Cảnh báo giải trừ, VạnQuý Phi trong lòng thiệt là vui nha, thấy ai cũng đều cười meo meo. Hôm đó saukhi Hoắc Duẫn Đình cáo từ, cô cảm thấy khẩu vị đột nhiên rất là ngon, cơm trưaăn hai chén cơm lớn, tâm trạng thật sự tốt lắm. Ngay cả anh trai sau khi trở vềcùng bà nội tránh ở thư phòng mật đàm cô cũng không thèm bát quái, lôi kéo ĐạmDung rù rì kể khổ.
Đạm Dung thật sự là ngườinghe rất tốt, không ngắt lời cũng không phản bác, lẳng lặng nghe cô nói chuyện.
“Nói thật, lúc trước chịcảm thấy Hoắc tổng rất phức tạp, rất sợ em cùng hắn vượt quá giới hạn. Thếnhưng hắn lại vì em mà tới nhà thuyết phục bà nội cho hai người cùngmột chỗ, chứng minh hắn thật sự nghiêm túc. Duyên phận thứ này quả là thật sựrất kỳ diệu, ngay cả chị với anh trai em đều có thể nở hoa kết quả, cho nên,chị chân thành chúc phúc em.”
“Ai nha chị dâu, em thậtsự yêu chị chết mất thôi!” Vạn Quý Phi một phen ôm chầm lấy Đạm Dung, cơ hồ cảmđộng muốn trào nước mắt. Từ khi cô rõ ràng tình cảm lưu luyến của mình, cũngchỉ có mỗi Đạm Dung có thái độ ủng hộ, thật là tốt!
Buổi tối, cô ở bênđầu điện thoại nói bóng nói gió, muốn biết hắn cùng bà nội sau khi vào trongthư phòng rốt cuộc đạt thành cái hiệp nghị gì, đáng tiếc Hoắc Duẫn Đình trênmặt cũng chỉ cười cười, một lời cũng không chịu lộ ra.
Ai thèm quản hắn, dù saongười nhà không phản đối thì tốt rồi! Lần này cô thật sự rất yên tâm thoải mái.
Sau khi kết thúc kỳ thithử, cũng có nghĩa khoảng thời gian nghỉ hè sắp đến. Mọi năm khi đến kỳ nghỉhè, Vạn Quý Phi đều phải đến phòng khám hỗ trợ. Cô đương nhiên không phải phụtrách xem bệnh chứng, bình thường sẽ là chân chạy vặt, giúp bệnh nhân bốcthuốc, duy trì một chút trật tự lặt vặt. Kỳ nghỉ hè năm nay cũng không ngoạilệ, bà nội đã sớm cùng cô thỏa thuận ba điều quy ước, tuyệt không có thể bởi vìluyến ái mà nhàn hạ.
“Cháu là người như thếsao?” Vạn Quý Phi nhếch miệng, đối với sự không tín nhiệm của bà nội có chútbất mãn. Cô thế nhưng là người rất đúng mực, khám thực tập ở phòng có thể nângcao kinh nghiệm thật sự là một cơ hội tốt, cái này so với ở những tiết học ởlớp khi đến trường còn bổ ích hơn, đối với chuyện này cô thế nhưng chính là camtâm tình nguyện. Cho nên khi Hoắc Duẫn Đình vừa muốn đi hương cảng công tác,hỏi cô có muốn đi cùng hay không, tuy rất nhiều lần phân vân lo lắng, cuối cùngcô vẫn là cự tuyệt.
Ở phòng trực ban ba ngày,đến giữa trưa ngày thứ tư hắn rốt cục cũng trở về. Vài ngày không gặp, hắn muốnhẹn cô ra ngoài cơm trưa, Vạn Quý Phi đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Khi xinphép bà nội, bị bà xem xét liếc mắt một cái.
“Nhớ rõ hai giờ đúng trởvề đi làm.”
“Đã biết!” Sau khi nóixong Vạn Quý Phi vô cùng cao hứng nhảy bắn đi ra ngoài.
Xa Thục Mai nhìn bóngdáng cháu gái, cau mày. Nắm lấy di động, ấn dãy số kia. Một lát sau, khi đốiphương tiếp nghe, bà liền đi thẳng ngay vào hỏi: “Chuyện kia như thế nào cònchưa có tin tức?”
Bên đầu di động kia làgiọng nói bình tĩnh của Vạn Tuế: “Hẳn là hai ngày này.”
“Nhất định có thể đi?”
“Vâng.”
