Lời nói của Tạ Thừa tướng giống như một tảng đá lớn, đè nặng trong lòng Tạ Du Vân, y hôm nay đã suy nghĩ cả một ngày, trong lòng vạn phần hoài nghi, nhưng lại không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận hoài nghi Mai Cửu, cho nên căn cứ vào sở thích của hắn thong thể thích người như Lương Tú Nghiên. Mà Lương Tú Nghiên hiện giờ đã tính toán thành công cứu đi Tô thần y. diendanlqd.com Y suy nghĩ cả một ngày, nhưng lại không dám khẳng định, bây giờ thấy phụ thân nói như vậy, khó chịu trong lòng khiến y không thể tự chủ, y ngập ngừng hỏi một câu, "Mai Cửu tính toán con?"
Tạ Thừa Tướng nghiêm túc: "Đúng, hắn tính toán con. Hắn có thể tính kế con, có thể thấy được người này không phải thật lòng với con, giao hữu chính là loại này, nên vạn lần không thể toàn tâm toàn ý. Con thử nghĩ hành động trước đây của con, con vì muốn đưa Tô thần y cho hắn, chấp nhận cùng ta tranh chấp, nhưng trên thực tế! Trên thực tế, hắn căn bản cũng không tin tưởng con."
Tạ Du Vân sắc mặt chợt tái nhợt, sự thật như vậy khiến cho y khó chịu, nghĩ lại, y thật lòng với hảo hữu chí giao, thật không ít! Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngoại trừ Mai Cửu, thì không có người khác. Trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy thật chua xót. Thế nhưng y chưa từng nghĩ tới, rõ ràng giữ Tô thần y cũng chưa giao ra, kết quả đáp lại, chính là tính mạng của Mai Cửu.
"Con còn trẻ, từ nay về sau mọi chuyện, cứ từ từ suy ngẫm! Con trở về nghỉ ngơi một chút, những chuyện khác, ta tới xử lý." Tạ Thừa Tướng căn dặn.
Tạ Du Vân cũng không biết nghĩ cái gì, thật thà gật đầu một cái, liền rời đi. Nhìn Tạ Du Vân rời khỏi, Tạ Thừa Tướng nhất thời sắc mặt chùn xuống, băng lãnh, ông phân phó nói: "Tạ Nam."
"Có thuộc hạ."
"Đem tất cả mọi người giải tán đi, thấy người nào, giết không cần báo." Ông tàn nhẫn nói.
"Dạ!" Tạ Nam trả lời, ngay sau đó nói: "Chủ tử, Sở Hòa Linh tiểu thư nên xử trí như thế nào?"
Tạ Thừa Tướng không nhịn được đánh mặt bàn: "Xử trí như thế nào! Chúng ta tại sao muốn xử trí Sở Hòa Linh khi nàng chỉ là một tiểu cô nương! Chẳng lẽ người như ta lại cùng một tiểu cô nương so đo? Ngươi phân phó quản gia, chuẩn bị quà tặng, ngày mai đưa đến Sở phủ cho Sở tiểu thư bồi tội, lần này, là lỗi của phủ Thừa Tướng chúng ta."
Tạ Nam trở về: "Dạ!"
"Làm việc cẩn thận một chút, bao nhiêu người ngày hôm nay nhìn vào Tạ gia ta chằm chằm, chúng ta không thể để xảy ra chút chuyện không may nào. Hôm nay Sở Hòa Linh dám nói như vậy, mặc dù chỉ là một cô nương, nhưng chắc chắn là nghe lời của người khác mới dám nói như vậy. Chịu tai tiếng lớn như vậy, phủ Thừa Tướng chúng ta vạn không thể để chuyện nhỏ mà bị người khác bắt được nhược điểm. Chuyện lần này đã như vậy, nếu như để truyền đi thêm chuyện Tô thần y ở trong tay.com chúng ta, như vậy sợ là có đại họa." Tạ Thừa Tướng hết sức lo lắng chuyện này, ông tiếp tục nói: "Hơn nữa lần này Lục Hàn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ta cảm thấy có điều gì đó không thỏa đáng, Lục Hàn người này mặc dù trẻ tuổi, nhìn cũng kiêu căng, nhưng mà ta cũng từng tiếp xúc qua một hai lần, hắn cực kỳ thâm trầm."
"Lục công tử hình như đối với Sở tiểu thư hết sức để ý. Người bên ngoài đều đồn đãi, Lục công tử cùng Sở Ngũ Tiểu Thư tình đầu ý hợp."
