Bàn về số tuổi, Trí Tín còn không lớn bằng Hòa Linh, rất nhanh nàng đã phát hiện có gì đó không ổn lắm, giọng điệu kia của Trí Tín...... trong giọng nói của hắn, có chút tình cảm mà người ngoài không thể phát hiện.
Hòa Linh đột nhiên mỉm cười, không biết vì sao, ngay cả bản thân cũng cảm thấy nực cười đến vậy, hóa ra, Sở Trí Tín thích Triệu Uyển Oánh, khó trách hắn lại đối xử với đại tẩu như vậy.
“Đang yên đang lành, tỷ cười cái gì!”. Hòa Tuyết thắc mắc hỏi.
Hòa Chân tự cho là đúng lên tiếng: “Có lẽ Linh nhi nhìn thấy Tạ công tử, đột nhiên nhận ra bản thân trước kia đã nghĩ sai nên mới cười như thế đúng không?”.
Hòa Linh cầm chặt khăn tay, vung qua vung lại, trừng mắt đáp: “Tỷ đang nói đến bản thân mình đấy à?”. Thật đúng là một chút cũng không lưu tình, nếu như để Xảo Nguyệt, Xảo Âm nhìn thấy, tiểu thư bọn họ lần lượt đắc tội với mọi người trong nhà, ai cũng đều không khách khí thế này thể nào cũng nhảy dựng lên cho xem.
Hốc mắt Hòa Chân lập tức liền đỏ bừng, mẫu thân nàng ta lúc vào cửa cũng đã có thai, cũng đang vì có mình bà mới được bước vào cửa Sở gia, bởi vậy mà mọi người mới không có thiện cảm với bản thân. Chỉ có Hòa Linh đối tốt với nàng ta một chút, tuy nhiên sau một thời gian không gặp Hòa Linh đã hoàn toàn khác với trước đây.
“Sao muội lại nói như vậy chứ, Chân tỷ cũng đừng khó chịu, Linh nhi không có ác ý đâu!”. Hòa Ngọc vội vàng trấn an, nàng ta hôm nay mặc một bộ váy xanh nhạt, phía trên còn điểm xuyết những bông hoa màu xanh da trời nho nhỏ, trông càng thêm mát mắt. Giai nhân lịch sự, tao nhã lại thức thời như thế, Hòa Linh thầm thắc mắc, vì cái gì mà Tạ Cẩn Chi lại cố sống cố chết mà không thích chứ!
“Được rồi, ta không hiểu chuyện, ta có mắt không tròng nhưng những gì ta nói đều là sự thật cả, mấy người các ngươi dám khẳng định là mình không thích Tạ Cẩn Chi kia sao?”. Hòa Linh đưa mắt đánh giá từng người, Hòa Tuyết dù còn nhỏ như vậy mà còn đỏ mặt, nhìn xem, dáng dấp đẹp mắt không ngờ lại có sức hút như vậy. Người ta còn chưa nói câu nào mà đã khiến mấy cô nương hoa tâm nở rộ, đấy là còn chưa kể đến những tiểu thư quyền quý trong kinh đâu.
“Muội nói bậy bạ gì thế!”. Trí Tín cũng có chút lúng túng, Hòa Tuyết lại quay sang chất vấn Hòa Linh: “Tỷ chỉ biết nói chúng ta, chẳng lẽ tỷ lại không thích sao? Làm bộ làm tịch, hừ!”.
Hòa Linh đột nhiên đứng lên đáp: “Ta làm sao phải thích hắn. Đối với tiểu bạch kiểm yếu ớt đó, ta một chút cũng không thấy hứng thú. Có điều thật ra ta lại cảm thấy, mấy người không có bao nhiêu hy vọng đâu. Không phát hiện bên cạnh hắn còn có biểu tiểu muội như hoa như ngọc kia sao. À...... các tỷ muội cũng đừng quá thất vọng, nếu Tạ Cẩn Chi thích biểu muội của hắn, thì mấy người có thể nhờ đại ca Trí Tín giúp một tay, huynh ấy anh tuấn nho nhã, cũng là một nam tử bất phàm, nếu theo đuổi vị Từ tiểu thư kia, nói không chừng nàng ấy sẽ không để ý đến Cẩn Chi công tử nữa. Đến lúc đó biểu muội Từ gia từ bỏ Cẩn Chi công tử, Cẩn Chi công tử lại quay sang cưới muội muội của đại ca. Như thế tốt quá còn gì, vẹn cả đôi đường!”.
Lời này của Hòa Linh nồng đậm ác ý, nhưng mấy người còn lại vẫn hoàn toàn chưa phản ứng kịp, ngay cả Sở Trí Tín cũng hoảng hốt không thôi, tuy chưa hẳn không phát hiện được ác ý của nàng nhưng lại bị chính những lời nói ấy mê hoặc. Hôm qua cùng đi đón biểu muội của Cẩn Chi, lần đầu tiên gặp Triệu tiểu thư, cũng chỉ một cái liếc mắt thôi mà toàn thân như cảm thất đã trải qua một vạn năm. Dung nhan thanh thoát trong veo như nước đã khắc sâu trong lòng của hắn.
Hòa Linh không coi ai ra gì vươn vai, nói: “Các người ngồi chơi đi, ta đi dạo chung quanh một lát!”.
Hòa Ngọc nhíu mày: “Một mình muội đi chỉ e không được an toàn.”
“Nhị tỷ suy nghĩ nhiều, nơi này là thánh địa phật môn, chẳng lẽ kẻ xấu còn dám tới bắt người vơ vét tài sản? Thứ đáng giá cũng không phải không có, nhưng sẽ không có ai đến bắt một người như muội đâu, vừa không đổi được vài phân tiền, còn phải gánh phiêu lưu thật lớn!”. Nói xong, Hòa Linh đi thẳng ra khỏi đình: “Chốc nữa muội sẽ về thẳng thiện phòng, mọi người không cần phải chờ đâu!”.
