Editor: Robinson
Tiêu Hề Hề vừa thấy mứt hoa quả được mang đến, hai mắt lập tức sáng lên, tay còn chưa vươn ra đã bị Bảo Cầm gọi lại.
"Tiểu chủ, đây là mứt hoa quả chuẩn bị cho Thái Tử điện hạ, người không thể ăn."
Tiêu Hề Hề trong nháy mắt như khô héo.
Lạc Thanh Hàn vốn không muốn ăn mứt hoa quả, nhưng khi nhìn dáng vẻ của Tiêu Hề Hề muốn ăn lại không thể ăn, hắn tức thời thay đổi chủ ý.
Hắn vươn tay lấy một miếng mứt táo.
Tầm mắt Tiêu Hề Hề dán chặt theo chuyển động của miếng mứt.
Nàng trơ mắt nhìn Thái Tử đưa miếng mứt gần đến miệng, nhìn hắn hơi hé môi, nhìn hắn cắn mứt táo......
Tiếng nhai chậm rãi.
Tiêu Hề Hề nuốt nước miếng.
Nàng trông mong hỏi: "Ăn ngon không ạ?"
Lạc Thanh Hàn nhai kỹ nuốt chậm, sau đó mới nhàn nhạt nói ra hai chữ.
"Ăn ngon."
Tiêu Hề Hề từ từ mở to hai mắt.
Thái Tử điện hạ mỗi lần ăn cái gì đều chỉ biết nói giống nhau, cũng được hoặc ậm ừ gì đó, có thể khiến hắn chính miệng nói ra hai chữ ăn ngon, vậy tức là ăn ngon đến mức nào chứ?!
Muốn nếm thử quá!
Tiêu Hề Hề trong bụng cồn cảo, cảm giác muốn ăn không ăn được thực tra tấn người mà!
Lạc Thanh Hàn lại cầm lên một miếng hạnh khô, giống như trêu đùa mèo con, cố ý quơ quơ trước mặt nàng.
"Muốn ăn không?"
Tiêu Hề Hề điên cuồng gật đầu: "Muốn ạ!"
Lạc Thanh Hàn đem hạnh khô đưa tới bên miệng nàng.
Nàng không chút do dự mà há miệng cắn lấy.
Bởi vì cắn quá nhanh, không cẩn thận trúng đầu ngón tay hắn.
Lạc Thanh Hàn theo bản năng mà buông lỏng tay ra.
Hạnh khô ngay sau đó bị Tiêu Hề Hề ngậm lấy, nàng như là sợ bị cướp đi, còn cố ý lùi người lại, đôi tay che miệng, nhai rau ráu.
Ăn ngọt thật đó!
Thái Tử điện hạ khẩu vị quả nhiên thực không tồi, điểm này đáng khen!
Nàng toàn bộ tâm trí đều đang nghĩ đến đồ ăn, không chú ý tới ánh mắt Thái Tử dần dần trở nên u ám.
Hắn chậm rãi xoa xoa đầu ngón tay, cảm giác vừa rồi bị cắn cảm giác còn lưu lại dư vị, có chút đau, còn hơi tê dại.
Hắn lại nhéo lấy một miếng hoàng đào.
"Còn muốn ăn không?"
Đối mặt với mỹ thực dụ hoặc, Tiêu Hề Hề không có khả năng cự tuyệt.
Nàng lập tức thò lại gần, vẻ mặt trông mong, hé miệng cắn lấy miếng mứt trong tay hắn.
Lần này có kinh nghiệm, nàng không cắn phải ngón tay Lạc Thanh Hàn, nàng ngậm trúng miếng hoàng đào rồi nhanh nhảu nhai trong miệng.
Ăn xong, nàng chống tay trên đùi hắn, nửa người trên hơi khom xuống, không chớp mắt mà nhìn hắn đầy mong chờ.
Bộ dáng này cực kỳ giống mèo nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu.
Lạc Thanh Hàn muốn kéo nàng vào trong lồng ngực mà yêu chiều.
Nhưng hắn còn đang sinh bệnh, không thể cùng nàng quá mức thân mật.
Lạc Thanh Hàn lại bón cho nàng vài miếng mứt, sau đó mới nói: "Được rồi."
Bảo Cầm lập tức đem mứt hoa quả cầm đi, ngay sau đó có cung nữ khác dâng lên nước ấm.
Tiêu Hề Hề vẫn chờ mong nói: "Thiếp vẫn muốn ăn."
Lạc Thanh Hàn rửa tay, nhàn nhạt nói: "Buổi tối không được ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho răng."
Tiêu Hề Hề thở dài: "Được rồi, thần thiếp nghe ngài."
Lạc Thanh Hàn lau khô tay, thuận tiện xoa nhẹ đầu nàng.
"Ngoan, ngày mai cho người chuẩn bị cho nàng ăn."
Tiêu Hề Hề lập tức như cây khô sống lại, ôm lấy cánh tay hắn lớn tiếng nói: "Điện hạ thật tốt!"
Bảo Cầm yên lặng mà giơ ngón tay cái lên.
Tiểu chủ, làm rất tốt!
Phải biết làm nũng, khiến điện hạ vì người mà chiều chuộng, như vậy mới có thể củng cố vị trí của tiểu chủ trong lòng điện hạ.
Bảo Cầm bưng mứt hoa quả chuẩn bị cáo lui, lại nghe thấy tiểu chủ nhà mình bỗng nhiên hô lớn một tiếng.
"Bảo Cầm, đừng quên bữa ăn khuya của ta!"
Bảo Cầm: "..."
Ngón tay cái đang giơ lên như bị bẻ gãy.