Tạ Thừa Tướng cười lạnh: "Chuyện như vậy, sau này không nên nói với ta, Lục Hàn thích một tiểu cô nương mười hai tuổi sao? Nói ra quả nhiên thật làm cho người ta cười chê. Điều này, ta tuyệt đối không tin, dù xinh đẹp như tiên nữ, cũng chẳng qua là một tiểu nữ hài nhi thôi, đây tuyệt đối không thể nào. Ta nghĩ, sợ là hắn có ý suy nghĩ gì khác ở trong đó. Nhưng mà bọn hắn bên kia, ngươi tạm thời không cần quan tâm, tóm lại cùng chúng ta không có quan hệ gì. Ta thật không tin, vinh hoa trưởng công chúa Nữ Trung Hào Kiệt như vậy, sẽ có nhi tử không ra gì như vậy, cho nên Lục Hàn người này, đáng chú ý, nhưng không thể quá mức chú ý. Nên có chừng mực, bản thân ngươi tự biết, ngàn vạn lần không được khiến ta thất vọng."
Tạ Nam nghiêm túc trả lời dạ, cuối cùng nhịn không được nói: "Thuộc hạ cảm thấy, thiếu gia đối với Sở tiểu thư cũng có chút kì lạ."
Tạ Thừa Tướng cười lạnh: "Y cũng chỉ vì thấy người ta không thích y thôi. Con trai của ta, ta rõ ràng nhất, y bây giờ còn trẻ tuổi, rất nhiều chuyện cũng không hiểu, y thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi tự phụ một chút. Ban đầu Lương Tú nghiên đúng là dùng biện pháp quyến rũ nó lún sâu vào. Nếu như nói nó thật sự thích Lương Tú nghiên, thật ra thì phải nói ngược lại, nó thích chính là Lương Tú Nghiên có suy nghĩ giống nó. Ngươi tin không, nếu như hiện tại Triệu uyển Oánh đột nhiên chết, nó chỉ nhớ tới Triệu Uyển Oánh là người tốt. Nhi tử của ta, ta hiểu nhất. Lòng của nó, không hung ác. Có thể nói là thuận theo tự nhiên." Nói đến đây, Tạ Thừa Tướng cũng không nói gì thêm, ông vỗ vỗ bả vai Tạ Nam, nói: "Tạ Nam, ngươi so với con trai ruột của ta không khác gì, trong lòng ta, ngươi và Cẩn Chi đều giống nhau, tương lai Tạ gia này, là của các ngươi, cho nên ngươi nhất định phải trông chừng cẩn thận. Về phần Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia bọn chsung, không cần thiết quan tâm. Có chuyện gì, ngươi quyết định là được."
Tạ Nam lộ vẻ xúc động: "Thuộc hạ đa tạ tướng gia tin tưởng."
"Vì kế hoạch hôm nay, nhanh chóng tìm giết Lương Tú nghiên và Tô thần y. Hai người bọn họ, nhất định phải chết. Ban đầu giữ lại Tô thần y một mạng là vì để ngừa vạn nhất, cũng không nghĩ tới, nuôi hổ gây hoạ rồi." Tạ Thừa Tướng suy nghĩ một chút, nói: "Phía bên Mai Cửu, chúng ta không thể ngừng lại, phải để cho hắn hoàn toàn tin tưởng Cẩn Chi, tương lai Mai gia sau khi hắn chết mới có thể cho chúng ta sử dụng. Chuyện này, không thể rò rỉ thong tin ra ngoài."
Tạ Nam nghiêm túc trả lời: "Dạ!"
Có lúc, con người chính là như vậy, càng lo lắng cái gì càng suy nghĩ đến cái đó. Tạ Thừa Tướng lo lắng chính là chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ trở ngại danh tiếng của mình, nhưng Hòa Linh cũng nghĩ làm thế nào giảm bớt áp lực cho mình, đồng thời có thể tạo thành chướng ngại cho phủ Thừa Tướng, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy, đem chuyện này truyền đi là phương pháp tốt nhất. Tạ Du Vân và Mai Cửu quan hệ rất tốt, nếu như lúc này truyền ra chuyện Tạ gia dấu riêng Tô thần y, như vậy rất thú vị. Thật ra thì Hòa Linh cũng không chắc chắn lão nhân kia chính là Tô thần y, nhưng kỳ thật cũng không có quan hệ gì. Có phải Tô thần y hay không cũng không có quan trọng, chỉ cần lời đồn truyền ra ngoài, có phải Tô thần y hay không cũng sẽ ảnh hưởng mối quan hệ của Tạ gia và Mai Cửu.
