Dưới trướng Trần Lưu vương có năm mươi ngàn binh mã, năm mươi ngàn binh mã này được gọi là quân Xích Tiêu.
Cừu Lỗi từ nhỏ thích luyện võ, rất thân thiết với các tướng sĩ trong quân doanh.
Hai năm trước, Trần Lưu vương đã trao binh quyền trong tay cho thứ tử Cừu Lỗi, bây giờ toàn bộ quân Xích Tiêu đều nghe lệnh Cừu Lỗi.
Cừu Lỗi cưỡi ngựa xông vào quân doanh, huy động năm ngàn binh mã hùng hổ xông đến hành cung.
Trong vương phủ.
Sau khi được đại phu chữa trị, Trần Lưu vương dần tỉnh lại, nhưng thân thể ông vẫn còn rất yếu, thậm chí không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Cừu Viễn bảo đại phu lui xuống trước.
Đợi hạ nhân ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại Cừu Viễn và Trần Lưu vương.
Cừu Viễn đứng cạnh giường, lạnh lùng nhìn người đang hấp hối nằm trên giường.
Trần Lưu vương như đã nhận ra điều gì, ông nhìn Đại công tử trước mặt, bất an trong lòng dâng tràn mãnh liệt.
Ông khó khăn mở miệng "Ngươi... ngươi..."
Cừu Viễn cứ tưởng bản thân sẽ lo lắng, nhưng không ngờ, bây giờ gã rất bình tĩnh.
Từ lúc được sinh ra đến giờ, gã chưa từng bình tĩnh như lúc này.
"Phụ vương, chúng con vừa tra ra thuốc của người có vấn đề, chúng con nghi ngờ Thái tử động tay trong đơn thuốc của người."
Chỉ một câu, Trần Lưu vương hiểu ngay ý nghĩa sâu xa trong đó.
Ông dùng hết sức lực, mãi mới thốt ra được câu nói đứt quãng.
"Ngươi... ngươi không được... làm bậy!"
Cừu Viễn thản nhiên nói "Lời này người nên nói với nhị đệ, đệ ấy biết Thái tử động tay vào đơn thuốc của người, tức giận đến mất trí, tức thì hùng hổ chạy tới hành cung tìm Thái tử tính sổ rồi."
Hơi thở Trần Lưu vương ngày càng gấp, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giọng khàn khàn.
"Nó... nó là... đệ đệ ruột... của ngươi, ngươi không được... hại nó!"
Cừu Viễn khẽ cười "Xem người nói kìa, con nào dám hại đệ ấy chứ? Đệ ấy là bảo bối được người nâng niu trong lòng bàn tay, người còn giao cả vị trí vương thế tử cho đệ ấy, đệ ấy muốn làm gì thì làm, ai mà quản được đệ ấy chứ?"
Trần Lưu vương nhìn chằm chằm trưởng tử trước mặt, hai mắt đỏ ngầu.
Cừu Viễn cúi xuống, giúp ông đắp chăn, vỗ nhẹ vào ngực ông.
"Phụ vương không cần lo lắng, trong tay nhị đệ có binh quyền của người giao cho, năm mươi ngàn quân Xích Tiêu đủ để đệ ấy tung hoành trong quận Trần Lưu, dù là Thái tử Điện hạ cũng không dám đối đầu trực diện với đệ ấy, đệ ấy chắc chắn sẽ không chịu thiệt."
Trần Lưu vương cố gắng mở miệng, nhưng thân thể ông quá yếu, vừa nãy nói được vài từ đã là giới hạn của ông.
Lúc này, ông không nói được lời nào.
Hai mắt ông đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cừu Viễn.
Cừu Viễn đứng thẳng dậy, nhìn xuống phụ vương đang nằm trên giường.
Trong ký ức của gã, phụ vương luôn cao lớn mạnh mẽ, giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua mà gã chỉ có thể ngước nhìn.
Nhưng phụ vương bây giờ đã già lắm rồi.
Giờ phút này, ông giống như cổ thụ sắp khô héo, da dẻ tái nhợt nhăn nheo, thân thể gầy yếu chỉ còn da bọc xương, như thể chỉ cần đẩy nhẹ là sẽ gãy lìa mà chết.
Cừu Viễn khẽ thở dài "Phụ vương, người đã già rồi, không cần lo lắng những chuyện vặt vãnh kia nữa, người nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác con lại tới thăm người."
Trần Lưu vương muốn ngăn gã, muốn bảo gã ngừng tay, nhưng ông dùng hết sức cũng chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn.
Sau khi ra khỏi Trường Sinh cư, Cừu Viễn thấy tuyết lại bắt đầu rơi.
Gã nói với đại quản gia đang đợi ngoài cửa "Chăm sóc phụ vương thật tốt, đừng để người không liên quan tới gần."
