Editor: Miacheg
Lạc Thanh Hàn ghét bỏ nói: "Bài văn tế của nàng quá thô tục."
Học tra Tiêu Hề Hề gãi đầu.
"Không có cách nào rồi, trình độ văn hoá của ta cao như vậy, sư phụ ta lại chưa từng dạy thơ ca cho ta. Nếu Ngài cảm thấy bài văn tế này không hay lắm, có thể tự mình trau chuốt lại. Ta thực sự tin tưởng vào tài văn chương của Ngài nha."
Học bá Lạc Thanh Hàn cầm lấy bút lông và viết lại một bài văn tế mới.
Nội dung tương tự như những gì Tiêu Hề Hề viết, nhưng vì phong cách hành văn của hắn tốt, bài văn tế sau khi được trau chuốt, bây giờ trở nên cao quý hơn trong nháy mắt.
Tiêu Hề Hề xem xong lập tức giơ ngón tay cái lên: "Ngài viết thực tốt, ta một câu cũng không hiểu."
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng giơ ngón tay, không hiểu liền hỏi.
"Nàng khen ngợi có ý gì?"
"Đương nhiên, đó là khen Ngài rất giỏi." Tiêu Hề Hề vừa nói vừa giơ ngón cái tay trái lên.
Nàng giơ hai ngón tay quơ quơ trước mặt hắn.
"Thái Tử điện hạ là giỏi nhất!"
Nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, Lạc Thanh Hàn không kìm được hỏi.
"Nàng thật sự tin rằng ta có thể cầu được mưa sao?".
Tiêu Hề Hề không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên! Ta tin Ngài nhất định sẽ thành công!."
Các nhánh sông đã được đào thông, dòng sông dọc theo khe núi chảy ào ào về phía trước, giống như một con sư tử hung dữ, xông thẳng vào trung tâm quận Kinh Châu, và cuối cùng dừng lại ở huyện Cam Cốc, hội tụ thành một hồ nước nhỏ.
Người dân ở huyện Cam Cốc đổ xô đến hồ.
Họ đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục này và, cả đều vô cùng phấn khích.
Rất nhiều người đều gấp gáp quỳ xuống đất, cúi thấp người, duỗi tay hứng lấy nước trong hồ, cũng không quan tâm đến uống nước như vậy có bị tiêu chảy hay không, liền trực tiếp uống những ngụm nước lớn.
Một số người vội chạy về nhà, mang theo xoong nồi, tất bật đi lấy nước.
Với lượng nước trong hồ, người dân huyện Cam Cốc không còn phải chịu hạn hán, không phải chịu sự giày vò nữa, họ có hy vọng được tiếp tục sống, nhiều người còn xúc động rơi nước mắt.
Ngọc Lân Quân vây quanh hồ và bắt đầu xây dựng Đền Long Thần.
Nhờ có hồ nước, Lạc Thanh Hàn rốt cuộc không cần lo lắng về nguồn nước nữa, hắn thoải mái bảo người hầu chuẩn bị nước ấm để tắm, mặc quần áo sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều.
Vì nhân lực dồi dào và gấp rút làm việc cả ngày lẫn đêm, Đền Long Thần được xây xong chỉ trong mười ngày.
Vào ngày cầu mưa, bên hồ tụ tập gần nghìn người dân.
Bọn họ đều đang mong chờ xem có thật sự Thái Tử sẽ đích thân tới cầu mưa hay không.
Đền Long Thần được Ngọc Lân Quân đứng canh, người dân không dám tới quá gần, chỉ có thể đứng cách đó không xa nhướn cổ nhìn xung quanh, có người còn trèo lên cả cây, đứng ở trên thân cây để nhìn ra xa.
Cả núi đồi đầy ắp toàn là người.
Mọi người đều vô cùng phấn khích và không khỏi bàn tán xôn xao, hiện trường chật kín người nên rất ồn ào.
Chờ đến khi Thái Tử điện hạ xuất hiện, tất cả mọi người không hẹn đồng loạt im bặt.
Đây là lần đầu tiên họ gặp được Thái Tử điện hạ trong truyền thuyết.
Hắn thoạt nhìn còn trông trẻ và đẹp trai hơn trong dự đoán.
Để phù hợp với khung cảnh trang nghiêm của lễ tế, hôm nay Lạc Thanh Hàn mặc một chiếc áo choàng rộng màu đen sẫm, trên vạt áo và cổ tay áo có thêu hoa văn tinh xảo bằng những sợi tơ thêu vàng.
Dưới ánh nắng mặt trời, vân mây nổi lên nhàn nhạt ánh vàng kim.
Lạc Thanh Hàn bước đi, vạt áo quệt qua mặt đất, hoa văn vân mây vàng kim giống như tầng tầng lớp lớp sóng nước.
Dáng người hắn thẳng đứng, đứng trên bậc thang trước Đền Long Thần, khuôn mặt tuấn tú, lông mày cương nghị, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, thần bí và cao quý, khiến người ta khiếp sợ và không thể không khuất phục.
Người dân đồng loạt quỳ xuống.