Đấu pháp Cao Tấn định chế tương đối hữu hiệu.
Trận thứ hai huynh đệ Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc đồng lòng cũng thắng phi thường xinh đẹp.
Trận thứ ba Chu Phóng đánh, sau khi thay thế hai người thì cũng thắng.
Kết quả nghiêng về một phía này đối với người xem chiến mà nói, quả thật xem như có tính đột phá.
Kết quả này đi ngược lại hoàn toàn với những gì bọn họ dự liệu. Trong suy đoán của bọn họ, hẳn là sứ đoàn hộ vệ Lễ triều sẽ bị dũng sĩ chư quốc nghiền ép. Nhưng bây giờ lại trở thành sứ đoàn hộ vệ Lễ triều phản công bằng thực lực?
Không thể tiếp tục như vậy được, nếu dũng sĩ nhiều quốc gia như vậy đều bị những hộ vệ phổ thông này giết ngược, mặt mũi bọn họ có thể ném đi rồi.
Thế là, bắc đầu từ vòng thứ tư, đội ngũ bên kia cũng học theo đấu pháp Lễ triều, hai mươi bảy người không lên cùng một lượt, cho Lễ triều cơ hội tốc chiến tốc thắng, mà là kéo dài. Chỉ cần kéo dài càng lâu, thể lực đối phương càng kém, chờ họ hao hết tinh lực liền có thể không chiến mà thắng.
Nhưng mà, ý tưởng của bọn họ đã sớm bị Cao Tấn nhìn thấu. Thế là, từ khi kết thúc trận thứ ba, lúc trường đấu thú tiến hành tẩy rửa, Cao Tấn lần nữa đổi chiến thuật.
Đối phương học tập đấu pháp của họ, để hai mươi bảy người chia ra các hướng, muốn chậm rãi tiêu hao thể lực của họ. Vậy bọn họ càng không thể hao tổn. Đối phương một tổ năm sáu người, Lễ triều bên này trừ những người bị thương, còn lại đều cùng nhau tiến lên.
Chiến lực Lễ triều vốn mạnh hơn nhiều tiểu quốc kia, vì lẽ đó mới dám chia từng nhóm một bảo tồn thể lực. Đối phương xem mèo vẽ hổ, cũng không nghĩ một chút xem chiến lực của bản thân không bằng Lễ triều. Vốn dĩ hai mươi bảy người cùng lên, còn có thể chống đỡ được hai ba khắc, bây giờ năm sáu người, thậm chí một khắc đồng hồ cũng không cầm cự được...
Một khắc đồng hồ cũng không cầm cự được sẽ dẫn tới kết quả gì?
Là bọn họ càng bị giải quyết nhanh hơn.
Thác Bạt Chiêu đứng trên đài quan sát đập đầu vào lan can, thầm mắng:
"Đồ vô dụng! Phái toàn người giấy hay sao?"
Bên cạnh có người lên tiếng khuyên:
"Đều là tiểu quốc tới, cái gọi là dũng sĩ có thể so với chúng ta sao?"
Thác Bạt Chiêu tức hổn hển đi tới trước mặt sứ thần chúng quốc, cuồng nộ rống:
"Các ngươi cố ý phái những con dê chân mềm kia ra góp cho đủ số sao? Các ngươi cho rằng các ngươi làm như thế Lễ triều sẽ cảm kích các ngươi?"
Sứ thần chúng quốc bị mắng cúi đầu nhìn nhau, thật không ngờ bọn họ nghe theo Bắc Liêu phân phó, phái dũng sĩ nước mình ra sân, Bắc Liêu còn không hài lòng. Hành động chỉ trích thẳng mặt này của Thác Bạt Chiêu, không khác gì làm nhục nước khác.
Nhóm sứ thần giận mà không dám nói gì.
"Còn ba tổ, dũng sĩ Bắc Liêu ta sẽ áp trục! Hai tổ còn lại tốt nhất là nên phái dũng sĩ cho tinh nhuệ vào, nếu còn thua khó coi như vậy, cố ý nhường, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ!"
Thác Bạt Chiêu uy hiếp sứ thần chúng quốc xong liền phất tay áo rời đi.
Sứ thần chúng quốc hai mặt nhìn nhau, không thể làm gì, tiểu quốc không có tôn nghiêm, bị kẹp giữa hai nước lớn, sống không dễ dàng.
Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ đã dốc sức phối hợp mà Bắc Liêu vẫn không hài lòng, bọn họ bây giờ bắt đầu hối hận xanh cả ruột. Sớm biết như thế, cần gì phải theo sau Bắc Liêu đối phó Lễ triều làm gì? Bê đá đập chân mình, đâm lao phải theo lao, khổ sở thay hối hận thay.
Từ trên đài quan sát mà nhìn, đội hộ vệ Lễ điều đánh đâu thắng đó, thắng xinh đẹp nhẹ nhàng. Nhưng chỉ có chính bản thân họ biết, thể lực đã tiêu hao phân nửa, có mấy tiểu tử trẻ tuổi khát đến mức rung yết hầu, mồ hôi trên người ướt rượt mệt lả.
Tạ Khuynh nhảy lên đấu thú đài đang cọ rửa vết máu xử lý thi thể, hét lớn về phía đài quan sát:
"Đánh lâu như vậy, nước bọt cũng không cho uống hả? Mang nước tới đây! Muốn đánh thì đường đường chính chính đánh!"
Thác Bạt Chiêu đang nổi nóng, nghe Tạ Khuynh thét trong sân, lập tức cười trên nỗi đau của người khác, cự tuyệt:
"Các ngươi không phải rất lợi hại sao? Còn uống nước làm gì? Chúng ta chỉ đáp ứng dùng nhân số bằng nhau đối chiến, không đáp ứng cho các ngươi nước uống!"
Tạ Khuynh bị bộ dạng tiểu nhân của Thác Bạt Chiêu làm cho ghê tởm, không chỉ mình nàng, sứ thần chư quốc ở trên đài quan sát cũng ghê tởm theo.
Con hàng này sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra câu dùng nhân số bằng nhau đối chiến? Bằng nhau của hắn chỉ tính theo một trận chiến, không tính cả buổi.
Loại hành vi tiểu nhân này, điểu bụng ruột gà, tương lai Bắc Liêu mà rơi vào tay hắn, tiểu quốc chung quanh còn mệnh sao?
Dù cán cân trong lòng họ có nghiêng, ai cũng có phán đoán thị phi cả, nhưng đều sợ hãi uy hiếp của Bắc Liêu, không dám nói giúp cho chiến sĩ Lễ triều lúc này.
"Người đâu. Đưa nước tới cho bọn họ."
Bỗng nhiên trên đài quan sát vang lên một thanh âm trong trẻo, Thác Bạt Diên lần nữa đứng trước lan can, từ trên cao nhìn xuống người đứng dưới sân đòi nước.
Tạ Khuynh thấy Thác Bạt Diên, ánh mắt vô thức né tránh. Nếu Thác Bạt Diên nhận ra nàng, nói không chừng hắn sẽ tự nhiên đâm ngang.
Nhưng Thác Bạt Diên chỉ quét mắt qua rồi thôi.
Thác Bạt Chiêu rất bất mãn với hành động này của Thác Bạt Diên, chất vấn:
"Ngươi có ý gì? Ước gì bọn chúng thắng sao?"
Thác Bạt Diên nhẫn nại tính tình nói với Thác Bạt Chiêu:
"Nhị huynh, vì thắng cuộc mà quốc thể và mặt mũi huynh đều không cần sao?"
Nói xong, Thác Bạt Diên cũng không dây dưa nữa, quay về chỗ ngồi của mình. Mà sau khi hắn phân phó xong, rất nhanh đã có người đưa mấy bình nước trong tới cho người Lễ triều, có hai bình còn cho thêm chút muối.
Uống chút nước trong và nước muối, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ chốc lát, những hộ vệ lúc nãy khát đến choáng váng cũng chầm chậm hồi phục lại. Dù trên người có vết thương, nhưng uống đủ nước cũng không quá gian nan.
Hai trận sau đó dù thắng nhưng vết thương của mọi người rõ ràng tăng lên nhiều. Có vài người bị Lưu Tinh chùy đánh vỡ xương bả vai, cả binh khí cũng cầm không vững, Cao Tấn trực tiếp để họ lui xuống đài.