Đại quản gia cung kính đáp "Vâng."
Cừu Viễn mặc áo choàng, mở ô giấy dầu, bước đi trong tuyết.
......
Cừu Lỗi dẫn năm ngàn quân Xích Tiêu xông tới cổng hành cung.
Cừu Lỗi hạ lệnh cho binh sĩ bao vây hành cung.
Ngọc Lân vệ phụ trách gác cổng thấy vậy lập tức tiến lên ngăn chặn, nhưng đều bị quân Xích Tiêu trói lại.
Cừu Lỗi chỉ vào một Ngọc Lân vệ.
"Ngươi đi nói với Thái tử, bảo hắn ra gặp ta! Nếu hắn dám không ra, ta dẫn người xông vào trong!"
Nói xong, quân Xích Tiêu thả Ngọc Lân vệ đó ra.
Ngọc Lân vệ đó nhanh chóng chạy vào hành cung, báo cáo với Triệu Hiền.
Triệu Hiền tìm một chỗ cao nhìn ra ngoài trước, phát hiện bên ngoài quả nhiên có rất nhiều quân Xích Tiêu bao vây, ước chừng có khoảng năm ngàn người.
Trong lòng Triệu Hiền chùng xuống, lập tức đi tìm Thái tử.
Kết quả không tìm thấy Thái tử, chỉ tìm thấy Thường công công.
Thường công công đang sai người thu dọn hành lý, theo kế hoạch của Thái tử thì ngày mai bọn họ sẽ lên đường về kinh, hiện tại cả hành cung đang bận rộn, cung nữ thái giám đi tới đi lui khắp nơi.
Hắn khá ngạc nhiên khi thấy Triệu Hiền đến.
"Triệu thống lĩnh sao lại tới đây? Có chuyện gì sao?"
Triệu Hiền trịnh trọng nói "Cừu Lỗi dẫn binh mã bao vây hành cung rồi!"
Thường công công sửng sốt "Có chuyện gì vậy? Đang yên lành tại sao y lại dẫn quân bao vây chúng ta? Chúng ta đâu có chọc gì y!"
"Ta cũng không biết tại sao, dù sao Cừu Lỗi đã nói, muốn Thái tử ra ngoài gặp y, nếu Thái tử không xuất hiện, y sẽ dẫn quân xông vào hành cung."
Thường công công tức thì nổi giận "Y to gan như vậy, dám uy hiếp Thái tử Điện hạ?!"
"Thái tử đâu? Ta phải bẩm báo chuyện này với Thái tử, để Thái tử định đoạt."
Thường công công nhíu mày nói "Sáng sớm hôm nay Thái tử và Tiêu trắc phi ra ngoài rồi, Tiêu tướng quân còn dẫn hai mươi Ngọc Lân vệ đi theo bảo vệ an toàn cho Thái tử, còn chưa trở về."
Sắc mặt Triệu Hiền trầm xuống "Vậy phải làm sao?"
Thường công công nghiêm túc suy nghĩ "Đại hoàng tử còn ở hành cung, ta đi tìm ngài ấy, xem ngài ấy quyết định thế nào, ngươi nghĩ cách cho người lẻn ra ngoài, báo chuyện xảy ra ở đây với Thái tử."
"Được, tạm thời làm vậy trước!"
Triệu Hiền vội vàng rời đi.
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần tối qua ra ngoài uống rượu, mãi đến tận rạng sáng mới quay về.
Lúc này, y đang ngủ say trên giường, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Mãi đến khi cánh cửa bị gõ ầm ầm, Lạc Dạ Thần mới tỉnh ngủ, y tức giận hét lên "Ồn ào cái gì đó? Giấc mơ đẹp của lão tử bị các ngươi phá hỏng rồi!"
Thường công công trực tiếp đẩy cửa xông vào.
"Đại hoàng tử, có chuyện không hay rồi, Nhị công tử phủ Trần Lưu vương dẫn quân Xích Tiêu bao vây hành cung rồi!"
"Bao vây thì bao vây, liên quan gì đến ta!" Lạc Dạ Thần trở mình, tiếp tục ngủ.
Chốc sau, y ngồi bật dậy, đôi mắt mở to không tin được.
"Ngươi mới nói cái gì? Hành cung của chúng ta bị người khác bao vây? Ai to gan như vậy, dám bao vây hành cung? Tên đó muốn chết sao?!"
Thường công công vội nói "Là Nhị công tử phủ Trần Lưu vương, y bảo Thái tử ra ngoài gặp y, nếu Thái tử không xuất hiện thì y sẽ dẫn người xông vào. Nhưng bây giờ Thái tử không ở trong hành cung, ở đây người có địa vị cao nhất, người mau nghĩ cách gì đi."