Đêm về.
Hôm nay Cao Tấn tới hơi trễ.
Hiếm lắm mới có một ngày Tạ Khuynh ngồi ở cửa Tây chờ hắn từ sớm, từ xế chiều nắng gắt đến khi màn đêm buông xuống.
Phòng đã thắp đèn mà Cao Tấn còn chưa tới.
Ngay khi Tạ Khuynh cho rằng đêm nay Cao Tấn không tới, trong viện có động tĩnh. Nàng cao hứng đi mở cửa, Cao Tấn mang theo hộp cơm bước vào.
"Hôm nay mang theo món gì ngon?"
Tạ Khuynh tiếp nhận hộp cơm, đầy hứng thú hỏi Cao Tấn. Cao Tấn không nói chuyện, Tạ Khuynh liền tự mở ra xem.
Trong hộp đều là những món Tạ Khuynh thích ăn. Nàng dùng tay trái bày đĩa thức ăn ra bàn, xếp bát đũa ngay ngắn rồi đi lấy rượu, ai ngờ lại bị Cao Tấn cản đường.
"Gì vậy?"
Lúc này Tạ Khuynh mới phát hiện sắc mặt Cao Tấn không đúng.
Cao Tấn hỏi:
"Nàng không có lời nào muốn nói với ta?"
Tạ Khuynh chớp chớp mắt, biết mình không nói Cao Tấn cũng có thể nghe được tiếng lòng mình rồi tỏ tường chân tướng, nàng dứt khoát thành thật khai báo:
"Ban ngày gặp phải một thằng ngốc, hắn đuổi theo đánh ta, cũng may sau đó Tạ Đạc xuất hiện trói hắn lại mang đi."
Cao Tấn 'ừm' một tiếng, hỏi:
"Còn gì nữa không?"
Tạ Khuynh nghĩ nghĩ:
"Hình như... Chỉ có vậy thôi, không còn gì nữa."
[ trời má, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện ta ra ngoài uống trà Phù Diên Đông? ]
[ hỏng bét! Ta tự khai rồi! ]
Tạ Khuynh nhất thời mất khống chế nói lời thật lòng ra, quá lúng túng, lặng lẽ liếc qua xem sắc mặt Cao Tấn, thấy hắn nhướng mày, phảng phất như đang khiếp sợ:
"Nàng còn ra ngoài uống trà với Phù Diên Đông?"
Tạ Khuynh thức thời chỉ tay lên trời thề:
"Chỉ một chén, ta và hắn nói về Tạ Nhiễm."
Cao Tấn lia mắt dò xét biểu cảm của nàng, quyết định trước tiên không quản chuyện phát hiện ngoài ý muốn này, kéo cái tay phải đang chỉ lên trời của Tạ Khuynh xuống, xốc tay áo lên, lộ ra một đoạn vải trắng băng bó.
"Đây là cái gì?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh nói:
"A, thằng ngốc kia thật lợi hại, sức lực rất lớn, ta không chú ý nên bị mảnh ngói cọ hai cái. Không sao, vết thương nhỏ thôi, không băng bó còn được nữa."
Cao Tấn hít sâu một hơi, giống như đang áp chế lửa giận, Tạ Khuynh bị hắn nắm tay, mặt đối mặt cũng cảm nhận rõ ràng trên người hắn phát ra áp suất thấp.
"Tạ Khuynh, đến khi nào nàng mới biết coi trọng thân thể mình một chút?" Cao Tấn nói.
Tạ Khuynh sững sờ: "A?"
Cao Tấn nói:
"Trước đây nàng bị thương ta không biết, ta cũng không thay đổi được, nhưng từ nay về sau, thỉnh nàng tự coi trọng bản thân, nếu bị thương phải nói với ta ngay lập tức, có thể chứ?"