Nhận được câu trả lờikhẳng định của cháu trai, Xa Thục Mai mới vừa lòng buông phone.
Xú tiểu tử, muốn cùng tađấu? Bà híp mắt cười gian một chút, vẻ mặt có vài phần đắc ý.
Thời tiết nóng bức, ánhmặt trời chói chang giống như muốn đem hết thảy mọi vật ở dưới đốt trọi, khiếncho người ta không nghĩ bước ra đường nửa bước. Cơm trưa đã ăn xong, Vạn QuýPhi không nghĩ động, lại tại nhà hàng hưởng thụ không khí mát mẻ này.
“Đi làm tại phòng khám cómệt không?”
“Mệt nha, phải đứng cảmột ngày, hơn nữa, bên ngoài phòng không có điều hòa, nóng muốn chết.” Vạn QuýPhi thưởng thức hộp tăm, không rõ vì sao cảm thấy giữa trưa hẹn hò là chuyệnkhông ý vị.
“Kia có muốn anh sắm một bộ bàn ghế hay không?”
“Ngốc!” Cô hơi có ý quởtrách trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng tuy rằng cảm thấy không hợp vớithực tế, thế nhưng vẫn là ngọt ngào. ”Anh muốn bị bà nội mắng.”
Hoắc Duẫn Đình nghiêngngười cách cái bàn vuông nhéo nhéo hai má của cô.
“Anh sợ nóng phá hư emmất.”
“Anh đem em xem thành cáigì? Em cũng không phải thiên kim đại tiểu thư. Ăn khổ giữa khổ…”
“Tốt lắm tốt lắm, Vạn đạibác sĩ!” Hắn cười đánh gãy lời của cô, bưng lên tách trà trước mặt lên uống mộtngụm.
Vạn Quý Phi bĩu môi, cònmuốn nói cái gì nữa, di động bên trong túi xách vang lên hồi chuông. Cô lấy ra,là cái dãy số xa lạ, thế nhưng vẫn là trong phạm vi thành phố G.
“A lô?”
“Là bạn học Vạn Quý Phisao?”
Một giọng nữ rất dễ nghe,Vạn Quý Phi lờ mờ nói phải.
“Cô là giáo viên bênphòng giáo vụ khoa trung y, lúc trước em có đệ đơntrình muốn xin đi đến trường đại học X ở Đài Loan làm trao đổi sinh đúng không?Trường học hiện tại tăng thêm hai suất trong danh sách, mà em là một trong sốđó. Vậy nên ngày mai em mang theo giấy chứng nhận theo yêu cầu quay về trườnglàm thủ tục liên quan.”
“A? Này…”
“Như thế nào? Có nghivấn? Hay là em không muốn đi?” Đối phương đưa ra nghi vấn.
“Không! Nhưng là…” Tintức tới rất đột nhiên, Vạn Quý Phi nhất thời khó có thể tiếp nhận.
“Không có gì thì thậttốt, về phần mang giấy chứng nhận liên quan, bây giờ em hãy ghi lại một chút.”
Đối phương nói liên miênmột đống giấy tờ gì đó, Vạn Quý Phi cuống quít lấy bút ra ghi lại từng cái một.
“Ngày mai buổi sáng mườigiờ, nhớ kỹ nha!”
“Dạ em đã biết, cám ơncô.” Vạn Quý Phi đem điện thoại cất vào trong túi, vẫn cứ lăng lăng như ngườitrong mộng.
“Chuyện gì?” Hoắc DuẫnĐình hỏi.
“Ách?” Vạn Quý Phi lúcnày mới bừng tỉnh: “Cái kia… em… em học kỳ sau phải tới Đài Loan học tập nửanăm.”
“Cái gì?” Hắn bình tĩnhmặt không xác định lại hỏi một lần.
“Này… Vốn không có đượctuyển chọn, thế nhưng là vừa rồi trường học gọi điện thoại đến thông tri, nóigia tăng thêm hai suất trong danh sách, em được chọn!” Vạn Quý Phi yên lặngnhìn hắn, tự bản thân cổ vũ tinh thần gắng tăng thêm chút hăng hái đem lời nóira hết một lần. Không biết vì sao, nghe được tin tức như thế, cô lại có chútbất an.
Hoắc Duẫn Đình hai taygiao nhau, bàn tay bất ngờ cứ như thế đặt ở bên miệng, giống như đang suy nghĩsâu xa. Vạn Quý Phi lại tiếp tục nói: “Cơ hội trao đổi học tập này giúp chosinh viên trong tương lai sẽ có nhiều cơ hội hơn, lúc trước anh trai em đi qua mộtlần, cho nên em cũng rất muốn đi.”
