Editor: Robinson
Tiêu Hề Hề từ trên giường bò dậy, hít sâu một hơi, thư thả vận động, giúp đồ ăn tiêu hóa nhanh hơn.
Đồ ăn trong bụng nhanh chóng bay biến.
Cảm giác buồn nôn khó chịu cũng biến mất theo.
Tuy nhiên.
Nàng lại cảm thấy đói bụng.
Lúc này đã là nửa đêm, mọi người đều ngủ rồi.
Tiêu Hề Hề không muốn quấy rầy người khác, nhưng chịu đói thật sự rất khó khăn.
Nàng xoa lấy bụng nhỏ im lìm, vẫn quyết định đi tìm đồ ăn.
Thanh Ca Điện vô cùng im ắng.
Tiêu Hề Hề nhón mũi chân, rón ra rón rén lần vào phòng bếp.
Nương ánh trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ rọi vào, nàng lén lút tìm kiếm thức ăn.
Nàng dùng kẹp gắp ra đầy một bát củ cải chua từ bình đựng, lấy thêm hai cái bánh màn thầu trắng trong tủ bếp.
Màn thầu này là buổi sáng ăn dư lại, có chút lạnh và cứng, nhưng Tiêu Hề Hề không chê, nàng ôm màn thầu với bát củ cải xoay người, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thái Tử đứng ở cửa!
Nàng sợ tới mức bàn tay run lên, hai cái bánh bao rớt xuống.
Màn thầu lăn hai vòng trên mặt đất, ngừng ở bên chân Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn nhìn nhìn hai cái màn thầu trên mặt đất, lại nhìn Tiêu lương đệ đang ôm một bát củ cải chua, lông mày hơi nhíu lại.
...
Bởi vì mới hồi cung, công việc bề bộn, không biết khi nào mới xong, nên Lạc Thanh Hàn dự tính đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở Lân Đức điện.
Lân Đức điện là tẩm cung của Thái Tử, ngày thường Thái Tử nếu không tới chỗ phi tần đều sẽ nghỉ ở đây.
Kết quả đúng như hắn sở liệu, lúc hắn làm xong việc đã là nửa đêm.
Hắn ngồi xe liễn trở lại Lân Đức điện, rửa mặt xong liền nằm lên giường.
Ngày thường hắn cảm thấy giường rất vừa vặn với hắn, đêm nay lại cảm thấy nó rộng quá mức.
Hắn nằm trên giường hồi lâu, nhưng không tài nào ngủ không được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền nhớ tới lời nói của mẫu hậu.
Quần Phương Yến, Thái Tử Phi, con nối dõi......
Càng nghĩ càng bực bội!
Lạc Thanh Hàn dứt khoát rời giường, cùng Thường công công ra cửa.
Hai người lặng lẽ đi vào Thanh Ca Điện.
Lạc Thanh Hàn không muốn để cho người khác biết bản thân quá nửa đêm không ngủ được lại chạy tới cung phi tần, như vậy thực không có tôn nghiêm, cho nên hắn không cho người thông báo, lén lút tới Thanh Ca Điện.
Ai ngờ hắn vừa mới vào cửa liền nghe thấy tiếng lạch cạch từ phòng bếp.
Lạc Thanh Hàn còn tưởng rằng có ai ăn vụng, đi qua kiểm tra, phát hiện ra là Tiêu lương đệ.
Hai người cứ như vậy vừa vặn đụng phải nhau.
Một thoáng trầm mặc qua đi.
Lạc Thanh Hàn đánh đòn phủ đầu: "Nàng ăn vụng?"
Tiêu Hề Hề chột dạ mà dời tầm mắt sang chỗ khác: "Không có."
"Vậy tay nàng cầm cái gì?"
Tiêu Hề Hề dùng tay áo che cái bát đi: "Không, không có gì."
Lời nói của Lạc Thanh Hàn tăng thêm ngữ khí: "Đó chính là ăn vụng."
Tiêu Hề Hề thấy giấu không được, chỉ có thể đau lòng buông tay áo, lộ ra bát củ cải chua, đáng thương nói: "Cho người ăn một chút, người coi như không thấy gì được không?"
Lạc Thanh Hàn lãnh khốc cự tuyệt: "Ta không ăn."
Tiêu Hề Hề lập tức giấu cái bát đi, nghĩ thầm hắn không ăn vừa hay, nàng có thể ăn mảnh.
Thường công công vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, hắn luôn ngó qua phòng bếp nhỏ bên này, muốn biết Thái Tử điện hạ đang nói chuyện với ai.
Một lát sau, Thái Tử đi ra, theo sau còn có Tiêu lương đệ.
Hóa ra là cùng Tiêu lương đệ nói chuyện!
Thường công công khom người hành lễ: "Nô tài bái kiến Tiêu lương đệ."
Tiêu Hề Hề trong lòng ngực ôm bát củ cải cùng màn thầu, đi theo Lạc Thanh Hàn trở về phòng ngủ.
Cung nữ thái giám trực đêm đã tỉnh, bọn họ nhìn thấy Thái Tử tới, lập tức cả kinh, cuống quít quỳ xuống hành lễ.