Quỷ Ở Hồ Mãn Hoa

Chương 11



Đệ thập nhất chương

Dẫu rằng Khương Tái Phùng vẫn như thường khi, qua hai ngày lại khôi phục thái độ ban đầu, nhưng chuyện ấy tựa như có hòn đá ném vào trong hồ, cho dù gợn sóng đã lặng yên, thì hòn đá vẫn ở trong nước, thỉnh thoảng khiến cho Vô Chấp phiền lòng đến luống cuống.

Không biết là bao lâu sau đó, một ngày nọ, có người đến hồ Mãn Hoa.

Khương Tái Phùng nổi ở trong nước chơi, Vô Chấp thì ngồi ngây ngẩn trên tảng đá, đột nhiên y hồi thần, ngẩng đầu nhìn phía chân trời, một cảm giác quen thuộc kéo đến, khiến y không thể không ngồi dậy.

Đường chân trời rực lên ánh sáng tím, sau đó một hàng thiên binh thiên tướng chậm rãi hạ xuống, đi đầu là một nam nhân mặc hoa phục màu tím.

Khuôn mặt nam nhân xinh đẹp trắng ngần tựa tuyết, khí chất lãnh đạm cao ngạo, như thể bất luận kẻ nào cũng không lọt vào được mắt hắn.

Vô Chấp nhìn trường cảnh trước mắt mà sững sờ: “Sao ngươi lại đến đây?”

Hà Dự vung tay lên, một loạt binh tướng lập tức lùi ra xa. Hắn khép tay áo lại, lộ ra một nụ cười không dễ thấy: “Bạn cũ lâu ngày gặp lại, thái độ ngươi như vậy đấy hả?”

Y chau mày, dẫn Hà Dự đi tới bên tảng đá ngồi xuống: “Ta đây cũng không có gì chiêu đãi.”

“Ta chẳng chờ mong ở cái nơi quỷ quái này ngươi có thể có cái gì để mà chiêu đãi ta, ” hắn vừa oán trách, khí chất lạnh lùng ban nãy chẳng biết đã bay xa mấy nghìn dặm. Hắn nhìn quanh bốn phía để rồi nhăn mặt một cách cường điệu: “Cái chỗ quỷ quái này mà ngươi cũng ở được.”

Vô Chấp lật tay, hai chén rượu đầy từ đâu xuất hiện. “Ngươi đến đây làm gì?”

Hà Dự nháy mắt với y: “Cứu ngươi.”

“… Ý gì đây?”

“Ôi xem ngươi kìa! Ta ở thiên giới bôn ba khắp nơi vì ngươi, chỉ để giúp ngươi trở về! Khó khăn lắm gần đây ngọc đế mới nới tay, chỉ cần ngươi theo ta trở về một chuyến, cho lão nhân gia nhìn mặt một hồi, ngươi biểu hiện tốt một chút, ngoan ngoãn một chút, hối cải một chút, ta thấy ngươi lần này nhất định có thể trở về!”

Vô Chấp sửng sốt.

Hà Dự nhìn vẻ mặt y như vậy, trong bụng cảm thấy khả nghi: “Ngươi phản ứng kiểu gì đây? Không vui?”

“Không phải… Chỉ là, kỳ thực ta sống ở đây cũng không tệ.”

“Nơi quỷ quái này có thể sống không tệ?” Hà Dự tức giận thay cho y. “Ta nói cho ngươi, vì chuyện ngươi, ta cùng một đám lão hữu đều đã hao không ít tâm rồi, thật không dễ dàng việc này mới có chút chuyển cơ, ngươi đừng có làm bừa đấy nhé! Ta không mang ngươi trở lại là không được! Một thần tiên cao quý sinh ra ở thiên đình, lưu lạc nhân gian làm cái hồ thần cỏn con còn ra thể thống gì!”

Trên mặt nước có chút động tĩnh, Hà Dự quay đầu, nhìn thấy Khương Tái Phùng đang ló đầu nhìn về bên này với vẻ hiếu kỳ.

“… Thủy quỷ?”

Vô Chấp bất đắc dĩ gật đầu.

“Ta có nghe nói, đã rất lâu Mãn Hoa hồ không có chuyện thay thế thủy quỷ, hắn chính là thủy quỷ không hại người đó à?”

“… Là hắn không sai.”

Đáy mắt Hà Dự lánh qua tia sáng khác thường: “Ta xem việc này thực sự có thể thành. Những thần tiên trên trời đều e ngại sau khi ngươi trở lại rồi, sẽ đến phiên ai tới giữ nơi này, ngươi xem, thủy quỷ nọ không bắt người, có một tấm lòng lương thiện, dùng điểm này thuyết phục ngọc đế, cho hắn thành tiên, từ thủy quỷ thăng làm hồ thần, chẳng phải là một chuyện tốt đẹp hay sao?”