Chờ đến trận cuối cùng, giao đấu với những dũng sĩ Bắc Liêu tinh thần quắc thước, Lễ triều bên này thoạt nhìn đã là nỏ mạnh hết đà. Trừ những người được trực tiếp mời xuống đài, Lễ triều chỉ còn lại mười sáu người. Trên mặt Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đều có vết thương bụng Tô Lâm Kỳ trúng một kiếm, chỉ quấn đai lưng vài vòng cầm máu, Tô Biệt Hạc và Chu Phóng dựa lưng vào nhau cùng chống đỡ, tay cầm binh khí cũng bắt đầu phát run, máu từ những vết thương nhỏ nhuộm đỏ quần áo họ, người khác cũng đều là thảm trạng.
Nhưng mặc kệ thế nào, họ đã có thể chống đỡ đến tận bây giờ, đã thắng được kính nể và tôn trọng của tuyệt đại đa số người trong sân.
Cả Cao Nguyệt bị nhốt trong lồng treo cao, từ tư thế xếp bằng xem diễn cũng đứng thẳng dậy, ghé sát vào lồng sắt, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm thảm trạng của những hộ vệ Lễ triều giữa sân. Cao Nguyệt vốn không để ý sống chết của họ, giờ phút này lại không khỏi áy náy.
Những người này có thể đi thẳng một mạch, nhưng họ lại vì quốc uy Lễ triều, chống đỡ đến bước này...
Với tư cách là tiền cược của trận đấu này, Cao Nguyệt thậm chí bắt đầu thầm nghĩ trong lòng, nếu họ thật sự thắng trận cuối cùng, có phải sẽ thực hiện ước định, cùng đưa hắn về Lễ triều?
Chẳng qua ý nghĩ này rất nhanh đã bị hắn tự phủ nhận.
Những người này chiến đấu vì Lễ triều, không phải vì hắn, cho dù cuối cùng họ thắng đi nữa, cũng có một trăm cái cớ từ bỏ Cao Nguyệt. Hắn là một củ khoai lang nóng bỏng tay, mang hắn về không những họ không được thăng quan tiến chức còn khiến Hoàng đế Bệ hạ của họ gặp nhiều phiền toái.
Đầu tiên, muốn an trí Cao Nguyệt thích đáng là rất khó.
Phụ thân ruột của hắn là tiền Thái tử, lại không đăng cơ, Hoàng đế hiện tại của Lễ triều là thúc thúc hắn. Danh tự Cao Nguyệt trong gia phả hoàng thất đã thành một người chết, bài vị trong Thái miếu cũng được cung phụng nhiều năm.
Lúc này nếu hắn hồi Lễ triều, dùng đầu gối cũng biết sẽ có bao nhiêu xấu hổ.
Hoàng đế lúng túng, vậy những thần tử tự mình chủ trương này sẽ có quả ngon để ăn sao?
Mấy đạo lý này, động não một chút là có thể nghĩ đến. Vì lẽ đó, rất nhanh Cao Nguyệt đã dập tắt chút hi vọng xa vời vừa nhen nhóm.
Tự giễu cười một tiếng, hắn tiếp tục ngồi xếp bằng trong lồng, bình tĩnh nhìn trận quyết tử cuối cùng dưới sân.
Thắng thua thoạt nhìn có liên quan tới hắn... Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn.
Trận đánh cuối cùng xác thực rất gian nan.
Hai mươi bảy dũng sĩ Bắc Liêu chọn ra ứng chiến mỗi người đều có thể lấy một địch mười. Xem như Lễ triều bên này đối đầu với bọn họ ở trận đầu tiên lúc tinh lực thịnh vượng nhất cũng chưa chắc thắng được nhẹ nhàng, huống chi là bây giờ.
Vì lẽ đó, mở màn chưa được bao lâu, phía Lễ triều từ mười sáu người chỉ còn mười ba.
[ tiếp tục như vậy không phải là cách. ]
Tạ Khuynh thầm nói trong lòng với Cao Tấn:
[ họ cũng không còn bao nhiêu sức lực. Vết thương trên bụng Tô Lâm Kỳ phỏng chừng nứt ra rất nghiêm trọng, máu đều tràn ra hết rồi. ]
[ cho họ xuống sân đi, ta và ngươi đánh! ]
[ bọn hắn có hai mươi bảy người, lúc đồng thời vây công hai người thì không thể phát huy hết hoàn toàn lực lượng, luôn có kẻ bị ngăn phía sau. ]
[ đến lúc đó ta phụ trách hấp dẫn, ngươi phụ trách đánh. Ta bảo ngươi đánh chỗ nào thì ngươi đánh chỗ đó, dù sao người khác cũng nghe không được, chúng ta càng có nhiều cơ hội đánh lén, ngươi cảm thấy sao? ]
Cao Tấn một cước đá văng cây đao đang bổ về phía Tô Lâm Kỳ, đáp lời Tạ Khuynh:
"Được!"
