Rất nhiều người trong thành đều biết chuyện nhà thư sinh kia bị thiêu chết, và những hộ dân lúc trước sống gần đó cũng tới để làm chứng.
Bọn họ đều khẳng định rằng trong trận lửa đêm đó, họ nhìn thấy có nha dịch lén lút tới gần nhà vị thư sinh kia.
Nha dịch này đến nay vẫn còn làm việc ở huyện nha.
Lạc Thanh Hàn liền sai người mang tên nha dịch đó đến.
Tên nha dịch thấy huyện lệnh đều đã xuống ngựa, bản thân mình chỉ là tên vô danh tiểu tốt, làm sao chống đỡ được? Chưa cần dùng đến tra tấn, hắn đã khai hết mọi chuyện ra.
Hắn thừa nhận chính mình đã phóng hỏa giết chết gia đình vị thư sinh kia.
"Thái Tử điện hạ, là Dương huyện lệnh bức thần làm vậy, thần chỉ là một nha dịch nho nhỏ, là hắn ép buộc thần đi phóng hỏa giết người. Hắn nói chỉ có giết chết vị thư sinh kia, mới có thể diệt trừ hậu hoạn, thần thật sự là bị bức bách, thần kỳ thật không muốn giết người, cầu Thái Tử điện hạ tha mạng!"
Lạc Thanh Hàn làm lơ lời cầu xin hắn, lạnh nhạt nói: "Đem hắn dẫn đi, trượng sát."
Thị vệ ngay lập tức tiến lên, che miệng tên nha dịch lại, thô bạo kéo xuống.
Những người dân đang đứng vây quanh ở cửa huyện nha xem náo nhiệt thì thấy một tên nha dịch bị kéo ra, ngay sau đó thấy hắn bị ấn ngã trên mặt đất, từng đợt côn bổng giáng xuống trên người hắn.
Thị vệ Ngọc Lân Quân ra tay không chút lưu tình, sau mười mấy lần đánh, tên nha dịch đã hoàn toàn tắt thở.
Dân chúng đều xem ngây người.
Đây mới là án tử thứ nhất, một nha dịch đã bị đánh chết, vị Thái Tử điện hạ này hành động cũng quá quyết liệt uy vũ rồi?!
Nghĩ lại ngày thường bọn nha dịch tác oai tác phúc bộ dáng, hiện giờ bộ dạng thê thảm, nằm giữa vũng máu, chết không nhắm mắt, người dân rốt cuộc cũng đã tin lời Thái Tử nói.
Thái Tử điện hạ thật sự vì các bá tánh mà giải oan!
Những người đứng đó không hề do dự nữa, chờ án tử khép lại, lập tức có một người đàn ông gấp gáp vọt vào.
"Thảo dân cũng muốn trạng cáo Dương huyện lệnh, hắn cấu kết hương thân, chiếm đoạt nhà thần một trăm mẫu ruộng, bức nhà thần từ lương dân trở thành điền nô!"
...
Người tiến lên cáo trạng ngày một nhiều, Thiếu phó cùng Thiếu bảo ở bên cạnh phụ trách ghi chép viết đến cứng đờ cả cổ tay.
Bọn họ không ngờ tới một cái huyện nho nhỏ lại có nhiều tội trạng như vậy.
Lớn có giết người phóng hỏa, nhỏ thì cưỡng ép mua bán.
Vị Dương huyện lệnh này đúng là chuyện xấu gì cũng đều dám làm!
Trong suốt ba ngày thời gian, bọn họ mới thẩm tra và xử lí xong toàn bộ vụ án.
Nhiều tội bị xử phạt một thể, Dương Khai Quang trực tiếp bị phán án tử hình.
Huyện thừa với chủ bộ, Kim Điển Sử cũng không thoát được, tội danh trên người bọn họ so với Dương Khai Quang không thiếu, đều chịu án tử.
Những bộ khoái, nha dịch tiếp tay cho chúng cũng bị trừng phạt thích đáng.
Thiên Sơn cư sĩ tội mạo danh lừa đảo, bị xăm mặt, sung nhập nô tịch.
Còn có hương thân của đám cường hào cũng đều bị lôi ra.
Trước kia bọn họ ỷ vào trong nhà có tiền có thế, cấu kết quan lại, hoành hành khắp nơi, hiện giờ sự việc đã bại lộ, Thái Tử cũng thanh toán sòng phẳng với chúng.
Nên giết thì, nên đánh thì đánh, nên lưu đày thì cho lưu đày, nên khám xét liền khám xét, không kẻ nào có thể chạy trốn được.
Trước khi thi hành án tử hình, Dương Khai Quang cùng huyện thừa, chủ bộ, và Kim Điển Sử phải đeo gông xiềng, nhốt vào trong xe, dạo phố thị chúng.
Đây gần như là ngày vui vẻ nhất của dân chúng ở Cam Cốc suốt mấy năm qua.
Bọn họ vui như tết, náo nức rời khỏi nhà, tụ tập ở hai bên đường phố.
Trên đường, xe lao ngục đi qua, bọn họ liền nhổ nước miếng, có người còn ném đá về phía đám tội nhân, thanh âm chửi rủa tràn ngập không gian.