Nàng cũng không biết tính cách của Mai Cửu ra sao, nhưng nàng biết cảm giác bệnh lâu trong người như thế nào, nàng kiếp trước bị bệnh lâu như vậy, làm sao không rõ ràng, nghĩ tới đây, Hòa Linh kiều tiếu nở nụ cười. Nàng không hiểu Mai Cửu, nhưng nàng hiểu đấu nhiều năm như vậy với Tạ Thừa Tướng, cũng biết có một loại bệnh, mỗi ngày tính toán mình có thể sống bao lâu để thấu lòng người. Chỉ là hiện tại, nàng suy nghĩ cách gì thích hợp đem mọi chuyện truyền ra! Hòa Linh rửa mặt, khuôn ddlequydon.com mặt nhỏ nhắn suy nghĩ đỏ bừng lên.
Chỗ cữu cữu truyền ra dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng cũng sợ trêu chọc thị phi, chuyện quả thật cấp bách, mặc dù cấp bách, nhưng Hòa Linh lại không muốn khiến cho cữu cữu của mình lâm vào khốn cảnh. Vì vậy không biết nên làm như thế nào cho phải. Phương pháp nàng có, nhưng lại có ít người để dùng được.
Nghĩ như vậy, Hòa Linh cảm giác mình không biết nên làm thế nào, liền không vui vẻ, nàng vỗ vỗ lên mặt nước, làm rất nhiều bọt nước văng lên, sau đó nói lầm bầm: "Phiền chết được phiền chết được!"
Xảo Âm hầu hạ bên cạnh, nhìn tiểu thư ngẩn người, cũng không biết phải làm thế nào. Nghĩ đến hai người giấu ở trong phủ của cữu lão gia, có lẽ đã khiến Hòa Linh vì vậy lo lắng, nàng khuyên nhủ: "Tiểu thư chớ nên quá mức lo lắng. Nếu như cảm thấy bọn họ phiền toái, như vậy lặng lẽ đưa đi là tốt nhất!"
Hòa Linh cổ quái nhìn Xảo Âm, Xảo Âm không hiểu nói: "Nô tỳ, nô tỳ nói sai rồi sao?"
Hòa Linh gật đầu: "Ngươi nói sai rồi. Nếu như bọn họ thật sự phiền toái, ta sẽ không đưa bọn họ đi, mà sẽ giết bọn họ. Ta vĩnh viễn sẽ không khiến cho mình một mối họa tìm ẩn. Chẳng qua điều ta lo lắng không phải bọn họ, bọn họ còn ở ta trong phạm vi có thể khống chế, lo lắng của ta là....." Hòa Linh không tiếp tục nói hết, là bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, mình cho dù đã sống lại, nhưng vẫn không thoát khỏi quá khứ, nghĩ đến chỗ này, nàng nhịn cười không được, nàng vẫn như cũ ghét phủ Thừa Tướng, một mực muốn đối nghịch cùng phủ Thừa Tướng, đời trước là vì giữ phủ tướng quân, đời này là vì cái gì đây?
Hòa Linh không nhịn được cười, nàng cảm thấy, hành động của mình quá mức điên rồ rồi, quả nhiên chuyện của kiếp trước ảnh hưởng đến kiếp này. Chính vì vậy trong nháy mắt, Hòa Linh liền bình tĩnh trở lại. Nàng tại sao phải vì chút chuyện này mà khổ sở gấp gáp! Thiên thời địa lợi nhân hòa rồi, liền đáp trả bọn họ một cái; không có thiên thời địa lợi nhân hòa, thì nhẫn nhịn đợi. Tội gì vì đối phó người khác, mà lại khiến mình không vui, cũng không cần khách sáo. Sinh mạng quyết định ở chỗ vận động, không vận động, làm thế nào thay đổi chính mình được!
"Ngày mai cữu lão gia có thể sẽ tới, ngoài ra, phủ Thừa Tướng đại cũng có thể sẽ mang lễ vật tới đây. Mặc kệ đưa cái gì, đừng đem về phòng, trực tiếp sai người mang đến chỗ lão phu nhân, nhớ rõ, không cần qua tay người của chúng ta." Hòa Linh căn dặn.