Trả lời xong, Cao Tấn ra lệnh với những người khác:
"Tất cả những người khác lập tức lui xuống, đây là quân lệnh! Lui xuống!"
Tô Lâm Kỳ không ngờ Cao Tấn sẽ hạ lệnh này, bất quá thể lực họ đã cạn, lại thêm vết thương trên người, nếu tiếp tục cũng chỉ chống đỡ thêm một lát, không có ý nghĩa gì lớn.
Nhìn Cao Tấn cùng Tạ Khuynh phối hợp khăng khít, hiển nhiên đã có chiến lược mới. Tô Lâm Kỳ không dám trì hoãn, dẫn những người khác nhanh chóng lui xuống.
Trên đài quan sát một mảnh xôn xao, ai có thể nghĩ tới Lễ triều bên kia lại ra một quyết định mất mạng ngay lúc này. Bọn họ đang muốn chết dứt khoát một chút sao?
Với thể trạng của những dũng sĩ Bắc Liêu, hai mươi bảy người như tòa núi lớn chiếm gần nửa sân bãi trường đấu thú, dù là đối đầu ở vòng thứ nhất, đám hậu sinh trẻ tuổi của Lễ triều chưa hẳn có thể thắng, huống chi là ở tình huống nỏ mạnh hết đà này.
Vậy mà họ muốn hai đấu hai mươi bảy.
Ý nghĩ hão huyền!
Muốn chết!
Các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, những sứ thần vốn đang ngồi chờ đợi kết quả cũng sôi sục vây lấy lan can, muốn nhìn rõ một chút xem hai tên hộ vệ không biết sống chết của Lễ triều sẽ tử trận thảm như thế nào.
Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện mình đã lầm.
Hai hộ vệ kia của Lễ triều phảng phất như hợp thành một thể, mức độ hiểu ý cực cao, động tác và phương hướng giết người phối hợp như giun đũa trong bụng đối phương, không hề xảy ra tình huống tuột dây xích hoặc tung không kịp hứng.
Mà trong trường đấu thú, hai mươi bảy dũng sĩ Bắc Liêu từng người đều cao lớn thô kệch, cường tráng như núi. Nhưng tập hợp một chỗ lại quá khổng lồ, căn bản không có biện pháp cùng lúc hạ thủ với hai người. Cứ như vậy, chiến lực của đoàn dũng sĩ Bắc Liêu nháy mắt hao đi phân nửa.
Tạ Khuynh cùng Cao Tấn phối hợp với nhau, Tạ Khuynh xung phong, lợi dụng khinh công xảo diệu, hấp dẫn công kích của đối tượng, chẳng qua động tác giả của Tạ Khuynh rất nhiều, có đôi khi đối phương cảm thấy nàng sắp công kích mình, Tạ Khuynh lại đột nhiên đổi mục tiêu. Mà đáng sợ nhất là, vô luận nàng thiên mã hành không đổi bao nhiêu mục tiêu đi nữa, thì người kiếm pháp lăng lệ, chưởng pháp tàn nhẫn phía sau đều có thể đuổi kịp ý nghĩ của nàng.
Hai người đều dùng nhất chiêu mất mạng, chuyên công kích chỗ yếu hại, giơ tay chém xuống không nửa phần do dự.
Loại đấu pháp phối hợp khăng khít này có thể so với người kiếm hợp nhất, lực sát thương cực lớn.
Đánh rồi lại đánh, trên trường đấu thú có hai mươi bảy dũng sĩ, từng người từng người ngã xuống, từ đầu tới chân hai hộ vệ Lễ triều nhuộm đỏ màu máu. Chẳng qua những ai tận mắt chứng kiến đều biết, máu này phần lớn là của người khác.
Đợi đến khi dũng sĩ cuối cùng đổ rầm trước mặt họ, hai người mới thở hổn hển dừng tay, thân thể như nhũn ra, dựa sát vào nhau ngồi xuống.
