Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ngồi trong phòng trà.
Mai Quảng Đào vốn muốn ở lại tiếp giá, nhưng trong phủ Kinh Triệu còn có quá nhiều việc.
Ngồi còn chưa kịp nóng mông, đã có ba quan viên chạy vào tìm y.
Lạc Thanh Hàn nói "Khanh đi làm việc đi, không cần ở đây với ta, nếu có chuyện ta sẽ cho người gọi."
Mai Quảng Đào chắp tay hành lễ "Đa tạ Điện hạ thông cảm, thần đi một lát sẽ trở lại."
Y vội vã ra ngoài.
Tiêu Hề Hề nhìn bóng lưng y lúc vội vàng rời đi, cảm thán nói "Vị đại nhân này vất vả thật."
Lạc Thanh Hàn nhàn nhàn nói "Thịnh Kinh là thủ đô, nơi đây tập trung nhiều quan lớn quý tộc và vương công thế gia, tùy tiện xảy ra một chuyện nhỏ thôi cũng có thể kéo theo một đống liên quan phức tạp, Mai Quảng Đào là Phủ doãn ở đây, đương nhiên phải vất vả nhiều hơn."
Sau đó hắn hỏi chuyện của Chu Toàn Khôn.
"Vừa nãy nàng có phát hiện Chu Toàn Khôn có gì khác thường không?"
Tiêu Hề Hề thành thật trả lời "Từ tướng mạo, ông ta tham lam ích kỷ, làm nhiều chuyện trái đạo đức. Trước đó, ông ta cũng từng thành lập giáo phái tương tự Độ Sinh Giáo ở những nơi khác, tẩy não các tín đồ để họ tin lời ông ta, rồi lừa tiền của tín đồ, nếu lừa tiền không được, ông ta sẽ dùng đến cách bắt cóc tống tiền."
Đáp án này nằm trong dự đoán của Lạc Thanh Hàn.
Nhìn vẻ ngoài bình tĩnh của Chu Toàn Khôn, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên ông ta dùng thủ đoạn bắt cóc, ông ta đã chuẩn bị chu toàn, không hề sợ bị điều tra.
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, nếu chuyện này xảy ra trong xã hội hiện đại, Chu Toàn Khôn chắc chắn sẽ là người bán hàng đa cấp chuyên nghiệp.
Lạc Thanh Hàn nói "Ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm được Lâm thị càng sớm càng tốt, càng để lâu, bà ấy sẽ càng nguy hiểm."
"Thần thiếp bói thêm một quẻ cho Lâm thị."
Lạc Thanh Hàn chưa kịp từ chối, Tiêu Hề Hề đã nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu thầm tính toán.
Một lúc sau, nàng mở mắt, sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt.
"Lâm thị ở trong thành."
Lạc Thanh Hàn để nàng dựa vào mình, hỏi "Ở đâu trong thành?"
"Mười dặm về phía đông, ngõ Liễu Diệp."
Lạc Thanh Hàn lập tức nhớ ra Chu Toàn Khôn có một trạch viện trong ngõ Liễu Diệp ở phía đông thành, có lẽ ông ta giấu người trong viện đó!
Hôm qua, quan phủ đã lục soát nhiều lần ba trạch viện của Chu Toàn Khôn, nhưng không tìm thấy gì, mọi người đều cho rằng trong ba trạch viện đó không có gì, nhưng không ngờ Lâm thị bị giấu ở một trong ba trạch viện đó.
Lạc Thanh Hàn lập tức lệnh cho Thượng Khuê dẫn theo hai trăm Ngọc Lân vệ khám xét trạch viện nằm trong ngõ Liễu Diệp.
Hắn dặn dò "Nhớ kiểm tra kĩ càng, không được bỏ sót bất kỳ manh mối nào."
"Mạt tướng tuân lệnh!"
Thượng Khuê tập hợp người, vội vàng lên đường.
Tiêu Hề Hề rất mệt, nàng dựa vào người Thái tử, vô thức ngủ thiếp đi.
Nàng nằm mơ.
Trong giấc mơ, nàng trở về lúc còn nhỏ.
Đó là ngày đầu tiên nàng xuyên đến thế giới này, cũng là ngày Tiết thị hạ sinh nàng.
Lúc đầu, nàng không thể mở mắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng ai đó đang khóc bên tai.
Sau đó, nàng khó khăn lắm mới mở mắt ra được.
Nàng nghĩ người đầu tiên nhìn thấy phải là cha mẹ mình, nhưng những gì nàng thật sự nhìn thấy là khuôn mặt của một đạo sĩ.