Xảo Âm trả lời vâng rồi hỏi lần nữa: "Tiểu thư, sẽ có phiền toái gì sao?"
Hòa Linh cười như không cười nâng khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, nằm dọc theo thùng nước tắm: "Ta còn sợ bọn họ không tìm đến điều tra chút đấy nữa ấy! Nếu như tìm đến điều tra, vậy thì càng tốt. Ta thích nhất là đánh nhau! Vua cũng thua thằng liều, đây chính là cái chân lý vĩnh cữu bất biến!"
Xảo Âm: "......"
Túc thành Hầu phủ.
Cao Chí đầy hứng thú vọt vào phòng, thấy Lục Hàn đang viết chữ, gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ rộng mở thổi tới bên trong gian phòng, bên cửa sổ cái chuông gió phát ra tiếng chuông reo tiếng vang.
Cao Chí liếc nhìn chuống gió, bất đắc dĩ nói: "Biểu ca huynh cũng thích loại đồ của con gái này sao. Đẹ thật sự nhận không ra huynh, cũng không phải là tiểu cô nương, dùng những thứ đồ ẻo lả này, người ta sẽ nghĩ sao về huynh...huynh sao không biết quý trọng danh dự của mình gì hết vậy!"
Lục Hàn dừng lại, nhìn về cửa sổ bên cạnh, nơi đó vốn là không có treo vật gì, hiện tại treo một cái chuông gió tinh sảo. Y vốn là người thích yên tĩnh, nhưng nghe âm thanh chuông gió, lại không có chút buồn phiền, càng cảm thấy êm tai.
"Đệ có chuyện gì sao?" Lạnh lùng mà. Không chút tình cảm nào.
Nhắc tới điều này, Cao Chí quên luôn chuyện chuông gió, lập tức liền kích động: "Ay da, nghe nói các người hôm nay song kiếm hợp nhất đối phó phủ Thừa Tướng phải không? Trời ơi, ai nói nữ nhi không bằng nam nhi chứ. Huynh nói thử xem tiểu yêu nữ Sở cùng linh sao mà ai cũng dám đắc tội vậy! Huynh không biết đâu, đệ đang uống rượu ở tửu lâu, nghe bên ngoài mọi người nghị luận ầm ĩ, cố gắng lắng nghe, huynh cũng tham gia vào? Ai da má ơi, anh hùng cứu mỹ nhân! Huynh được đấy!"
Lục Hàn vuốt vuốt lỗ tai, có chút khó chịu với sự ồn ào của Cao Chí, cũng là nói chuyện, nhưng Chuông nhỏ giọng trong suốt dễ nghe, mà Cao Chí Tân...... Quả thực là chịu không được.
Nghĩ như vậy, Lục Hàn có chút khó chịu: "Ta cũng chỉ làm chuyện mình nên làm thôi! Vả lại, người ta chưa chắc cảm tạ ta."
Lục Hàn bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy mọi chuyện lúc đó không đúng, theo lý thuyết, Sở Hòa Linh cũng sẽ không lấy mạng mình ra nói giỡn. Nghĩ như vậy, y cảm thấy, mình có lẽ đã xen vào chuyện của người khác rồi, chẳng qua rãnh rỗi, thật ra quản nhiều bao nhiêu cũng thấy nhiều. Hai chữ có thể hình dung: sảng khoái!
Cao Chí Tân dáng vẻ "Huynh hiểu ta hiểu mọi người đều hiểu" nét mặt nói: "Ai nha, huynh không cần giải thích, huynh cũng rất có tâm cơ. Chẳng qua đệ không hiểu, sao huynh không đưa nàng về nhà vậy, nàng gây họa, sẽ không dám về nhà đâu, nếu như huynh xuất hiện, Sở lão tướng quân tất nhiên sẽ không phạt nàng. Thiệt là, vậy mà cũng không biết làm, đã giúp thì phải giúp tới cùng! Đến lúc đó nàng cảm tạ huynh, qua hai năm là có thể lấy thân báo đáp."
Đúng là một cái chày gỗ! Cao Chí Tân oán thầm!
Lục Hàn lạnh nhạt: "Ta ngược lại cảm thấy, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng xử lý không tốt, thì nàng không phải là Sở Hòa Linh có thể khiến cho ta trúng chiêu rồi." Dừng lại một chút, Lục Hàn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Cao Chí Tân: "Nếu như nàng giống đệ ngu ngốc vậy, đoán chừng đã sớm tự tìm chết cho mình, làm như vậy, còn sống xuôi gió xuôi nước, ta không tin nàng sẽ không có hậu thủ. Ngược lại là đệ!"
