Liễu Nhứ từ trong túi tiền lấy ra hai tấm ngân phiếu, dúi vội vào tay Thường công công.
"Công công cầu xin ngài, Bạch trắc phi thật sự bệnh không hề nhẹ, người hiện tại chỉ cầu được nhìn thấy Thái Tử, chút tiền này ngài cầm đi mua rượu uống, mong ngài châm chước một chút."
Thường công công trực tiếp ném tay nàng ta ra, cả hai tấm ngân phiếu kia cũng bị ném xuống đất.
Hắn không kiên nhẫn mà nói: "Ngươi tưởng ta không muốn Thái Tử điện hạ đi gặp Bạch trắc phi sao? Là Thái Tử điện hạ tự người không muốn gặp Bạch trắc phi. Điện hạ chính miệng nói, Bạch trắc phi nếu vẫn còn sống thì cho gọi thái y đến xem, còn nếu không muốn sống nữa, vậy thì đi mua một cỗ quan tài, không phải tùy tiện một chút lông gà vỏ tỏi, việc nhỏ nào cũng tới tìm Thái Tử điện hạ."
Liễu Nhứ trợn trừng hai mắt, không thể tin được câu nói vô tình đó là do Thái Tử nói ra.
Thường công công lấy tay xua đuổi: "Đi đi, còn không đi ta sẽ gọi thị vệ!"
Liễu Nhứ không dám lưu lại, nhặt ngân phiếu lên, thất hồn lạc phách mà rời đi.
Nàng trở lại Ngọc Liên điện.
Bạch trắc phi đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nàng nhìn thấy Liễu Nhứ trở lại, không nói gì nhưng trong ánh mắt để lộ ra rõ ràng vẻ mong đợi.
Liễu Nhứ không dám nhìn thẳng nàng, cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Là nô tỳ vô dụng, không thể mời được Thái Tử điện hạ, mong nương nương trách phạt."
Nói xong nàng liền quỳ xuống.
Bạch trắc phi ánh mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Hắn không có tới.
Là vì cái gì?
Là bởi vì trong lòng hắn có nữ nhân khác, không muốn nhìn đến nàng nữa sao?
Bạch trắc phi chỉ cảm thấy lồng ngực từng đợt đau nhức, trước mắt dần biến thành màu đen.
Nàng che lại ngực, kịch liệt mà thở dốc, vốn khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt, lúc này một tia huyết sắc cũng không có, dường như có thể ngừng thở bất cứ khi nào.
Liễu Nhứ đại kinh thất sắc, luống cuống tay chân mà nhào qua.
"Nương nương, người làm sao vậy? Người đâu, mau đi thỉnh thái y!"
Đông Cung nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn.
Chuyện người ở Ngọc Liên điện nháo nhác chạy đi thỉnh thái y thực mau truyền tới tai các phi tần khác.
Ngày thường Trần lương viện cùng Bạch trắc phi thân cận nhất, theo lý lúc này nàng hẳn phải đi Ngọc Liên điện vấn an Bạch trắc phi, nhưng nàng vừa mới bị Thái Tử trách phạt, hiện giờ đi ra ngoài chỉ tổ thêm xấu hổ, nàng tránh ở Vũ lâu không ra khỏi cửa, chỉ sai người đưa chút đồ bổ đem đến Ngọc Liên điện.
Trong Kim Phong điện, Lý trắc phi nghe chuyện từ miệng thái giám, cười đến quên mất phải giữ phong thái, rất là hả hê.
"Trước kia Bạch trắc phi chỉ cần giả bệnh là có thể khiến Thái Tử đến thăm nàng ta, hôm nay lại công cốc, ha ha ha, thật là cười chết ta!"
Nàng đã sớm xem đóa bạch liên hoa kia không vừa mắt, nhưng bởi vì không nắm được sai lầm nào của đối phương, chỉ có thể nhịn trong lòng.
Nhẫn nhịn lâu như vậy, hiện giờ cuối cùng cũng có thể nhìn được bộ dáng này của bạch liên hoa, Lý trắc phi thống khoái cực kỳ, trực tiếp thưởng tiểu thái giám một nén bạc.
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất liên tục tạ ân, vui vẻ cất nén bạc mà rời đi.
Lý trắc phi cười như vậy một lúc lâu.
Đầu tiên là Trần lương viện, hiện tại lại là Bạch trắc phi, hai nữ nhân ở Đông Cung khiến cho nàng ta chán ghét liên tiếp xui xẻo, Lý trắc phi cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Nàng hỏi cung nữ thân cận.
"Thái Vân, Thanh Ca Điện kia gần đây có động tĩnh gì không?"
Thái Vân đúng sự thật nói: "Buổi chiều hôm qua phu nhân phủ Trung Võ tướng quân mang theo tiểu nữ nhi đi đến Thanh Ca Điện một chuyến, ngồi không được bao lâu liền rời đi, buổi tối Thái Tử ngủ lại Thanh Ca Điện, ngoài ra không có việc gì."
Nghe đến chuyện Thái Tử ngủ lại Thanh Ca Điện, ý cười trên mặt Lý trắc phi hoàn toàn biến mất.