Tạ Khuynh cúi đầu nhìn cổ tay bị thương của mình, vết thương kia cũng chỉ là vết xước chảy máu, không đau bao nhiêu, cũng không nguy hiểm tới tính mạng. Tạ Khuynh định giải thích đôi câu, lại bị ánh mắt nghiêm túc của Cao Tấn nhìn đến mức không nói ra lời.
Cao Tấn ôm Tạ Khuynh vào lòng, bàn tay đỡ sau gáy nàng, nhẹ nhàng vỗ về, dù không nói câu nào Tạ Khuynh cũng cảm nhận được sự ôn nhu của hắn lan tràn.
Tạ Khuynh phát hiện mình bắt đầu khẩn trương, khẩn trương đến mức ngưng thở.
Khi còn bé nàng cũng từng được lão Tạ ôm, nhưng đó là lúc Tạ Khuynh bệnh, chẳng được mấy lần, ông sẽ ở bên giường chăm sóc nàng nhưng lại ít khi thân cận với nàng. Chưa từng có ai giống như Cao Tấn, dùng thân thể hoàn toàn bao trùm lấy Tạ Khuynh, cho nàng cảm giác an tâm chưa bao giờ có.
Ôn nhu như thấm đến tận xương của hắn cho Tạ Khuynh cảm nhận một cách vô cùng chân thực rằng mình được quý trọng, hắn quý trọng nàng hơn cả bản thân nàng.
Thật ra làm gì có ai không quan tâm đau đớn trên thân thể mình chứ.
Chẳng qua là hoàn cảnh sống của Tạ Khuynh không cho phép nàng quan tâm bản thân quá mức, lão Tạ phải đánh trận, không có nhiều thời gian ở bên cạnh nàng, mặc dù tìm người về chăm sóc Tạ Khuynh nhưng năm nay đổi một nhóm, sang năm đổi một nhóm. Những người kia chỉ có thể chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Tạ Khuynh, mà không thể chăm sóc tâm lý nàng.
Phần lớn là Tạ Khuynh chủ động tiếp xúc với người khác, và tự chữa lành nỗi đau một mình.
Trong quá trình trưởng thành, cũng từng có lúc nàng đặc biệt khát vọng tình thân, từng có lúc đặc biệt ghen tỵ những hài tử khác có phụ mẫu thương yêu nuông chiều, dần dần nàng tự vũ trang, nuốt hết những cảm xúc mềm yếu vào bụng, tin rằng chỉ cần mình không quan tâm, thì không điều gì có thể tổn thương mình được.
Nhưng Tạ Khuynh thật sự không quan tâm sao?
Không phải.
Nàng muốn được quan tâm, muốn có thân nhân, muốn có bằng hữu, thoạt nhìn thì nàng mạnh mẽ, bách độc bất xâm, kỳ thật vừa yếu ớt vừa khao khát tình thương.
Tạ Khuynh không dám yêu cầu quá nhiều, không dám tới gần hạnh phúc, không dám tin có một ngày mình cũng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
"Tạ Khuynh, ta là người đa nghi, khoảng thời gian mấy năm sau khi nhà ngoại tổ bị tịch thu gia sản ta sống rất khổ sở, trước khi gặp được nàng, ta không tin ai cả."
"Lúc ta phát hiện ta có thể nghe được tiếng lòng nàng, dù nàng chỉ toàn mắng ta thì ta cũng không để ý, bởi vì đó là nàng chân thật."
"Ta biết nàng bất đắc dĩ, biết nàng ủy khúc cầu toàn, nàng muốn giấu mình ở biên quan mà không tin ta thật sự yêu nàng. Nhưng Tạ Khuynh à, không ai thay thế nàng được. Ta muốn giữ nàng bên cạnh, chỉ cần mỗi ngày được nghe thanh âm nàng mắng ta thì ta cũng an tâm."
Hốc mắt Tạ Khuynh nóng lên, nàng liều mạng chớp mắt, nói:
"Ta thấy ngươi không phải đa nghi, ngươi phạm tiện."