Đạo sĩ nói "Bé gái này trong mệnh mang sát, là thiên sát cô tinh, cả đời khắc phụ mẫu huynh đệ tỷ muội, lệnh lang chết là do đứa bé này khác chết, nếu tướng quân và phu nhân muốn bảo vệ gia đình bình an, hãy nhanh chóng đưa đứa bé này đi!"
Đây là câu đầu tiên nàng nghe được khi đến thế giới này.
Mỗi lời nói chứa đầy ác ý lạnh lùng.
Làm nàng nhất thời ngẩn người.
Nàng muốn nói nàng không phải thiên sát cô tinh, muốn nói đệ đệ chết không liên quan gì đến nàng.
Đáng tiếc nàng còn quá nhỏ, chưa biết nói nên chỉ biết khóc.
Lời nói của đạo sĩ khiến Tiết thị hoàn toàn suy sụp.
Bà lao tới chỗ Tiêu Hề Hề, bóp cổ Tiêu Hề Hề, cứ chất vấn.
"Sao ngươi lại hại chết đệ đệ mình?"
"Sao ngươi lại được sinh ra?"
"Sao người chết không phải là ngươi?"
Tiêu Hề Hề bị bóp cổ đến nghẹt thở.
Theo bản năng nàng muốn giãy giụa, không ngừng vùng vẫy tay chân.
"Hề Hề! Hề Hề!"
Giọng Lạc Thanh Hàn xuyên qua các lớp sương mù, đi vào tâm trí nàng, đánh thức nàng khỏi cơn ác mộng.
Tiêu Hề Hề đột nhiên mở mắt, vừa lúc bắt gặp đôi mắt đen của Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng, cau mày hỏi "Có phải nàng gặp ác mộng không?"
Vừa rồi nàng đang ngủ yên ổn, bỗng nhiên bắt đầu giãy giụa không ngừng, giống như người sắp chết đuối, không thể hô hấp bình thường.
Tiêu Hề Hề phải mất một lúc, mới thoát được cơn ác mộng khủng khiếp đó.
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói "Ừm."
Nhìn sắc mặt tái nhợt hơn trước của nàng, Lạc Thanh Hàn có chút bất an.
"Nàng mơ thấy gì?"
Tiêu Hề Hề nhớ lại trải nghiệm trong giấc mơ, vẫn còn nỗi sợ hãi sót lại "Thần thiếp mơ thấy vài chuyện lúc nhỏ, cũng mơ thấy Chu Toàn Khôn, lúc đó ông ta trẻ hơn bây giờ rất nhiều."
Nói xong, nàng mỉm cười.
Lạc Thanh Hàn kinh ngạc "Nàng còn nhớ ông ta?"
Hắn nghĩ nàng đã sớm quên người này rồi.
Dù sao cũng đã mười sáu năm, mười sáu năm trước Tiêu Hề Hề vừa mới được sinh ra, hẳn là không thể nhớ mặt Chu Toàn Khôn.
Tiêu Hề Hề "Vốn không nhớ rõ lắm, nhưng vừa nãy thấy ông ta trên công đường, thần thiếp tức thì đã nhớ lại."
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, phát hiện tay nàng rất lạnh.
Hắn rót một tách trà nóng, bảo nàng cầm cho ấm hơn.
Tiêu Hề Hề uống một hớp trà, cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nàng thấy Thái tử đang lo lắng nhìn mình.
"Điện hạ không cần lo cho thần thiếp, quá khứ đã qua lâu rồi, nhiều năm như vậy thần thiếp sống rất tốt, tuy có từng oán hận chút ít, nhưng bây giờ đã nghĩ thông rồi."
Nói đến đây, Tiêu Hề Hề tự lẩm bẩm.
"Là do đồ ăn không đủ ngon? Hay chăn không đủ thoải mái? Cần gì cứ mãi than trời trách người? Thần thiếp đâu có ngốc như vậy, cuộc sống tốt đẹp đương nhiên phải hưởng thụ, về phần những chuyện không vui trong quá khứ, để chúng lượn càng xa càng tốt!"
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng.
Có những lời nói thì dễ nhưng làm rất khó.
Không phải ai cũng có thể cầm lên được bỏ xuống được, chuyện này đòi hỏi dứt khoát và dũng khí rất lớn.
Không ngờ nữ nhân trông ngốc nghếch như Tiêu Hề Hề, suy nghĩ lại rộng mở ai hết.
Nàng không cố chấp níu kéo những gì đã mất, nàng chỉ nỗ lực sống tốt từng ngày ở hiện tại.
......
Thượng Khuê dẫn Ngọc Lân vệ lục soát trạch viện, tìm thấy Lâm thị bất tỉnh dưới hầm, đồng thời đào ra vài thứ bất ngờ trong sân.
Họ mang những thứ này cùng Lâm thị trở về phủ Kinh Triệu.