Hắn vẫn là trầm mặc khôngnói, cô bắt đầu sốt ruột. ”Em biết… Anh có khả năng không muốn em đi, đúngkhông? Thời điểm em viết đơn xin đi, còn chưa có bắt đầu với anh!”
Hiện tại lòng dạ của côcũng là bị vây trong trạng thái không ổn định, cơ hội mất đi khó có lại được,chuyện này vốn là chuyện rất vui, chỉ vì cô từng rất khát vọng như vậy. Nhưnglà, lúc trước bởi vì có kỳ thi nửa tháng không gặp, lúc ấy cô cũng đã cảm thấyrất khó khăn vượt qua, hiện tại lại phải tách ra nửa năm, đừng nói là hắn, ngaycả cô cũng khó chịu nổi.
Nhìn cô một bộ dáng sắpkhóc đi ra, Hoắc Duẫn Đình khẽ khép mắt lại, chỉ cảm thấy ông trời khẳng địnhđang muốn khảo nghiệm hắn. Như thế nào hắn vừa mới nhận thức còn thật sự nghiêmtúc muốn bắt đầu một đoạn cảm tình, liền gặp phải mấy vấn đề khó khăn khôngnhỏ? Đầu tiên là bà nội nhà cô ngăn cản, sau đó hai người lại phải xa nhau.
Nhưng, thế nhưng cô là vìnghiệp học, còn có tiền đồ, hắn có thể ích kỷ như vậy sao?
“Khi nào thì đi? Đi baolâu?”
“Hẳn là từ đầu tháng 9đến cuối tháng 12?”
“Em thật sự rất muốn đi?”
Vạn Quý Phi biết miệnggật đầu: “Ừm, kia là giấc mộng của em. Mỗi một sinh viên trung y ai cũng đềukhát vọng có thể đi nhìn xem, nghe nói phương pháp giảng dạy bên Đài Loan kiaphi thường tiên tiến, mọi người khi trở về đều khen không dứt miệng. Hơn nữatrên phương diện trường học cũng sẽ bởi vậy kết quảcũng sẽ nhỉnh hơn, đối với tương lai khi vào nghề có trợ giúp rất lớn.”
Thấy hắn nhíu mi, Vạn QuýPhi nghỉ một lát rồi nói: “Trường học hàng năm mới tuyển 6 người, chủ yếu dựavào thành tích của những sinh viên đứng đầu sau đó tiến hành sàng lọc, cho dùđệ đơn xin, còn phải là người gia đình có điều kiện, cho nên có thể được lựachọn đều là những sinh viên xuất sắc nhất. Em vốn dĩ không trúng tuyển, thếnhưng vừa rồi người nọ nói, bởi vì tăng thêm hai suất, cho nên em lại đượcchọn.”
Đợi đã lâu, Hoắc DuẫnĐình mới ngoảnh mặt sang: “Nếu… anh bảo em đừng đi, en có thể cảm thấy khó quáhay không?”
Cô tức thời đỏ mắt, gụcđầu xuống. Cơ hội này khó có được, không đi rất đáng tiếc, tương lai cô khẳngđịnh sẽ hối hận.
Phản ứng của cô chính làđáp án tốt nhất, Hoắc Duẫn đình nhìn bên trong quạt trần trên cao, trong lòngthật sự là thưởng qua mọi tư vị.
“Anh thật sự là rất muốnbảo em đừng đi, thế nhưng như vậy rất ích kỷ. Cho nên…”
Vạn Quý Phi phút chốcngẩng đầu, cắn môi dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn hắn. Hoắc Duẫn Đìnhkhông khỏi buồn cười “Em kỳ thật đã quyết định, chính là dự đoán được sự ủng hộcủa anh rồi đi?”
Cô mân mê miệng nháy mắtmấy cái, cam chịu.
“Ngu ngốc!” Hắn lại nhéonhéo khuôn mặt của cô.
Gỡ được nút thắt, khi trởlại trên xe, hai người khó được khi nào im lặng giống như thế này. Volvo màuđen ở trên đường chậm rãi chạy, đi ngang qua công viên gần con sông nhỏ, lướtqua hàng cây đại thụ phủ bóng mát dưới đường nhỏ.
Bên ngoài xe nóng bức tậntrời, ánh mặt trời chói mắt, trên đường không có mấy người. Xe bỗng nhiên dừnglại, hắn vươn tay, xoay người đem cô ôm lấy.