Cao Tấn bật cười:
"Đúng, là ta phạm tiện. Phạm tiện yêu một nữ nhân thích mắng ta."
Tạ Khuynh vươn hai tay ôm eo Cao Tấn thật chặt, nói:
"Ngươi đã thành tâm thổ lộ như vậy thì... Ta tạm thời tin ngươi."
Cao Tấn hôn một cái lên lúm đồng tiền của nàng:
"Tin ta. Sau khi thành thân nàng cứ nhét đao dưới gối đầu, nếu ta phụ nàng, nhân lúc ta ngủ nàng liền rút đao ra làm thịt ta."
Tạ Khuynh cọ cọ mặt vào ngực Cao Tấn:
"Ta chả thèm làm thịt ngươi đâu, bị truy nã thì không hay. Mà ta sẽ trốn, trốn tới một nơi ngươi không thể tìm được."
Cao Tấn đau lòng, thì thầm bên tai Tạ Khuynh:
"Nàng không có cơ hội chạy trốn đâu."
"Hôm nay ta đã sai Lễ bộ viết thánh chỉ, trong vòng hai ngày sẽ ban xuống. Có hơi vội vàng nhưng ta không chờ được nữa, ta không muốn nàng tiếp tục ở lại đây, không muốn nhìn nàng ủy khúc cầu toàn, nàng phải có một khoảng trời to lớn của riêng mình thì mới đúng." Cao Tấn nói.
Tạ Khuynh cúi đầu nói nhỏ:
"Ta, ta sợ... Làm không tốt. Hay là, ta vẫn tiếp tục làm phi tử đi, đừng làm Hoàng hậu."
Cao Tấn nắm cằm Tạ Khuynh, hung tợn nói:
"Nàng không làm Hoàng hậu, không thay ta ngăn cản đám đại thần nhét hoa đào, là muốn nhìn ta cùng những nữ nhân khác cử án tề mi* sao?"
(*Cử án tề mi: vợ chồng tôn trọng yêu thương nhau.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
"Ta là con thứ, sẽ có nhiều người cảm thấy ta không xứng, đến lúc đó người khó xử sẽ là ngươi."
"Nàng có khó xử của nàng, ta có khó xử của ta. Nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, ta tin tưởng tuyệt đối có thể vượt qua mọi khó khăn."
Tạ Khuynh đem lời nói của Cao Tấn ghim sâu vào lòng, cả đời này nàng sẽ không quên, trong một gian phòng của Thiên viện u ám, nàng từng nghe được lời tâm tình động lòng người nhất trên đời.
"Nói nhiều như vậy làm gì, khô hết cả cổ rồi, uống rượu đi." Tạ Khuynh giả vờ khó chịu nói.
Cao Tấn thầm mắng một câu 'ma men', hai người ngồi vào bàn, cất hộp đựng thức ăn đi. Tạ Khuynh mở hai vò Say Hoa Âm mấy ngày trước lấy từ Yên Nhạc phường ra.
Hôm nay là ngày tốt, Tạ Khuynh cảm thấy phải uống nhiều một chút.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Không biết là do đêm trước phóng túng hay tại uống nhiều quá, ngày thứ hai Tạ Khuynh ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy.
Rửa mặt xong, đang chuẩn bị leo tường ra ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân từ vườn hoa truyền đến. Thái thị vội vã chạy vào tiểu viện của Tạ Khuynh, theo sau là hai bà tử chạy không kịp thở hồng hộc.
"Tạ Khuynh, Tạ Khuynh."
Thái thị chạy vào Thiên viện thấy Tạ Khuynh đứng bên chân tường, vội vàng gọi nàng lại. Tạ Khuynh đành đứng yên tại chỗ, lẳng lặng chờ xem bà muốn nói cái gì.
"Đừng có ngẩn ra đó, mau tới đây!" Thái thị gọi.
