Editor: Robinson
Lạc Thanh Hàn không để ý đến câu hỏi của Tuệ Tương, nhàn nhạt nói: "Người đâu, đưa nàng ta về Tiêu Phòng Điện."
Lập tức có hai thái giám đi vào, một tả một hữu bắt lấy cánh tay Tuệ Tương, kéo ra bên ngoài.
Tuệ Tương giãy giụa kêu la: "Không, điện hạ đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ về sau không dám nữa, cầu xin ngài tha cho nô tỳ!"
Nàng biết rõ tính cách của Tần hoàng hậu, nếu nàng bị Thái Tử đuổi về, Tần hoàng hậu nhất định sẽ ban cho nàng cái chết.
Nàng không muốn chết!
Nàng khóc lóc kêu la: "Nô tỳ hầu hạ ngài ba năm, không có công lao cũng có khổ lao, mong ngài vì tình nghĩa mà tha cho nô tỳ lần này!"
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: "Ồn ào! Rút lưỡi nàng ta, đưa về Tiêu Phòng Điện. Nếu mẫu hậu hỏi, bảo là tuệ Tương nói lời không nên nói, không tuân theo quy củ."
Hai tiểu thái giám cung kính tuân mệnh.
Bọn họ che miệng Tuệ Tương lại, thô bạo kéo ra ngoài.
Hai tiểu cung nữ quỳ rạp trên đất, bị dọa đến run bần bật, không dám thở mạnh.
Tiêu lương đệ còn đang ngủ say, không có ý muốn tỉnh.
Lúc này có tiểu thái giám quỳ gối trước cửa, cung kính nói.
"Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, tiểu quận vương cầu kiến."
Lạc Thanh Hàn vào trà thất triệu kiến Nhiếp Trường Bình.
Trong phòng trà có đặt bàn cờ.
Nhiếp Trường Bình không quá thích chơi cờ, đặc biệt không thích chơi cùng Thái Tử, mỗi lần chơi đều là hắn thua.
Nhưng hắn lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể căng thẳng ngồi xuống bên bàn cờ.
Trong lòng hắn thở dài, hôm nay lại phải chịu ngược tâm rồi.
Hắn cầm một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ, nói chuyện phiếm: "Vừa rồi ta thấy Tuệ Tương bị người kéo ra ngoài, ta nhớ Tuệ Tương là đại cung nữ Hoàng Hậu nương nương thưởng cho ngài, ngài đuổi thẳng đi như vậy, không sợ chọc giận Hoàng Hậu nương nương sao?"
Lạc Thanh Hàn cảm giác cổ họng không thoải mái, hắn bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà hoa cúc, cảm thấy thoải mái hơn mới chậm rãi mở miệng.
"Bất quá chỉ là một nô tỳ mà thôi, mẫu hậu sẽ không đem việc nhỏ này để ở trong lòng."
Hắn cầm lấy một quân cờ đen, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
Quân cờ được đặt xuống kêu cạch một tiếng.
Nhiếp Trường Bình nửa đùa nửa thật nói: "Ta còn tưởng rằng ngài là vì Thường công công bị đánh mà báo thù đấy."
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
"Chuyện ngài căn dặn, ta đã làm thỏa đáng, kế tiếp chúng ta chỉ cần an tĩnh chờ đợi sự tình phát triển là được."
"Ừ."
...
Thái Tử vừa đi, Bảo Cầm mới lẻn vào phòng ngủ.
"Tiểu chủ, tỉnh tỉnh!"
Tiêu Hề Hề mông lung hấp háy mắt, mơ hồ hỏi: "Làm sao vậy? Còn chưa tới lúc dùng bữa tối mà?"
Bảo Cầm bất đắc dĩ, tiểu chủ nhà nàng một lòng chỉ nhớ đến việc ăn.
"Bữa tối vẫn còn sớm, người mau dậy đi, có chuyện lớn!"
Tiêu Hề Hề xoa nhẹ đôi mắt: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tuệ Tương vừa rồi chọc giận Thái Tử điện hạ, bị rút đầu lưỡi, còn bị đuổi về Tiêu Phòng Điện! Trước người nói nàng ta có huyết quang tai ương, thật sự đã ứng nghiệm, người tính chuẩn xác thật đấy!"
Tiêu Hề Hề: "Ừm."
Bảo Cầm: "Người phản ứng lãnh đạm vậy? Chẳng lẽ người không tò mò vì sao Thái Tử trừng phạt Tuệ Tương sao?"
Tiêu Hề Hề ngáp một cái: "Ngươi vừa rồi không phải nói sao? Bởi vì nàng ta chọc giận Thái Tử điện hạ còn gì."
"Trọng điểm là nàng ta chọc Thái Tử điện hạ việc gì ấy, người không muốn biết nguyên nhân sao?"
Không chờ Tiêu Hề Hề cất lời, Bảo Cầm đã nhanh chóng nói.
"Người không cần nói, nô tỳ biết người nhất định rất muốn biết nguyên nhân!"