Lạc Thanh Hàn sai Nhiếp Trường Bình nghĩ cách đi tra chuyện của tên dương huyện lệnh kia.
Nhiếp Trường Bình vốn là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn biết dương huyện lệnh đã chọc tới Thái Tử, lập tức cười hắc hắc mà đáp ứng hạ.
Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề trở về khách điếm.
Tiêu Hề Hề cảm giác hơi đói, tìm đồ ăn khắp nơi, vất vả tìm kiếm mới thấy hộp điểm tâm từ trong đống đồ lễ.
Đây là nàng thuận tay mua khi đi trên đường.
Tiêu Hề Hề gọi tiểu nhị mang một ấm trà tới.
Tiểu nhị khó xử nói: "Lẽ ra trà là phải có, nhưng gần đây chúng ta gặp hạn hán, nước nôi thiếu thốn, cho nên..."
Tiêu Hề Hề: "Bao nhiêu tiền?"
"Một đồng bạc một ấm trà."
"Được."
Tiểu nhị lập tức chạy tới nhà bếp, xách ra một ấm trà cho nàng.
Tiêu Hề Hề bảo hắn ghi sổ, đưa tiền một thể sau.
Tiểu nhị vui vẻ nói được.
Tiêu Hề Hề xách theo ấm trà vào nhà, nhìn thấy Thái Tử điện hạ đang ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài, thân người không nhúc nhích, ánh hoàng hôn phủ trên người hắn, tựa như trùm lên hắn một vầng sáng ấm áp.
Nhìn thật đẹp mắt.
Tiêu Hề Hề đi qua, ngồi xuống đối diện hắn, rót một ly trà. Nước trà có chút vẩn đục, chỉ là trà xanh thường thấy, dù là hương vị hay màu sắc, đều vô cùng kém.
Lạc Thanh Hàn chỉ liếc mắt một cái, không chạm vào chén trà.
Tiêu Hề Hề ăn hai miếng điểm tâm, thấy hắn bất động như cũ, dò hỏi: "Điện hạ không vui sao?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Quả thật không muốn đứng dậy."
"Nếu không, ta hát cho ngài nghe, giúp ngài vui lên được không?"
Lạc Thanh Hàn quyết đoán cự tuyệt: "Không cần."
Tiêu Hề Hề không ngừng cố gắng: "Hay là nghe truyện cười?"
"Không muốn nghe."
Tiêu Hề Hề thở dài: "Người cũng thật khó chiều mà."
Lạc Thanh Hàn nhìn về phía nàng, ánh mắt ảm đảm:
"Nàng nói, những người đó đều xem ta là kẻ ngốc dễ lừa gạt sao?"
"Nhưng người không phải là kẻ ngốc, người là Thái Tử điện hạ thông minh băng lãnh, bọn họ không thể lừa được người."
"Nếu ta không có lặng lẽ đi đến nơi này, bọn họ chắc chắn đã có thể lừa gạt ta. Bọn họ gạt ta, bốn phía gom tiền, mộ binh tráng đinh, khiến dân oán than bốn phía. Những oán than cuối cùng đều sẽ đặt trên người ta, bá tánh sẽ cho rằng ta chính là kẻ không biết khó nhọc của dân chúng, chỉ biết ăn uống hưởng lạc hoa mắt ù tai, thanh danh của ta sẽ từng chút một bị người khác huỷ hoại mà không hay biết."
Tiêu Hề Hề an ủi: "Điện hạ đừng lo lắng, mọi việc đều phải nhìn đến phương diện tốt, có lẽ thanh danh của người sớm đã bị người ta huỷ hoại hết rồi?"
Lạc Thanh Hàn: "..."
Hắn mặt vô biểu tình nhìn nàng, ánh mắt lạnh đăm đăm.
Tiêu Hề Hề cười hì hì: "Chỉ đùa một chút thôi mà, người đừng tin là thật chứ."
Lạc Thanh Hàn không định nói lý nàng.
Tiêu Hề Hề ăn một miếng điểm tâm uống một ngụm trà, thực mau đã ăn uống no đủ.
Nàng nằm lên giường chuẩn bị ngủ một giấc, đôi mắt vừa mới nhắm lại, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Nhiếp Trường Bình đã trở lại.
Hắn còn mang về tới một cái tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi.
Tiểu cô nương tóc bù xù, bên trái mặt còn có vết bàn tay hằn đổ, cổ áo xộc xệch, hốc mắt đỏ hoe, nhìn thật đáng thương.
Tiêu Hề Hề nhìn tiểu cô nương, lại nhìn nhìn Nhiếp Trường Bình, biểu tình trở nên vạn phần phức tạp.
"Tiểu quận vương, ngài dù thèm khát đến mức nào, cũng không thể hèn hạ ra tay với tiểu cô nương như vậy chứ? Cô bé còn nhỏ mà!"
Ánh mắt của nàng dường như đang nhìn một tên cầm thú.
Nhiếp Trường Bình mặt bỗng đỏ bừng: "Ngươi, sao ngươi dám đặt điều sai lệch về ta như thế?!"