Tạ Khuynh không rõ nguyên do, hỏi:
"Chuyện gì?"
Thái thị tức hổn hển móc từ trong tay áo ra một chồng ngân phiếu nhét vào tay Tạ Khuynh. Tạ Khuynh mờ mịt nhìn số ngân phiếu ít nhất cũng phải năm vạn lượng trong tay, hoài nghi Thái thị bị trúng tà.
"Cầm số ngân phiếu này rồi trốn nhanh đi, hồi biên quan tìm phụ thân ngươi. Trong khoảng thời gian ngắn đừng về kinh thành."
Thái thị nói một tràng dài như thế, làm Tạ Khuynh càng không hiểu.
Nàng trả ngân phiếu lại cho bà:
"Ta không muốn! Ta không về biên quan!"
Thái thị gấp đến độ giậm chân:
"Không được, ngươi nhất định phải đi! Dù là đi hai năm rồi về cũng được, hiện tại ngươi không thể ở trong phủ Tướng quân. Có người muốn bắt ngươi!"
Tạ Khuynh nhíu mày:
"Ai bắt ta?"
Thái thị gấp đến độ xoay quanh, bảo mấy bà tử ra cửa sân trông chừng, kéo Tạ Khuynh sang một bên, nhỏ giọng nói:
"Là ta, ta hồ đồ. Lần trước cho ngươi tham gia Noãn Đông yến không phải muốn ngươi đi đánh mã cầu, mà là để Hàn Quận thái phi xem mặt ngươi. Bà ấy có một nhi tử, tên là Hàn Thiên Bảo, chính là tên ngốc hôm qua đả thương ngươi. Ta, lần trước ta muốn kết ngươi và đồ ngốc kia thành một đôi. Nhưng ta hối hận, chiều hôm qua ta đi Trung dũng quận vương phủ muốn đổi ý, nhưng Hàn gia không chịu, bà ta nói hai ngày nữa sẽ tới hạ sính lễ cầu thân. Ta không ngăn được bà ta, chỉ có thể để ngươi bỏ trốn tránh đầu sóng ngọn gió."
Thái thị nói hết tính toán của mình cho Tạ Khuynh nghe.
Nghĩ đến dáng vẻ cường thế của Hàn Quận thái phi chiều hôm qua, Thái thị trằn trọc cả đêm, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy mình tự đào hố chôn thân.
Hàn gia là đầm rồng hang hổ, nếu Tạ Khuynh thật sự bị bà đẩy vào, cả đời này sẽ không thể thoát thân. Mà trên lưng Thái thị cũng sẽ gánh tội danh, Thái thị sợ, lương tâm bộc phát.
Vì lẽ đó sáng nay bà gấp rút sai người lấy tiền riêng của mình, chạy tới đưa cho Tạ Khuynh, chính là muốn Tạ Khuynh bỏ trốn.
"Nghe rõ không?" Thái thị hỏi, lần nữa nhét ngân phiếu vào tay Tạ Khuynh:
"Hàn gia không phải dễ trêu, Hàn Quận thái phi rất bá đạo, bà ta như con cua, bắt được rồi thì tuyệt đối không buông. Mấy năm trước bà ta nhìn trúng Lưu gia tiểu thư, một hai phải bắt người ta về làm con dâu, Lưu tiểu thư không nghe liền bị đánh chết. Ngươi tin ta, đi mau!"
Đúng lúc này, bà tử bên ngoài tới truyền lời:
"Phu nhân, người ngoài đầu ngõ nói là có một đội ngũ cầu hôn thổi sáo đánh trống đi tới phủ chúng ta."
Thái thị vỗ trán, hối hận không thôi:
"Không phải nói hai ngày sau! Bà ấy gạt ta!"
Hôm qua Hàn Quận thái phi cố ý nói hai ngày nữa tới phủ cầu thân, ai ngờ mới hôm nay đã tới, đây là muốn Thái thị trở tay không kịp sao?
