tháng đẻ của hắn đem về.
Triệu Hiền:
- Vâng!
Hắn quay người nhanh chân rời khỏi Thanh Ca Điện.
Thường công công nhắc nhở:
- Điện hạ, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.
Lạc Thanh Hàn qua loa ăn xong đồ ăn sáng, lên xe ngựa đi đến Nghị Sự Điện.
Sáu vị nội các đại thần cùng Anh Vương, nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên đều đã đến. Bọn họ nhìn thấy Thái Tử nên thi nhau hành lễ.
Lạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn Tần Liệt 1 cái, sắc mặt không đổi mà đi đến đúng vị trí của mình.
Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên nhìn hắn mỉm cười:
- Tam đệ, ngày mai là thời gian bắt đầu cuộc thi toàn quốc, không biết đệ chuẩn bị tới đâu rồi? Có gặp phải khó khăn gì không?
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói:
- Tất cả đều thuận lợi. Đa ta nhị ca quan tâm.
Lạc Vân Hiên:
- Chúng ta là huynh đệ, nếu có gặp khó khăn cứ nói với ta. Chỉ cần là việc ta có thể giúp, ta nhất định sẽ nổ lực hết mình.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy hắn hôm nay đặc biệt nhiều lời, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Trong các vị hoàng tử, nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên nhìn có vẻ ôn hoà, thân thiện nhưng kỳ thực là người tâm tư sâu nhất.
Lạc Thanh Hàn chưa bao giờ muốn kết giao với hắn.
Bình thường khi 2 người gặp mặt, cũng chỉ đơn thuần chào hỏi. Rất ít khi hàn huyên được như hôm nay.
Lạc Thanh Hàn theo bản năng cảm thấy người này không có ý tốt.
Hắn chưa kịp mở miệng thăm dò, thì Hoàng Đế đã đến.
Đám người cùng nhau hành lễ.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng!
- Vi thần bái kiến bệ hạ!
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, hỏi thăm chính sự:
- Các ngươi hôm nay có gì muốn tấu?
Lời vừa dứt, Lạc Vân Hiên liền đứng ra.
- Nhi thần có việc muốn bẩm tấu!