“Anh…” Vạn Quý Phi haitay cứng đờ ở giữa không trung, cảm nhận được thân thể hắn run run, cuối cùngchậm rãi lấy tay vòng chặt ôm lấy hắn.
Hắn không nói lời nào, cứnhư vậy đem cô ôm chặt, giống như muốn đem cô bóp nát. Chính là bỗng nhiêntrong lúc đó, hắn lại bắt đầu luyến tiếc.
Vạn Quý Phi cái mũi đauxót, cảm nhận từ trên người chính hắn loại tình cảm kia khôngtha, nghẹn ngào nói nhỏ: “Em… em không đi.”
Hắn đầu vừa chuyển, đemgiọt nước ẩm ướt bên khóe mắt của cô thu hết vào miệng. Môi xẹt qua chóp mũi, ởhai phiến má mềm mại của cô nhẹ nhàng ma sát, như chuồn chuồn gợn sóng, thậtnhẹ nhàng, mang theo nỗi quyến luyến không rời.
Vạn Quý Phi lần này khóccàng lợi hại hơn, hai tay ôm cổ, chủ động làm nụ hôn này thêm sâu sắc.
Thật lâu sau, khi ngườinào đó sắp sửa hết thở không thông, hắn mới dời môi.
Trong đầu bất chợt lướtqua một bộ phim mà trước kia từng xem qua, lúc ấy nữ nhân vật chính biến thànhngười tý hon, thường thường tránh ở trong túi tiền của nam nhân vật chính, đitheo hắn khắp mọi nơi đi. Nếu hắn cũng có thể như vậy thật tốt?
Tiếu ngu ngốc: chưa xemphim nhưng đã đọc truyện, có nhân vât Midori thì phải! ~^_
~
Daisy: Đó là nhật kýMidori, có cả truyện (8 tập) và phim (13 tập). Nhật ký Midori (Midori no Hibi)là một câu chuyện kỳ lạ về một anh chàng Sawamura Seiji nổi tiếng là siêu cônđồ với biệt danh là "Chó điên" (Mad dog), cùng "cánh tay phảicủa quỷ" với kỹ năng đánh đâu thắng đó. Tuy nhiên, để đổi lại điều đó, anhchẳng hề có bạn gái nào trong nhiều năm nay, điều này đã làm Seiji phải rầu rĩbiết bao. Rồi một ngày không thể chịu được số phận trớ trêu này, anh chàng đãước: "Bất kể là ai, chỉ cần làm bạn gái tôi là được", nhanh chóng mộtlời đáp lại: "Thật chứ!?". Một cô nàng nhỏ bé xuất hiện trên cánh tayphải của Seiji cùng với tên là Kasugano Midori, rồi câu chuyện bắt đầu... Review
Link phim + truyện
“Tiểu bảo bối…” Muốn nóicâu yêu thương, lại thấy rất buồn nôn.
“Em nói, em không đi.”Người dưới thân ngập ngừng nói ra câu này.
Hoắc Duẫn Đình hơi hơiđem cô đẩy ra, lấy chóp mũi ma sát tại chóp mũi của cô, khóe miệng hàm chứa ýcười nhợt nhạt.
“Em nếu vì anh mà buôngtha cho giấc mộng chính mình, tuy rằng anh cảm thấy thật cao hứng, thế nhưngtheo như lời anh vừa rồi nói, anh không thể ích kỷ như vậy, đúng không? Thờigian nửa năm rất ngắn ngủi, rất nhanh sẽ trôi nhanh qua.”
“Nhưng là… Em cũng luyếntiếc rời xa anh nha.” Cô nức nở, nước mắt trong suốt còn vương vấn trên khuônmặt tuyết trắng, trông thật điềm đạm đáng yêu.
Một dòng nước ấm chảy vàotrong lòng, Hoắc Duẫn Đình đem đầu cô kéo tới trước ngực, làm cho cô nghe tiếngtim đập cuồng loạn của chính mình. Mỗi một nhịp, đều thổn thức hữu lực.
“Nghe được sao? Nơi nàyđã lồng lộn thế đấy, đã đủ rõ ràng: ‘Anh cũng luyến tiếc a!’ “
Vạn Quý Phi ‘Phốc’ mộttiếng bật cười, hướng lồng ngực của hắn chui vào, đem nước mắt chùi ở trên quầnáo của hắn.
Cô phát hiện, chính mìnhcàng ngày càng thích hắn!