Kết quả nghịch thiên này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tùy tùy tiện tiện bốc một đội hộ vệ sứ thần của Lễ triều, đều là cái tiêu chuẩn lấy một địch trăm này sao?
Họ chỉ dùng hai mươi bảy hộ vệ phổ thông, đối chiến với hơn hai trăm dũng sĩ tinh nhuệ tám quốc gia tỉ mỉ lựa chọn, lại còn thắng!
Lễ triều... Mạnh như vậy sao?
Giờ khắc này, nội tâm mọi người đều chấn động, không chỉ khiếp sợ đối với hai mươi bảy hộ vệ sứ đoàn này, mà còn với thực lực chênh lệch của Lễ triều.
Có những người suy nghĩ sâu sa bắt đầu sợ hãi.
May là hộ vệ Lễ triều thắng. Nếu trận đánh cuối cùng này họ thua, bị đoàn dũng sĩ Bắc Liêu xử lý. Đợi đến khi tin tức này truyền tới Lễ triều, Hoàng đế Lễ triều phái cường binh tới thảo phạt thì phải làm sao đây.
Những người này chỉ là thị vệ phổ thông mà đã lợi hại như vậy, quân đội chân chính chẳng phải sẽ càng thêm kinh người sao?
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Kết quả trên trường đấu thú đã có, rất nhanh được đưa đến yến hội trong điện.
Hãn vương Bắc Liêu thân thể không tốt, không đến trường đấu thú xem chiến, mà là hồi hậu cung nghỉ ngơi, chờ có kết quả lại ra ngoài lộ mặt.
Ngược lại Tùy - Uông đại nhân là những người đầu tiên biết kết quả.
Cung nhân truyền lời của Bắc Liêu chỉ nói ngắn gọn một câu: "Các ngươi thắng." đã làm hai vị đại nhân vui đến phát khóc, kìm lòng không đậu ôm nhau khóc thảm thiết.
Cung nhân truyền lời cảm thấy hai người làm lố, nhưng họ không hiểu tâm tình của hai vị đại nhân lúc này ---
Bệ hạ đã bình an, Bệ hạ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mệnh của hai người cũng có thể bảo toàn.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Hãn vương Bắc Liêu biết được kết quả, sắc mặt xanh xám xuất hiện ở đại điện.
Đặc biệt là lúc nhìn về phía Thác Bạt Chiêu sắc mặt cũng xanh xám, quả thật muốn mắng câu 'Ngươi là thứ phế vật thành sự không có bại sự có thừa' ra khỏi miệng.
Sứ thần chư quốc mênh mông cuồn cuộn về vị trí. Nhưng so với hăng hái lúc đi trường đấu thú, họ giờ như quả cà dính sương, không ngóc đầu nổi.
Cao Nguyệt được thả ra khỏi lồng, đưa đến đại điện.
Hắn hững hờ đảo mắt qua hướng sứ đoàn Lễ triều một cái, không nhìn thấy những hộ vệ chém giết trên trường đấu thú kia, chỉ có hai quan văn lúc nãy dõng dạc nói chuyện.
Dựa theo quy định lúc trước Hãn vương chính miệng hứa hẹn, chỉ cần đoàn hộ vệ Lễ triều có thể thắng dũng sĩ tám nước tại trường đấu thú, sẽ trả chất tử Lễ triều lại cho họ.
Không đợi Tùy - Uông hai vị đại nhân lên tiếng, Thác Bạt Chiêu đã đi tới bẩm với Hãn vương:
"Đại vương, kẻ này tuyệt đối không thể trả lại Lễ triều."
Sứ thần chư quốc có người nghe được liền phát ra tiếng cười nhạo, không cần nói câu nào, chỉ một tiếng cười đã lộ rõ có bao nhiêu khinh bỉ với hành vi lật lọng mất uy tín của Thác Bạt Chiêu.
Hãn vương hôm nay xem như mất mặt mất ngay sân nhà.
Thác Bạt Chiêu liên tục cam đoan với lão sẽ đòi lại mặt mũi từ Lễ triều. Còn nói chất tử Lễ triều giờ đã bị hắn thu về dùng, nguyện ý phối hợp với Bắc Liêu một mẻ hốt gọn đoàn sứ thần Lễ triều.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hết thảy cam đoan chỉ là trò cười.