Thái thị đẩy Tạ Khuynh về hướng bờ tường:
"Ngươi leo tường đi! Nhanh lên!"
Tạ Khuynh đẩy Thái thị ra, quăng chồng ngân phiếu lên người bà, trực tiếp đi về hướng tiền viện.
Thái thị nhìn ngân phiếu rơi đầy đất, không biết Tạ Khuynh muốn làm gì.
Tạ Khuynh đi tới cửa chính phủ Tướng quân, mấy người gác cổng đều đứng sau cửa nhìn ra bên ngoài, mà bên ngoài thì thổi kèn đánh trống mười phần náo nhiệt.
Tạ Đạc và Tạ Nhiễm cũng nghe thấy động tĩnh mà chạy tới đây. Tạ Đạc vọt tới chen vào nhóm người gác cổng nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn vừa hỏi người bên cạnh:
"Chuyện gì xảy ra? Ai vậy?"
Người gác cổng mồm năm miệng mười trả lời:
"Trên cái rương đỏ bự nhất viết chữ Trung dũng quận vương phủ. Nhà họ không phải chỉ có một thằng ngu sao? Cầu hôn cho ai? Cầu hôn ai?"
Tạ Khuynh đẩy đám người ra, hạ lệnh:
"Mở cửa!"
Thái thị chạy chậm tới, từ xa đã hô lên:
"Không được mở! Không cho mở!"
Tạ Đạc và Tạ Nhiễm thấy Thái thị liền đi tới nghênh đón, hôm nay Tạ Đạc hưu mộc, buổi sáng đi luyện võ trường luyện hơn một canh giờ, trên người còn mặc quần áo luyện công.
"Nương, chuyện gì xảy ra vậy?"
Tạ Đạc mơ hồ cảm thấy có điều không đúng.
Ngày hôm qua Hàn Thiên Bảo tập kích Tạ Khuynh trên phố đã rất kỳ quái rồi, nhưng hắn không nghĩ nhiều. Nay Hàn gia lại tới phủ cầu hôn, nếu nói không có liên quan gì thì Tạ Đạc là người đầu tiên không tin.
Thái thị đẩy hắn ra, muốn đi kéo cánh tay Tạ Khuynh, Tạ Khuynh lại tránh đi.
Nếu người gác cổng không mở thì nàng tự mở.
Rốt cuộc cửa chính phủ Tướng quân cũng được mở ra, sắc đỏ bên ngoài ánh vào mắt mọi người trong phủ, vô số rương cột lụa đỏ lớn lớn bé bé, từ cửa chính phủ Tướng quân kéo dài đến đầu ngõ.
Hàng xóm chung quanh sôi nổi tới gần quan sát, đều hỏi nhau đây là nhà ai mà mạnh tay như thế.
Kèn náo nhiệt trước nhà không ngừng thổi, trong đội ngũ hạ sính có bốn người đang nâng một cái ghế trúc, người ngồi trên đó chính là Hàn Quận thái phi, mà thằng ngốc cao lớn như núi đứng bên cạnh chính là kẻ hôm qua đuổi đánh Tạ Khuynh trên phố.
Trông thấy người mở cổng là Tạ Khuynh, tựa hồ Hàn Quận thái phi càng hài lòng hơn, khoát tay, kèn trống ngưng lại. Bà vỗ vỗ ghế trúc, người nâng khế liền đi tới phía trước, Hàn Quận thái phi nhìn thẳng vào Tạ Khuynh, đánh giá ở cự ly gần bà lại càng hài lòng hơn.
Hôm qua trên phố đã thử qua thân thân thủ cô nương này, nếu có thể cưới một con dâu như vậy về, nói không chừng Hàn gia có hậu.
