Đêm đó, Triệu Hiền dẫn theo hai trăm Ngọc Lân vệ, niêm phong thanh lâu lớn nhất trong thành.
Trùng hợp là, khi bọn họ niêm phong thanh lâu, tình cờ gặp vài quan viên đang mua vui.
Tuy mấy người này chỉ là quan viên cấp thấp, nhưng dù sao cũng là quan viên, bây giờ bị bắt tại trận, bọn họ sợ tới mức run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Chuyện này bị làm ầm lên.
Kinh động đến Huyện lệnh, ông nửa đêm bò ra khỏi giường, mặc bừa y phục rồi gấp gáp chạy ra ngoài.
Ban đầu ông nghĩ mấy món nợ cũ của lầu Bách Hoa bị phanh phui, đến khi tới hiện trường hỏi Tiêu Lăng Phong, ông mới biết lý do niêm phong lầu Bách Hoa là do Đại hoàng tử.
Triệu Hiền mặc quân phục cưỡi ngựa, nhìn xuống Huyện lệnh thất phẩm trước mặt.
"Ông có biết, tối nay sau khi Đại hoàng tử uống rượu ở đây, thì bắt đầu đau bụng, thái y chẩn đoán nguyên nhân là xuất phát từ lầu Bách Hoa."
Huyện lệnh tái mặt.
Ông cố gắng biện giải cho lầu Bách Hoa.
Kết quả mới nói được hai câu, đã bị Triệu Hiền không còn kiên nhẫn cắt ngang.
"Ông thân là mệnh quan triều đình, thế mà còn nói giúp cho thanh lâu, lẽ nào ông và thanh lâu này có quan hệ gì sao?"
Huyện lệnh ngượng ngùng cười cười "Tướng quân thật biết nói đùa, hạ quan làm sao có quan hệ gì với lầu Bách Hoa được chứ?"
Nửa đêm hôm thế này là lúc thanh lâu làm ăn, bây giờ bị Ngọc Lân vệ bắt giữ, tất cả kĩ nữ và khách trong thanh lâu đều bị tóm sạch sẽ.
Tú bà khóc rống lên, hận không thể lăn lộn trên sàn, đáng tiếc vô dụng, Ngọc Lân vệ càng không thèm nhìn bà một cái.
Triệu Hiền vốn định niêm phong lầu Bách Hóa rồi rời đi, nhưng biểu hiện vừa nãy của Huyện lệnh khiến Triệu Hiền cảm thấy trong thanh lâu này còn che giấu điều gì đó.
Vì thế Triệu Hiền cẩn thận hơn, ra lệnh bắt tú bà, đồng thời khám xét lầu Bách Hoa từ trong ra ngoài.
Huyện lệnh thấy vậy, không khỏi nói "Lầu Bách Hoa này đã bị niêm phong, người cũng bị bắt hết rồi, không cần thiết phải khám xét đâu nhỉ?"
Triệu Hiền ngồi trên ngựa, mặc kệ ông.
Kế đó, một Ngọc Lân vệ cầm một chồng sổ sách chạy ra.
"Tướng quân, đây là sổ sách tìm thấy trong lầu Bách Hoa, mời tướng quân xem qua."
Triệu Hiền cầm sổ sách, tùy tiện lật xem.
Vừa hay lật trúng trang có tên của Huyện lệnh.
Hàng tháng, lầu Bách Hoa sẽ trích ba phần thu nhập giao cho Huyện lệnh.
Đây không phải là một khoản tiền nhỏ.
Triệu Hiền đóng sổ sách, cười lạnh với Huyện lệnh "Thảo nào ông bảo vệ lầu Bách Hoa như vậy, hóa ra là cá mè một lưới."
Hắn mặc kệ Huyện lệnh biện giải, trực tiếp vung tay, lệnh người bắt giữ Huyện lệnh, chờ Thái tử xử lý.
Lạc Thanh Hàn vẫn đang ở trong dịch trạm.
Xác định Đại hoàng tử không sao, hắn trở về phòng của mình.
Tiêu Hề Hề vẫn đang ngủ, hoàn toàn không biết người cạnh nàng đã đi được một lúc.
Lạc Thanh Hàn nằm xuống cạnh nàng, kéo nàng vào lòng.
Không lâu sau, Triệu Hiền dẫn người trở về.
Lạc Thanh Hàn lại rời giường.
Lúc này ngoài trời vẫn còn tối, nhưng đồng hồ sinh học mà hắn tu dưỡng trước giờ cho hắn biết không lâu nữa trời sẽ sáng, thế nên hắn không định ngủ tiếp, gọi người tới hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục.
Chỉnh trang xong, Triệu Hiền mới bước vào, cung kính nói.
"Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, mạt tướng đã niêm phong lầu Bách Hoa, tìm được vài sổ sách, mời người xem qua."
Triệu Hiền đặt một chồng sổ sách trước mặt Thái tử.