Cao Chí Tân còn chưa có tiêu hóa lời này, y nhìn Lục Hàn, hỏi "Đệ...đệ làm sao?"
Mỗi lần biểu ca lạnh lung cười như không cười nhìn y như vậy, y cảm giác mình như mốc meo lên, cảm giác có gì đó không đúng!
Nghĩ như vậy, Cao Chí Tân rụt cổ một cái: "Biểu ca, đệ không có phạm sai lầm gì chứ?"
Lục Hàn nhếch môi, môi của y cực mỏng, đều nói nam nhân môi mỏng là bạc tình, Cao Chí Tân cũng không phải hoàn toàn đồng ý, nhưng lại cảm thấy, cũng là có mấy phần đúng. Biểu ca trừng trị y, không có chút nào lưu tình.
Quả nhiên, Lục Hàn cười đủ rồi, sắc mặt lạnh xuống, "Vậy đệ nói cho ta nghe, tại sao đệ đi tửu lâu!"
Cao Chí Tân lập tức ngây dại, y xoa tay, "Cái đó, biểu ca, cái đó, cái đó......" Làm thế nào giải thích, Cao Chí Tân, ngươi mau nghĩ, mau nghĩ lý do gì viện cớ!
Lục Hàn thong thả ung dung: "Ta nhớ từng đã nói với đệ, không yêu cầu đệ vì thành Vĩnh An làm đại sự gì, phải thập toàn thập mỹ, cũng không cần đệ tài hoa hơn người cỡ. Nhưng có mấy điều, là vạn không thể làm. Thứ nhất đánh bạc, thứ hai chơi gái. Đây đều là tuyệt đối không thể dính! Đệ thử nghĩ, nếu như cha mẹ đệ biết, sẽ như thế nào!"
Cao Chí Tân vội vàng kêu cha gọi mẹ: "Biểu ca, huynh là thân ca ca của đệ, huynh không thể hại đệ được, đệ sai rồi được không? Đệ đây cũng là vì nhìn cô nương đẹp mắt...... Đê là bị quỷ mê tâm hồn! Đê sẽ không đi nữa! Ríu rít, huynh nói chính huynh không dính, huynh còn không cho đệ dính vào......" Nhìn sắc mặt Lục Hàn khó coi, y vội vã: "Đệ thề, không bao giờ đi nữa, không bao giờ đi nữa được không?"
"Bản thân mình cho là chiếm tiện nghi của người ta, nhưng mà ở trong lòng người ta, đệ chẳng qua cũng là một công cụ kiếm tiền, một đồ vật thôi. Không coi là cái gì, tự cho là tài trí hơn người, vậy thì đệ và nữ tử lầu xanh, người nào lại chiếm tiện nghi nhiều hơn!" Lục Hàn hòa hoãn một chút sắc mặt, nhưng lời nói như đập mạnh vào ngực Cao Chí Tân. Lục Hàn cũng không dừng lại, tiếp tục nói: "Lại nói, đệ đùa bỡn người ta đồng thời, người ta cũng đùa bỡn đệ còn nhiều hơn! Như vậy nói, đệ so với nam tử Nam Phong quán, hơn cái gì. Sợ là không bằng! Tối thiểu, người ta kiếm được bạc, đệ chính là đi tốn tiền."
"Đệ đệ đệ......" Chẳng biết tại sao, vừa bị Lục Hàn nói như thế, Cao Chí Tân cảm giác mình thật là quá thảm! Thật ra là y bị người nhà giáo huấn y!
"Đệ sai rồi!"
Lục Hàn mỉm cười: "Biết sai là tốt rồi, nếu như để cho ta biết được, tất nhiên phải nói cho cô và dượng. Lần này......"
"Lần này tạm tha cho đệ sao?" Cao Chí mong đợi.
Lục Hàn quan sát Cao Chí Tân: "Lần này...... Liền phạt đệ dọn sạch nhà xí!"
Cao Chí há hốc miệng "Biểu ca......" Vẻ mặt đưa đám.
"Đi ra ngoài đi!"
"Biểu ca......"
"Đi ra ngoài!"
Cao Chí Tân bị đuổi đi, cúi đầu, lập tức sinh chút buồn...... Biểu ca nhà y, làm sao lại không có tình huynh đệ như vậy!