"Tạ đại cô nương, ta tới cầu hôn, ngươi biết chúng ta là người nhà ai mà." Hàn Quận thái phi nói với Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh lạnh mặt đáp:
"Cầu hôn cái đéo gì? Con mẹ nó ta quen biết ngươi hả? Nhân lúc lão tử chưa nổi giận thì mang theo đống rác này cút mau."
Tạ Khuynh vừa lên tiếng liền làm mấy người xung quanh liên tục hít vào, đây, đây, cô nương này nói chuyện thật quá ngang tàng.
Mà phủ Tướng quân bên này cũng hai mặt nhìn nhau, thầm nói không hổ là đại tiểu thư lớn lên ở biên quan!
Nụ cười trên mặt Hàn Quận thái phi cứng đờ, không ngờ mình hòa nhã đối đãi lại đổi lấy mấy lời ác độc của Tạ Khuynh, bà không giả vờ nữa, hừ lạnh một tiếng:
"Xưa nay hôn sự của nữ nhi, chỉ xem lệnh của cha mẹ, lời của mối mai. Mẹ cả của ngươi đã gả ngươi cho Thiên Bảo nhà ta, hôm nay ta đến hạ sính, ngươi ngoan ngoãn mà nhận đi, hai bên đều vui vẻ. Nếu ngươi không nhận, vậy xin lỗi, hôm nay có phải trói thì ta cũng trói ngươi về Hàn gia."
Tạ Đạc và Tạ Nhiễm khiếp sợ nhìn nhau, Tạ Đạc chất vấn Thái thị đang hổ thẹn cúi đầu:
"Nương, bà ta nói thật sao? Ngài thật sự... Sao ngài có thể làm chuyện hồ đồ như vậy?"
Thái thị bị nhi tử mắng cũng không dám biện bạch, đi tới nói với Hàn Quận thái phi:
"Hôm qua ta đã tới phủ hủy hôn, ngươi đừng vội chơi xấu!"
Hàn Quận thái phi cười lạnh:
"Ta chơi xấu? Ngươi có cần mặt mũi không? Hôn sự là ngươi đề nghị trước, phủ ta vì mối hôn sự này mà chuẩn bị nhiều ngày như vậy, ngươi nói một câu hủy bỏ là xong chuyện? Hàn gia ta ít người nên có thể tùy tiện lấn lướt sao?"
Thái thị còn định cãi cọ liền nghe Tạ Khuynh bên cạnh nói:
"Bà già kia, bà dựa vào cái gì mà cho rằng chỉ cần bà ấy đáp ứng thì ta sẽ gả vào nhà các ngươi?"
"Mấy năm trước, Lưu gia tiểu thư thà chết không gả, có phải cũng thế này? Sao, chỉ cần nhắc tới chuyện này với phủ các ngươi xong thì không làm người phủ các ngươi sẽ phải làm quỷ phủ các ngươi đúng không? Nhà ngươi mở địa phủ hả? Còn cần người không? Nếu cần sao không mang bà già biến thái lòng dạ hiểm độc như ngươi xuống dưới luôn?"
Lúc Tạ Khuynh tức giận thật sự rất độc miệng. Mấy thứ lễ nghi tôn ti, kính già yêu trẻ gì đó, tức lên thì nàng quăng hết.
"Hay cho nha đầu nhanh mồm dẻo miệng, cái tính tình này của ngươi gả vào nhà ai cũng là tai họa, hôm nay ta thay trời hành đạo cưới ngươi về thì có làm sao?"
Hàn Quận thái phi phách lối nói.
Chuyện của Lưu gia nhiều năm trước đã để lại một cục ác khí trong lòng bà, rõ ràng là người Lưu gia chính miệng nói muốn gả khuê nữ vào Hàn gia, phút cuối cùng lại đổi ý. Bà cho Thiên Bảo tới Lưu gia đoạt người về Quận vương phủ, định gạo nấu thành cơm, ai ngờ Lưu tiểu thư kia chết cũng không chịu. Thiên Bảo chỉ lỡ tay đẩy một cái đã ngã chết.