Lạc Thanh Hàn cầm cuốn sổ sách trên cùng, lật từng trang một, nhanh chóng nhìn thấy tên của Huyện lệnh.
Hắn hơi khựng lại, rồi tiếp tục lật ra sau.
Phía sau có mấy chỗ viết tên Huyện lệnh.
Lạc Thanh Hàn sau khi đọc xong cuốn sổ sách, bình tĩnh nói "Điều tra quan hệ của Huyện lệnh và lầu Bách Hoa."
"Vâng."
Vốn bọn họ định rạng sáng hôm nay sẽ đi, nhưng vì xảy ra chuyện lầu Bách Hoa, hơn nữa Đại hoàng tử còn đang bệnh, bọn họ tạm thời không thể đi, chỉ đành ở đây thêm hai ngày.
Tiêu Hề Hề thức dậy thì trời đã sáng.
Nàng ngồi dậy, phát hiện trong phòng chỉ có mình nàng.
Cung nữ chờ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức đẩy cửa đi vào, bắt đầu hầu hạ Tiêu trắc phi rửa mặt thay y phục.
Tiêu Hề Hề hỏi "Thái tử đâu?"
Một cung nữ thành thật trả lời "Thái tử Điện hạ đến huyện nha rồi."
"Ngài ấy đến huyện nha làm gì?"
"Nghe nói vì Huyện lệnh nơi này có quan hệ không rõ ràng với lầu Bách Hoa, Thái tử đích thân đến huyện nha xử án, trước khi đi Thái tử có dặn, bảo người ở yên trong dịch trạm, không được đi đâu."
Tiêu Hề Hề không muốn ở trong dịch trạm.
Nàng muốn đi tìm Thái tử, phải theo sát Thái tử mọi lúc, tránh cho Thái tử gặp bất trắc.
Đúng lúc này, Triệu mỹ nhân đi tới.
"Tiêu tỷ tỷ, tỷ có nghe nói chuyện tối qua không?"
Tiêu Hề Hề vừa nhét bánh bao thịt vào miệng, vừa bừa bãi trả lời "Chuyện gì vậy?"
Triệu mỹ nhân "Tối qua, Đại hoàng tử ngã bệnh vì ăn phải đồ không sạch sẽ ở lầu Bách Hoa, Thái tử tức giận đã ra lệnh niêm phong lầu Bách Hoa, còn tra được Huyện lệnh cũng có liên quan."
Tiêu Hề Hề chợt hiểu, thì ra là như vậy!
Không ngờ trong lúc nàng ngủ, bên ngoài lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Triệu mỹ nhân mong đợi hỏi "Tiêu tỷ tỷ, hôm nay Thái tử không ở dịch trạm, chúng ta ở đây cũng không có ý nghĩa gì, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo?"
Tiêu Hề Hề khó hiểu hỏi "Hôm qua không phải cô và Đại hoàng tử ra ngoài đi dạo rồi sao? Sao hôm nay còn muốn đi nữa?"
Triệu mỹ nhân vừa nhớ đến chuyện hôm qua liền tức giận, nhưng nàng vẫn giả vờ không sao, mỉm cười nói.
"Hôm qua Đại hoàng tử bận uống rượu, không có đi dạo với muội, hơn nữa muội không thân với ngài ấy, đi chung rất khó xử."
Tiêu Hề Hề "Nhưng ta và cô cũng đâu có thân, chúng ta đi chung không phải cũng khó xử sao?"
Triệu mỹ nhân nghẹn họng.
Nàng phải cố gắng lắm mới giữ được nụ cười trên mặt.
"Xem tỷ tỷ nói kìa, chúng ta đều là người bên cạnh Thái tử, bình thường đều ở Đông cung, sao có thể không thân chứ?"
Tiêu Hề Hề thẳng thắn "Trước đó chúng ta cũng đâu nói được mấy câu, nếu không phải lần này Thái tử dẫn cô theo, ta suýt nữa đã quên Đông cung còn có một người như cô."
Triệu mỹ nhân "......"
Triệu mỹ nhân nghiến răng, ngón tay siết chặt khăn lụa đến mức suýt chút xé rách chiếc khăn.
Cảm giác tồn tại của nàng ở Đông cung quả thật rất thấp, nhưng chuyện này cũng không cần nói thẳng ra như vậy chứ?
Tiêu trắc phi đang tát vào mặt nàng!
Tiêu Hề Hề "Sao sắc mặt cô xấu vậy? Lẽ nào cô cũng ăn nhầm thứ gì như Đại hoàng tử? Có cần gọi thái y cho cô không?"
Triệu mỹ nhân cố gắng nặn ra hai từ giữa hai hàm răng "Không... cần."
Tiêu Hề Hề không ép buộc, nếu nàng nói không cần thì không cần.
Triệu mỹ nhân không bỏ cuộc hỏi lại "Tỷ chắc chắn không muốn ra ngoài đi dạo thật sao?"