Trà lâu Đông Thăng.
Tối qua có một trận mưa nhỏ, Tạ Khuynh đang trong cơn mơ lạnh đến mức chui tọt vào ngực Cao Tấn. Cái ôm của hắn rất ấm áp, chỉ có những lúc thế này mới phát huy được chút tác dụng.
Bàn đá xanh trên phố còn mang chút hơi nước, bánh xe dính đầy bùn. Cũng may ánh dương sau cơn mưa càng thêm xán lạn, Tạ Khuynh cùng Phù Diên Đông ngồi dựa vào lan can, vừa phơi nắng vừa ngắm cảnh phố phường náo nhiệt.
Phù Diên Đông hỏi Tạ Khuynh:
"Muốn uống trà gì?"
Tạ Khuynh lắc đầu.
Phù Diên Đông liền tự quyết định gọi một bình Phương Sơn Lộ Nha.
"Phương Sơn Lộ Nha của trà lâu Đông Thăng là chính tông nhất kinh thành." Phù Diên Đông giảng giải.
Tạ Khuynh nghe vào cái kiểu cái không, Phù Diên Đông hỏi:
"Đại cô nương có thường uống trà không?"
Trà có lịch sử lâu đời, bất kể là nhà bình thường hay huân quý phú hào đều không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày. Trên cơ bản chỉ cần nhà có hơi chút gia thế đều sẽ biết phẩm trà, đây cũng là một phương pháp để bắt chuyện.
"Không uống." Tạ Khuynh dứt khoát trả lời.
Phù Diên Đông:...
Còn trông cậy dùng trà để triển khai chủ đề, Phù Diên Đông bị câu vừa rồi của Tạ Khuynh dồn vào ngõ cụt, không biết phải nói gì tiếp theo. Ít ra nàng nói câu 'Không uống thường xuyên' cũng so với câu chém đinh chặt sắt 'Không uống' tốt hơn biết bao nhiêu lần.
"Vậy, xưa nay ngươi uống gì?" Phù Diên Đông hỏi.
Trong nhận thức của hắn, thà rằng ăn không thịt còn hơn cư không trúc, uống không trà. Trà đối với hắn quan trọng như cơm vậy, trừ phi công vụ thật sự bận rộn, dưới tình huống bình thường một ngày hắn phải uống mấy ấm.
"Nước nè, rượu nè." Tạ Khuynh nói như một lẽ đương nhiên.
Phù Diên Đông:...
Lúc này pha trà sư đã chuẩn bị kỳ càng, tiểu nhị của trà lâu sắp xếp một cái bàn nhỏ bên cạnh hai người, chuyên để pha trà sư pha cho hai người dùng.
Mặc dù Tạ Khuynh ít uống trà, nhưng cũng biết món đồ phục vụ trước mặt người dùng thế này, chưa chắc ngon hơn nhưng chắc chắn quý hơn.
Phù Diên Đông ngược lại rất thích thú, chăm chú thưởng thức động tác ưu nhã của pha trà sư, ánh mắt như điện, phảng phất như đang kiểm nghiệm, nghiêm khắc tựa giám khảo trường thi.
Uống ly trà thôi, có cần bày vẽ vậy không?
Tạ Khuynh nghĩ, đến Cao Tấn còn không kiểu cách như thế. Dù sao chỉ có những người từng ở trong quân mới biết, hành quân có cơm nóng vào miệng đã là xa xỉ, đừng nói tới chuyện phong nhã như uống trà.
Cuối cùng, sau một phen thao tác của pha trà sư, một chén trà nhỏ được nâng đến đặt trước mặt Tạ Khuynh. So với Phù Diên Đông trước nghe sau phẩm, chia ra ba ngụm uống từng chút thì Tạ Khuynh một hơi nuốt cái ực thật sự quá hào sảng.
Pha trà sư pha xong thì lui xuống, Phù Diên Đông thấy chén của Tạ Khuynh trống không, liền muốn thêm trà cho nàng, Tạ Khuynh vội vàng xua tay:
"Không uống, đắng."
Phù Diên Đông cũng không miễn cưỡng, tự thêm trà cho mình, nói:
"Đạo thưởng trà như phẩm nhân sinh, đắng trước ngọt sau, cần phải cẩn thận nghiền ngẫm."
Tạ Khuynh không hiểu:
"Nhân sinh đắng trước ngọt sau có cái gì tốt mà nghiền ngẫm? Có ai trời sinh muốn chịu khổ. Cũng chỉ là không còn cách nào mới cố chịu đựng, đắng trước ngọt sau cũng chỉ là câu an ủi người trong nghịch cảnh. Nếu đời người có thể thuận buồm xuôi gió, bọn họ còn chọn đắng trước ngọt sau nữa không?"
