Thôn Tú Đào có tín ngưỡng tế tự hồ thần. Truyền thuyết được lưu truyền lại trong thôn dùng người để tế tự, bạch cốt tích tụ dưới đáy hồ nhiều vô số kể. Sau này trải qua thay đổi triều đại, sự gột rửa của thời gian, chuyện tế người dần dần không được chấp nhận nữa, cũng dần dần bị người quên lãng theo dòng lũ lịch sử. Giờ đây, hồ Mãn Hoa của thôn Tú Đào, là một nơi hiền hòa yên tĩnh.
Dĩ nhiên, đây chỉ là lời giải thích của người ngoài, còn người trong trấn đều biết hồ Mãn Hoa không phải là nơi có thể tùy tiện đến ngoại trừ thời gian tế tự cố định ra, thôn dân hầu như sẽ không đến gần hồ, chỉ có người ngoài không biết gì mới mò tới đó.
Một vài văn nhân rất thích đến hồ khám phá. Hiện Khương Tái Phùng đang dừng chân nghỉ tại một khách điếm trong trấn, lúc trò chuyện cùng tiểu nhị ở đây hắn mới được biết hồ Mãn Hoa thật ra không có hoa mà chỉ toàn xương người dùng để tế Hồ Thần. Hắn không tin vào những gì tiểu nhị kia nói quyết lên đường đến hồ Mãn Hoa để tìm hiểu sự thật. Chuyến đi này không biết Khương Tái Phùng sẽ thu thập được điều gì và còn có thể toàn mạng trở ra không?
Bình luận truyện