Vậy mà sau đó Lưu gia còn dám kiện bà.
Cũng không nhìn xem Hàn gia là nhà nào. Cho dù không có nam nhân hữu dụng thì công lao sự nghiệp của tổ tiên trên đầu còn đó, dù là đương kim Bệ hạ cũng không dám làm gì Hàn gia.
Nhiều năm sau Thái thị chủ động tới tìm, bà sợ sự tình năm đó lại tái diễn, liền tìm ra cách, chuẩn bị sẵn sàng trực tiếp hạ sính, người hạ sính là bà, mặc kệ Tạ gia chịu nhận hay không.
Dù sao Tạ Viễn Thần cũng không có ở đây, chờ ông ta từ biên quan quay về, nói không chừng đã động phòng xong, kết cục đã định, Tạ Viễn Thần còn có thể làm được gì?
Tạ Đạc đi tới kéo Tạ Khuynh ra sau lưng che chở:
"Hàn Quận thái phi, làm người phải nói đạo lý. Chuyện hôn nhân là ngươi tình ta nguyện, trưởng tỷ của ta không muốn gả cho nhi tử ngốc của ngươi. Nếu các ngươi muốn dùng bạo lực ép hôn, thì giẫm qua xác Tạ Đạc ta."
Hàn Quận thái phi bất ngờ, Tạ Đạc thế mà lại che chở Tạ Khuynh. Theo lời Thái thị nói, Tạ Khuynh bị nuôi dưỡng ở biên quan từ nhỏ, không thân thiết gì với nhi nữ Tạ gia. Không ngờ tên tiểu tử này lại có tâm huyết như vậy, che chở một trưởng tỷ không cùng nhau lớn lên đến mức này.
"Tạ tam công tử, không phải lão thân xem thường ngươi, chỉ với công phu mèo ba chân của ngươi còn chưa đủ chịu một cước của Thiên Bảo nhà ta. Khuyên ngươi phải biết tự lượng sức mình." Hàn Quận thái phi khiêu khích.
Tạ Đạc không hề sợ hãi, đi về phía trước:
"Vậy thì thử xem."
Thái thị ở phía sau gọi hắn:
"Đạc ca nhi, ngươi quay lại!"
Tạ Nhiễm cũng lo lắng không thôi, nhưng nghĩ lại trong nhà giờ chỉ có một nam nhân là Tạ Đạc. Nếu hắn không lên, còn ai có thể che chở cho Tạ Khuynh đây.
Tạ Khuynh nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Tạ Đạc, ngũ vị tạp trần, đuổi theo đè vai hắn lại:
"Thôi đi, trông cậy vào ngươi còn không bằng tự ta lên."
Tạ Đã biết võ công mình vô dụng, thầm hận bản thân không ra gì, nói với Tạ Khuynh:
"Vậy hai ta cùng lên. Tóm lại hôm nay có chết ta cũng không để ngươi bị họ mang đi."
Hàn Quận thái phi đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục làm lớn chuyện hay không, dù sao Tạ gia cũng không phải Lưu gia. Nếu có thể nhanh gọn đoạt Tạ Khuynh về phủ thì cũng thôi, chỉ là một thứ nữ, Tạ gia sẽ không vì thế mà liều mạng trả thù. Nhưng nếu có Tạ Đạc đứng ra ngăn cản, có gì bất trắc xảy ra, hắn là nam đinh duy nhất của Tạ gia, lại là con trai trưởng, sợ là Tạ gia sẽ không thiện bãi cam hưu.
Nhưng nếu cứ đi về như vậy thì bà không cam lòng.
Đang định để nhi tử đi lên thử một chút thì nghe thấy đầu ngõ truyền tới một tràng thanh âm móng ngựa lộc cộc.