Đương nhiên Hãn vương cũng không muốn trả lại chất tử, nhưng nhiều ánh mắt như vậy đang nhìn, nhiều lỗ tai như vậy đang nghe, tuổi lão đã cao, cần mặt mũi, cuối cùng vẫn không thể thoải mái lật lọng như Thác Bạt Chiêu.
"Đại vương, làm người quý ở chữ tín. Nếu quân ngôn mà cũng không thể tin, thì làm sao khiến người ta tin những mặt khác?" Thác Bạt Diên tiến lên thuyết phục.
Thác Bạt Chiêu lập tức công kích:
"Đại vương, ngài thấy chưa? Lục đệ khắp nơi bảo vệ Lễ triều, nhất định là đã đạt thành hiệp nghị nào đó không ai biết với Hoàng đế Lễ triều. Hành động này của hắn so với thông đồng kẻ địch bán nước có gì khác nhau?"
"Nhị huynh muốn gán tội cho người khác thì cần gì lý do?"
Hãn vương nhìn hai đứa con trai quỳ trên đất tranh luận, thở dài một tiếng, chuyển sự chú ý sang Cao Nguyệt nãy giờ cúi đầu không nói:
"Chất tử Lễ triều ngẩng đầu lên. Ngươi nói thử xem, ngươi có nguyện ý trở về cùng sứ đoàn Lễ triều không? Nghĩ kỹ đi rồi nói."
Hãn vương không thể tự thu hồi mệnh lệnh của mình, chỉ có thể dùng giọng uy hiếp mà bức bách Cao Nguyệt tự chọn lưu lại.
Dù sao lão nhị đã nói chất tử này bị hắn thu phục rồi, đã sớm chết tâm quay về Lễ triều, bằng không hắn cũng không phối hợp làm mồi nhử dụ sứ thần Lễ triều chiến đấu vì hắn.
Lực chú ý của mọi người cũng đặt lên Cao Nguyệt.
"Ta không biết, Nhị Hoàng tử muốn ta ám sát Hãn vương cùng Lục Hoàng tử! Cái gì ta cũng không biết --- cái gì cũng không biết --- cái -"
Hắn gào thét như điên, sau đó bỗng nhiên nâng tay phải lên, tay trái ấn chốt cơ quan, đem nỏ tiễn trên cổ tay phải bắn về phía Thác Bạt Diên quỳ gối bên trái...
Không biết vì hắn khẩn trương hay vì điều gì khác, tụ tiễn chỉ đâm vào đùi Thác Bạt Diên, sau đó mũi thứ hai trực tiếp bắn về hướng Hãn vương trên vương tọa.
Dọa cho Hãn vương sợ hãi trừng lớn hai mắt, ngã ngồi trên vương tọa.
Thác Bạt Chiêu thấy thế vội kéo cái đùi bị thương đi tới trước mặt Hãn vương dang hai tay che chở, trách mắng Cao Nguyệt:
"Không thể!!!"
Nhưng Cao Nguyệt không nghe, tụ tiễn trên tay phải vẫn bắn ra nhưng độ chính xác chả ra sao, không bắn được Hãn vương phía sau, mà lại bắn lên cánh tay Thác Bạt Diên.
Lúc bị hộ vệ hoàng cung Bắc Liêu ấn áp trên đất, dưới ánh mắt khiếp sợ của Thác Bạt Diên, Cao Nguyệt nhếch lên một nụ cười quái dị.
Thác Bạt Diên nhìn hắn, lập tức hiểu ra lý do hắn làm như thế.
Bởi vì sau khi Thác Bạt Diên bình an mặt mày rạng rỡ được đưa về Bắc Liêu, trong ngoài hoàng thành bắt đầu có tin đồn hắn thông đồng với địch quốc.
Cao Nguyệt giả vờ quy hàng Thác Bạt Chiêu, phối hợp với hắn diễn một vở tuồng, mọi người đều cho trường đấu thú chính là vở diễn lớn nhất. Nhưng trên thực tế đối với Cao Nguyệt mà nói, đội hộ vệ Lễ triều có thắng hay không, có dẫn hắn đi hay không hắn đều không để ý. Cái hắn để ý là làm cách nào diễn một trận ám sát thật tự nhiên trước mặt Hãn vương.
Đây mới là vở kịch lớn nhất.
Cao Nguyệt dùng phương thức tự hủy hung bạo này... Giúp Thác Bạt Diên tẩy sạch hiềm nghi.