Ngay tức khắc bàn tay Vô Chấp đập lên mặt đá một cái, cả giận nói: “Hồ đồ! Chính là một tên thủy quỷ hèn mọn, có thể nào thăng cấp làm tiên?”

“Ngươi xem thổ địa nơi này chẳng phải cũng là người chết thăng lên hay sao, hồ thần sao lại không được?”

“Thổ địa là do người lương thiện sinh tiền tích thiện lên làm, thủy quỷ có thể nào đánh đồng?”

“Chỉ riêng việc hắn không hại người, tình nguyện làm thủy quỷ thôi cũng đủ rồi! Ta mặc kệ, việc này ta sẽ bẩm lên trên, ầy, đối với thủy quỷ nọ mà nói đó cũng là một chuyện tốt a, ngươi có thể nào đoạn tuyệt tiền đồ tốt đẹp của người ta?”

“Ta không đồng ý ngươi làm việc này.”

“Ta thế nhưng một lòng đều vì cứu ngươi!” Hắn đứng dậy: “Khỏi cần nói thêm nữa, ngươi xem ngươi kìa, một thân tu vi đều bị tước đi, chỉ có thể chịu nhốt ở trong hồ này còn nói gì? Nếu ngươi trở lại, những sức mạnh ngày xưa đều sẽ trả lại cho ngươi, ngươi có thể làm một thần tiên tự do tự tại ở thiên đình như trước, tốt hơn ở đây nhiều, ta đều là nghĩ cho ngươi!”

Mắt Vô Chấp khẽ mở: “… Chậm đã. Tất cả đều sẽ trả cho ta?”

Hà Dự thấy y có vẻ động lòng rồi, lập tức nói: “Đó là đương nhiên!”

Vô Chấp rũ mắt, gật đầu.

“Để ta suy nghĩ thêm.”

Ngày đó họ nói những gì, Khương Tái Phùng nghe được cũng không rõ ràng lắm, mà Vô Chấp cũng không có ý nhắc đến. Y đã không đề cập tới, Khương Tái Phùng cũng không tiện hỏi.

Thời gian một ngày hai ngày trôi qua, chuyện ngày đó cũng như con thuyền qua nước không để lại vết tích.

Lạc thú gần đây của Khương Tái Phùng chính là lặn xuống nước vớt một vài thứ lên. Có vô số thi cốt chìm trong hồ Mãn Hoa, một vài bộ xương còn mang theo dăm ba vật nhỏ trên người, hắn tâm huyết dâng trào, bèn nhặt mấy cái lên cho Vô Chấp xem. Hắn rất là thích nhìn Vô Chấp nhíu mày mỗi khi trông thấy một đồ vật nào đó, biểu tình như nhớ tới cái gì mà lại nghĩ không ra, đương nhiên, vẫn thường là Vô Chấp nhìn hắn vớt đồ lên mà chẳng có biểu tình gì.

Hắn từng nhặt được ngọc bội, cây quạt nát bươm chỉ còn mỗi cán, dây chuyền, bội kiếm… Có một ngày nọ, giữa đống xương trắng hắn nhìn thấy một cái túi nhỏ rách như xơ mướp, trên túi có một sợi dây màu đỏ cơ hồ sắp đứt, nó đang trôi theo dòng nước. Hắn mở to mắt, trầm mình xuống mò lên.

Đó là một cái túi nhỏ được may bằng vải bố, ở góc chưa bị nát, hắn nhìn thấy một chữ “Thu” không trọn vẹn.

Hắn nắm vào lòng bàn tay, nhớ lại đây là vật mà trước khi đi mẹ muốn hắn mang theo người, nói là bùa hộ mệnh, mang ở trên người sẽ có thể bình an.

Bởi vì là nhận được khi sắp sửa đi, cho nên cũng không quá lưu tâm đối với vật này, nhiều năm trôi qua, hắn đã quên mất nó.

Khương Tái Phùng nổi lên mặt nước. Ban đêm, nước hồ Mãn Hoa cũng lạnh lẽo như thân nhiệt của hắn vậy.

Hắn lau khuôn mặt đầy nước, nhìn thấy Vô Chấp ngồi ở bên bờ, một chân gập lại, một chân thả vào trong nước, mắt cá chân trắng nõn như ẩn như hiện trong màu nước.

Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, hàng mi ướt ánh trăng, con ngươi trong suốt như thể một hồ thanh thủy. Hắn đã bao lần nghĩ rằng đó quả thực không phải linh khí và tướng mạo nhân gian sẽ có, làm sao ban đầu hắn lại ngốc đến thế chứ, nhận lầm Vô Chấp thành thủy quỷ?