Chỉ thấy hai đội kỵ binh, tổng cộng ba bốn mươi người. Nhóm bên trái mặc quan phục Đại Lý tự, do Đại Lý tự Thiếu khanh Phù Diên Đông dẫn đầu. Nhóm bên phải mặc quan phục cấm quân, do Thống lĩnh cấm quân Chu Phóng dẫn đầu.
Giữa hai đội kỵ binh còn có mấy cỗ kiệu, bên ngoài kiệu đều có chữ 'Ngự' lớn, nói rõ là từ trong cung tới.
Mà hàng xóm xung quanh phủ Tướng quân đa phần đều là mệnh quan triều đình, nhà nào mà không biết cỗ kiệu kia là từ trong cung tới truyền chỉ.
Hai đội kỵ binh hộ tống ngự kiệu trong cung nhìn thấy trước cửa phủ Tướng quân bị sính lễ của Trung dũng quận vương phủ chất đầy, Chu Phóng hạ lệnh cho hai đội cấm quân xuống ngựa dời sính lễ qua một bên, nhường đường cho ngự kiệu.
Người đầu tiên bước xuống từ trong kiệu chính là Vạn công công vừa được Bệ hạ mời về cung hầu hạ không bao lâu, quan phục Tổng quản đại nội, là người hầu cận gần gũi với Bệ hạ nhất, so sánh với những công công của Lễ bộ thường đi truyền chỉ thì tôn quý hơn nhiều.
Tiếp sau đó là mấy vị quan râu tóc bạc phơ của Lễ bộ chuyên ghi chép công văn thánh chỉ.
Bình thường truyền chỉ là thái giám trong cung tới cộng thêm tí nghi thức. Nhưng hôm nay đến Tạ gia truyền chỉ lại là Tổng quản đại nội và quan soạn lục của Lễ bộ, còn có người của Đại Lý tự và cấm quân.
Vạn công công xuống kiệu liền mặc kệ hết thảy đi tới trước mặt Tạ Khuynh, cung kính hành lễ của nô tài:
"Thỉnh an chủ tử. Lão nô đến chậm."
Tạ Khuynh đỡ Vạn công công dậy:
"Công công không cần đa lễ, ngài tới là..."
Vạn công công giơ giơ cái hộp vàng sáng tinh xảo trong tay, nói:
"Truyền chỉ."
Nói xong không đợi những người khác kịp phản ứng, Vạn công công đã dùng âm lượng siêu cấp cực đại của mình hô một câu:
"Quỳ--- tiếp chỉ!"
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, bao gồm cả những hàng xóm xem náo nhiệt xung quanh.
Tạ Khuynh nhớ tới câu nói của Cao Tấn đêm qua, không phải hắn cũng nói là hai ngày sao? Thế mà cũng tới trước một ngày, Tạ Khuynh không biết nên có biểu cảm gì.
Vạn công công mở thánh chỉ ra, tuyên đọc trước mặt mọi người:
"Trẫm nghe càn khôn định vị... Phúc tái chi năng... Nhật nguyệt đắc thiên, duật diễn thăng hằng chi tượng..."
(Hoa Nhật Phi: mấy câu này là trích từ sách văn Càn Long sắc phong Hiếu hiền Hoàng hậu.)
"Trưởng nữ Tạ Khuynh của Trấn quốc Tướng quân phủ nhiều lần cứu giá lúc nguy nan, võ công trác tuyệt, chính là gương tốt của nữ tử trong thiên hạ. Nay trẫm dục sính Tạ Khuynh làm Hậu, ổn thỏa Trung cung, vì trẫm kéo dài nối dõi, dẹp an thiên hạ thái bình. Khâm thử."
Tuyên đọc thánh chỉ xong, mọi người đồng thanh vạn tuế.
Vạn công công cẩn thận cuốn thánh chỉ lại, đặt trong cái tráp tinh mỹ, giao vào tay Tạ Khuynh đang giơ cao đến đỉnh đầu.