Phù Diên Đông ngây ngẩn cả người, câu này nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Suy nghĩ nữa ngày hắn mới nặn ra được một câu biện luận:
"Nhưng cuộc đời thuận buồm xuôi gió không phải có hơi thiếu màu sắc sao? Đến khi lâm chung hồi tưởng lại, cả kiếp người trôi qua không chút gợn sóng, từ khi sinh ra thẳng một đường tới cuối, chẳng lẽ không vô vị sao?"
Tạ Khuynh nói:
"Vậy chẳng lẽ nhất định phải khổ mới thú vị sao? Lúc lâm chung hồi tưởng lại một kiếp người, từ khi sinh ra liền cơ nhỡ không nơi nương tựa, nửa đời lăn lóc, tứ phía khinh bỉ, đến già góp được chút của lại bệnh tật triền miên, sống không được lâu. Cuộc đời như vậy mà hồi tưởng lại, không bệnh chết thì cũng tức chết."
Phù Diên Đông:...
Hắn lại không phản bác được.
Nhưng hình như... Có chút đạo lý. . Đam Mỹ Hài
Lần đầu tiên hắn sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng bấy lâu.
Tạ Khuynh âm thầm thở phào một hơi, rốt cuộc dựa vào công lực nói bậy càng luyện càng thâm hậu của nàng, một lần nữa bảo vệ lòng tự trọng của cái bụng không vết mực* này.
(*Người đọc nhiều sách, kiến thức uyên thâm được ví như bụng toàn mực nước, chị nhà mình học dốt nên cái bụng sạch trơn.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
"Đại cô nương đại trí nhược ngu*, tại hạ bội phục." Phù Diên Đông thật lòng thật dạ chắp tay kính nể.
(*Đại trí nhược ngu: người thông minh biểu hiện như người ngốc.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tạ Khuynh xua tay:
"Khách khí khách khí."
Phù Diên Đông đăm chiêu uống trà, bây giờ nước đắng rót vào miệng sinh ra một tư vị khác hẳn, còn chưa kịp ngẫm kỹ đã nghe Tạ Khuynh hỏi:
"Ngươi gọi ta tới uống trà là có việc gì muốn hỏi sao?"
Ngày ấy Phù Diên Đông xuất hiện bên cạnh Tạ Nhiễm, tám chín phần là coi mắt, lúc nhìn thấy Tạ Khuynh hắn kinh ngạc như thế, khẳng định đã sinh ra nghi ngờ với tin đồn của Tạ Nhiễm, nên hôm nay mới mời Tạ Khuynh uống trà tìm hiểu một chút.
Tạ Khuynh nhìn dáng vẻ Tạ Nhiễm dường như thật sự vừa ý nam nhân này. Đối với vị muội muội được nuông chiều tới mức ngạo kiều kia, Tạ Khuynh giúp được thì giúp thôi.
Đã được hỏi thẳng thì Phù Diên Đông cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận:
"Đúng, ta có vài câu hỏi."
Tạ Khuynh nói: "Hỏi đi."
Nàng sảng khoái như vậy ngược lại Phù Diên Đông do dự, chần chừ hồi lâu mới cân nhắc hỏi:
"Lần trước ở sân mã cầu nhìn thấy Bệ hạ, thấy Bệ hạ cùng đại cô nương cử chỉ thân mật, ta liền muốn hỏi..."
Không đợi hắn do dự xong, Tạ Khuynh nói thẳng:
"Người vào cung là ta."
Phù Diên Đông không ngờ nhanh như vậy đã có đáp án, cười nói:
"Đại cô nương làm người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn. Làm Phù mỗ bội phục."
Tạ Khuynh đan hai bàn tay vào nhau:
"Cái này có là gì đâu. Chẳng phải ngươi đã đoán được rồi sao."
Phù Diên Đông trực tiếp bị đánh bại:
"Vậy nếu năm trước gặp ngài, ta có nên hành lễ?"
Tạ Khuynh gật đầu:
"Ừm, sao lại không."
Biểu cảm kiêu ngạo kia làm Phù Diên Đông bật cười, Tạ Khuynh hỏi:
"Ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi, sợi dây ngũ sắc ngươi xem như bảo bối kia là ai tặng thế?"
Phù Diên Đông lấy sợi dây ngũ sắc được cuộn cẩn thận cất trong túi ra, đầu ngón tay khẽ vuốt, đáp:
"Vị hôn thê của ta."
Tạ Khuynh bừng tỉnh đại ngộ:
"Ta cũng đoán thế. Nếu không ngươi cũng chẳng xem nó như bảo bối làm gì, là tín vật đính ước nha."
Phù Diên Đông gật đầu: "Ừm."
Tạ Khuynh nói:
"Tín vật này nhiều năm rồi hả, sao ngươi không nhờ vị hôn thê làm thêm một cái?"
Phù Diên Đông đặt sợi dây lên bàn cạnh bát trà, nhẹ giọng nói:
"Nàng ấy đã qua đời."
Tạ Khuynh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được:
"A..."
"Không sao. Nàng ấy đã qua đời rất nhiều năm." Phù Diên Đông nói.
"À." Tạ Khuynh lễ phép hỏi một câu: "Là... Bị bệnh sao?"
Phù Diên Đông lắc đầu:
"Không phải, nàng tên Cố Nhụy, là Tam nương tử phủ Vũ Định hầu. Nếu nàng không chết, giờ ta sẽ là biểu tỷ phu của Bệ hạ."
Tạ Khuynh nhớ lại trên sợi dây ngũ sắc kia quả thực có treo một cái thẻ bạc nhỏ khắc chữ 'Nhụy'.
Thế mà lại là nương tử Vũ Định hầu phủ. Tạ Khuynh thật không nghĩ tới tùy tiện nhắc tới chuyện thương tâm của người ta, lòng hơi băn khoăn.
"Người xưa đã qua đời, người sống nén bi thương. Cố tiểu thư dưới suối vàng thấy ngươi quý trọng quà nàng tặng như bảo bối cũng sẽ cao hứng." Tạ Khuynh nói.
Biểu cảm Phù Diên Đông nhẹ nhàng:
"Ngươi không cần phải thế. Ta đã sớm nguôi."
Tạ Khuynh nói:
"Cho nên, ngày đó ở sân mã cầu, ngươi và muội muội ta... Ách, đang coi mắt?"
"Cứ coi là vậy đi. Lần gặp thứ hai." Phù Diên Đông nói: "Đôi bên chưa hiểu rõ."
"Muội muội ta ấy à, nói như thế nào đây. Tâm địa không xấu, có chút tính khí đại tiểu thư, bất quá tiểu cô nương có chút tính khí là bình thường. Thích quản chuyện, thích thuyết giáo, nhưng nếu ngươi nghe theo nàng thì nàng có thể thông cảm cho ngươi."
Tạ Khuynh đem ưu khuyết của Tạ Nhiễm nói với Phù Diên Đông, giống như có ý tác hợp hai người.
Phù Diên Đông cũng nhìn ra, nói:
"Người ngoài đều nói tỷ muội hai người bất hòa, ngươi lại có thể thay nàng nói chuyện, có thể thấy được lời đồn là giả."
"Bất hòa gì chứ, ta không sống dựa vào nàng, nàng không sống dựa vào ta. Được thì tới gần không được thì tách ra, không cần thiết phải đối chọi gay gắt."
Phù Diên Đông càng cảm thấy Tạ đại cô nương là người thông tuệ, thầy tốt bạn hiền, đáng giá tương giao.
"Chuyện của ngươi và Cố tiểu thư đã qua lâu như vậy, sao không mở rộng cửa lòng, thử ở cùng người khác xem." Tạ Khuynh nói.
Phù Diên Đông chần chờ một lát, gật đầu nhẹ:
"Ta sẽ thử. Đa tạ đề điểm."
"Vậy ngươi cùng Bệ hạ hiện giờ là nối lại tình xưa? Khi nào vào cung?" Phù Diên Đông nói xong chuyện mình, bắt đầu bát quái sang phần Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh nói chuyện người khác thì đạo lý rõ ràng, tới chuyện của mình thì suy sụp.
Bỗng nhiên đứng dậy chắp tay với Phù Diên Đông:
"Đa tạ khoản đãi."
Phù Diên Đông đứng dậy đáp lễ:
"Phải đi rồi?"
Tạ Khuynh gật đầu: "Ừm."
Nói xong Tạ Khuynh liền xuống lầu, lúc đi trên phố ngước lên lầu nhìn thoáng qua, trông thấy Phù Diên Đông vẫn đứng trên lan can vẫy tay với nàng. Tạ Khuynh cũng cười vẫy tay đáp lại, sau đó vui vẻ xoay người chen vào đám đông trên phố.
Phù Diên Đông nhìn bóng lưng vui sướng kia, nghĩ đến lời Tạ Khuynh nói, cầm sợi dây ngũ sắc lên khẽ vuốt, lẩm bẩm:
"A Nhụy, vậy ta sẽ... Thử một chút?"
Sợi dây ngũ sắc đương nhiên không thể trả lời hắn, Phù Diên Đông vuốt ve chữ 'Nhụy' trên thẻ bạc hồi lâu, mới cẩn thận cuốn sợi dây lại cất kỹ vào người.