Cánh tay chèo mặt nước, hắn bơi tới bên bờ, Vô Chấp thấy hắn lội tới, vẫn cứ nhìn trên trời, chỉ hỏi bâng quơ một câu: “Lần này lại mò được cái gì rồi?

Khương Tái Phùng lập tức giơ tay lên cao. Vô Chấp cúi đầu, nhìn thấy bùa hộ mệnh nằm trong lòng bàn tay hắn, cũng trông thấy chữ Thu ở bên góc.

“Của ngươi?”

Khương Tái Phùng gật mạnh đầu, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch: “Mẹ cho ta đấy!”

Vô Chấp cười hắn: “Đứa con bất hiếu, mẹ ngươi đưa cho ngươi, hiện tại mới nghĩ tới?”

Khương Tái Phùng rụt tay về, vuốt vuốt cái túi rách nọ một cách trân quý: “Sau này ta sẽ không quên nữa.”

Vô Chấp bật cười: “Ta chỉ nói đùa thôi, không ngờ ngươi còn thật sự quên mất.”

“Đại nhân, hôm nay tâm tình ngươi rất tốt?”

Vô Chấp lại ngẩng đầu nhìn trăng lần nữa: “Trung Thu.”

Đã rất lâu Khương Tái Phùng không nghe thấy từ Trung Thu, lúc này ngẩng đầu, mới phát hiện vầng trăng đang treo cao giữa bầu trời quả thật tròn vành vạnh.

Hắn hưng phấn hỏi Vô Chấp: “Đại nhân, ngươi có từng gặp Hằng Nga chưa? Hằng Nga xinh đẹp chứ?”

“Ừm… chắc là xinh đẹp.”

Khuôn mặt Khương Tái Phùng đầy ước ao: “Thật tuyệt, ta cũng muốn nhìn một chút.”

Vô Chấp cúi đầu, mỉm cười nhìn hắn: “Nếu như ngươi trở thành thần tiên sẽ có cơ hội nhìn thấy, ngươi muốn thành tiên không?”

“A? Thành tiên có cái gì hay? Còn chẳng phải chỉ có thể bước ra Mãn Hoa hồ năm bước?”

Vô Chấp liếc hắn: “Lá gan ngươi càng lúc càng lớn đấy.”

“Không không không, kích cỡ gan ta là phổ thông thôi.” Tay hắn mô phỏng hình dạng: “Hẳn là như vậy đi?” Kỳ thực hắn cũng chưa từng nhìn thấy lá gan, nhưng gan heo thì từng thấy.

Vô Chấp cũng mô phỏng kích thước: “Còn thỏ ngọc chắc lớn như vầy.”

“… Đó chắc là heo quá?”

Vô Chấp nhìn hắn đầy thương hại, thở dài: “Đã bảo ngươi là một phàm nhân dung tục mà.”

Khương Tái Phùng cười: “Không phải thủy quỷ đê tiện rồi?”

“Dung tục mà lại đê tiện.”

“…”

Im lặng chốc lát, Khương Tái Phùng kiên nhẫn truy vấn: “Vậy Ngô Cương thì sao?”

“Ưm, chắc lớn cỡ này.” Y mô phỏng kích thước.

“… Đại nhân, thực sự ngươi có đang dụng tâm suy nghĩ câu hỏi của ta không vậy?”

“Không có.”

“Ngươi quả thực rất thẳng tính đấy!”

Vô Chấp lật tay một cái, chén rượu và bình rượu chầm chậm hạ xuống. Y vỗ vỗ trên bờ: “Lên đi.”

Khương Tái Phùng lập tức xoay người lên bờ, vui vẻ nâng chén: “Nhớ tới Trung Thu liền nghĩ tới Hằng Nga.”

“Kỳ thực, Trung Thu còn có một thứ khác nữa.”

“Cái gì?”

Y khẽ nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Đoàn viên.”

Khương Tái Phùng ngây ra, sau đó cười lên: “Ừ, đúng.”

“Ừm.”

Hai chân hắn lắc lắc trong nước: “Hai chúng ta thế này coi như là đoàn viên rồi.”

“Mỗi hai mà cũng là đoàn viên?”

“Đương nhiên rồi, chỉ cần ở lại gần nhau, chẳng phải là đoàn viên hay sao?”

Vô Chấp nhướng mày, chốc lát mới nhỏ giọng cười lên: “Ồ, vậy sao.”

“Đại nhân, cái này, ” hắn lấy bùa hộ mệnh ra, đặt vào tay Vô Chấp: “cái này cho ngươi.”

“Cho ta làm chi?”

“Nhìn nó nhớ tới ta.”

“… Rốt cuộc ngươi hạ quyết tâm sẽ đi rồi?”

“Không phải, ” Khương Tái Phùng quay đầu nhìn y, cười híp hai mắt: “chỉ là ta cảm thấy, dường như một ngày nào đó ngươi sẽ đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv