Editor: Miacheg
Tiêu Hề Hề đi tới, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Thái Tử, định cất lời hỏi nhưng đã bị Tuệ Tương lên tiếng cắt ngang.
"Tiểu chủ, chưa có sự cho phép của Thái Tử điện hạ, người không thể tự tiện ngồi xuống."
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao Tiêu Lương đệ không hiểu quy củ nào hết?
Lúc mới vào cung, không phải mẫu thân nàng phải dạy nàng những quy củ này sao.
Lúc này Tiêu Hề Hề mới nhớ có một quy tắc như vậy.
Đều do nàng trước cùng Thái Tử đến phương nam, vì là ở ngoài cung, nên Thái Tử thả lỏng yêu cầu đối với nàng, nàng ở trước mặt hắn đều tuỳ ý, cứ như vậy ba tháng, nàng cũng đã quen với việc đó.
Nàng định đứng lên, song bị Lạc Thanh Hàn ngăn lại.
"Nơi này không có người ngoài, nàng có thể giống như lúc trước, không cần phải gò bó."
Tiêu Hề Hề lập tức vui mừng.
Nàng rất thích cảm giác thoải mái không bị gò bó.
Nàng ghé sát vào Thái Tử, hạ giọng xuống như thể đang thì thầm với ai đó.
"Ngài không phải đang giả bệnh sao? Tại sao lại thành thật vậy?"
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, có chút ngứa ngáy, Lạc Thanh Hàn hơi híp mắt, cũng hạ giọng xuống nói.
"Giả bệnh thì dễ bị phát hiện, giả giả thật thật thì sẽ thuyết phục hơn.''
Lúc bị bệnh, thanh âm của hắn có chút khàn khàn, nhưng hiện tại hắn cố ý hạ thấp xuống thật trầm, cho dù Tiêu Hề Hề không phải thanh khống, cũng cảm thấy tai hơi tê dại, như có dòng điện chạy qua.
Nàng cảm thấy chính mình không chống cự được.
Nàng nhỏ giọng nói: "Giọng điện hạ bây giờ nghe hay quá."
Lời khen quá đột ngột khiến Lạc Thanh Hàn có chút ngẩn người.
Hắn nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, khoé miệng không tự chủ được hơi nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Nụ cười như vậy cùng với khuôn mặt tái nhợt vì bệnh, mang đến một vẻ đẹp mỏng manh khó tả.
Tiêu Hề Hề đặt tay lên ngực, hét lên một cách khoa trương: "Thần thiếp không xong rồi, thần thiếp chết mất!"
Lạc Thanh Hàn thu hồi lại nụ cười, cau mày hỏi: "Nàng cũng bị bệnh?"
"Đúng vậy, thần thiếp bị nhan sắc của người làm động lòng, cảm thấy tim đập nhanh hơn làm hoa mắt, điện hạ mau truyền thái y xem bệnh cho thần thiếp, bệnh này của thiếp có trị được hay không?"
Lạc Thanh Hàn: "..."
Có vẻ như hắn bị đùa giỡn.
Tiêu Hề Hề cười đùa trong chốc lát, sự lười biếng trong người bắt đầu tuôn ra.
Nàng đem nửa người tựa trên bàn, một tay đỡ lấy mặt, hơi hé môi, ngáp một cái, bộ dạng lười nhác xuất hiện.
Tuệ Tương thấy vậy càng cau mày chặt hơn.
Sao có thể thô lỗ như vậy trước mặt Thái Tử? Ngồi không ra ngồi, thực sự khó coi!
Tuy nhiên, vì sự hiện diện của Thái Tử, Tuệ Tương cũng không thể nói quá nhiều, chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Tiêu Hề Hề nhìn số lượng lớn hồ sơ chồng chất trong tay Thái Tử, không khỏi tò mò: "Điện hạ bị bệnh như vậy, sao không lên giường nằm?''
Lạc Thanh Hàn không ngẩng đầu lên nói: "Đây là những tấu chương quan trọng của Hình Bộ trong tháng này, đang cần gấp để gửi đến Nội Các, ta phải xem hết trong hôm nay, vì vậy không thể lãng phí thời gian."
Tiêu Hề Hề chống cằm, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn thở dài.
"Điện hạ cũng rất vất vả."
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu liếc nàng một cái.
"Nàng đang quan tâm đến ta sao?"
Tiêu hề Hề thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
Nàng thẳng thắn như vậy, ngược lại làm cho Lạc Thanh Hàn có chút không thoải mái, hắn ho nhẹ một tiếng: "Không có gì phải lo lắng, ở vị trí này, đây là điều ta phải làm."
Thấy Thái Tử ho khan, Tuệ Tương vội rót cho hắn một ly trà.
"Điện hạ, uống chút nước cho đỡ đau họng."