Thật ra thì nàng vẫn còn thích ở đây châm biếm thêm vài câu, người khác không thoải mái thì lại càng thấy vui vẻ, dù sao thì bản thân cũng sẽ không thua thiệt. Có điều, cơ hội như thế này trong phủ rất hiếm, khó có khi được xuất môn, nên đi dạo thăm thú còn hơn. Hòa Linh một thân đỏ rực từ đầu đến chân, nhìn từ xa trông rất giống một tiểu cô nương nho nhỏ.
“Mọi người có cảm thấy, Ngũ muội muội có gì đó...... kỳ lạ hay không?”. Hòa Khánh cân nhắc một chút, mới nói.
Hòa Ngọc nhìn ra xa xa, thoáng trầm tư rồi nói: “Có lẽ là chuyện trúng độc đã đả kích quá lớn đến muội ấy!”.
“Điên à, chẳng lẽ tỷ ấy trúng độc là do chúng ta gây ra sao!”. Hòa Tuyết trợn mắt nói tiếp: “Tỷ ấy đi rồi càng tốt. Tốt nhất là những người đáng ghét đều đi hết đi!”
Hòa Chân cắn môi không nói gì.
Hòa Tuyết hừ một tiếng, dựa gần vào Trí Tín, thủ thỉ: “Đại ca, huynh kể cho bọn muội nghe chuyện về Tạ công tử đi?”. Nếu như không phải tuổi còn nhỏ, thì hành động này của nàng ta có thể phạm vào tối kiêng kị, nhưng vì chưa tưởng thành tuy không ổn, nhưng thật ra có thể lập lờ cho qua.
Trí Tín vẫn còn đang đắm chìm trong nụ cười của Triệu Uyển Oánh, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại lời Hòa Linh nói vừa nãy, đúng là...... Có một chút động tâm. Hắn, hắn cũng là vì muội muội của mình thôi không phải sao!
......................................................................................................
Hòa Linh vuốt ve mặt tường cũ kĩ, khẽ ngâm nga điệu hát dân gian, tâm tình không tệ chút nào.
Nhưng chưa đi được bao lâu, lại thấy một nam tử đang lẳng lặng đứng dưới tàng cây, mà bên cạnh là nữ tử dịu dàng như nước đang ngước lên nhìn hắn, hình ảnh này đẹp không cách nào tả xiết.
Hòa Linh cảm thấy, lão thiên gia đang muốn trêu đùa với mình đây, bằng không sao lại để nàng bắt gặp cảnh này! Tuy nhiên nàng thật không muốn tránh ra, cứ thế nhìn chằm chằm hai người kia. Tạ Cẩn Chi cảm nhận được có người đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn lại, hơi hơi nhíu mi, sao lại là tiểu cô nương kia.
Triệu Uyển Oánh động lòng người nói: “Biểu ca. Chúng ta trở về được không? Tiểu thư Sở gia kia, có chút kỳ quái!”. Triệu Uyển Oánh nắm khăn tay, gọi: “Biểu ca......”
Tạ Cẩn Chi trầm mặc một chút, rồi ôn nhu cười: “Được!”
Hòa Linh đứng khá xa nên không thể nghe thấy bọn họ nói gì, có điều nàng vẫn nhìn chằm chằm về phía đó, thấy hai người họ rời đi, liền thong thả bước tiếp về phía trước.
Xảo Nguyệt không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, sao người lại chán ghét Tạ công tử đến vậy, rõ ràng dáng dấp của ngài ấy không hề tầm thường!”
Tiểu thư biểu hiện sự chán ghét của mình rõ ràng như vậy, thật sự là không bình thường!
“Đẹp mắt có thể ăn có thể uống không?”. Hòa Linh xem như không có gì xảy ra, vẫn tiếp tục đi. Nàng vừa vuốt tường, vừa nghêu ngao: “Con thỏ lớn bị bệnh, con thỏ thứ hai trông nom...”
“Mấy tiểu thư xem ra đều ái mộ Tạ công tử. Có điều em thấy, Triệu gia tiểu thư vừa đẹp lại vừa chiếm ưu thế hơn, sợ là người khác không thể chen vào!”. Xảo Nguyệt nói.
Hòa Linh dừng bước, nhìn thẳng Xảo Nguyệt, nàng ta mơ hồ hiểu ra, lập tức quỳ xuống: “Tiểu thư, nô tỳ không nên hồ ngôn loạn ngữ!”.
Hòa Linh từ trên cao nhìn xuống, lên tiếng: “Nói cũng không sao. Dù gì......”
“Dù gì?”, Xảo Nguyệt khó hiểu.
Hòa Linh cười lạnh đáp: “Dù gì...... a miêu xứng đôi với a cẩu, thiên trường địa cửu.”
Hả...... bầu không khí nhất thời lạnh đi vài phần làm cho người ta cảm thấy rét run, Xảo Nguyệt Xảo Âm đưa mắt nhìn chung quanh, thấy không có người, cuối cùng mới yên tâm phần nào.
“Con thỏ lớn đã chết, con thỏ thứ hai trông nom......” Hòa Linh tiếp tục đi.
****
Cao Chí Tân xoa xoa cánh tay, nhìn theo thân anh tiểu thư Sở gia đã đi xa, nhịn không được mở miệng hỏi: “Biểu, biểu ca, nàng ta...... đang ngâm gì vậy? Sao cứ thấy âm trầm thế nào ấy?”.
Đứng ở bên cạnh Cao Chí Tân không phải ai khác mà chính là Lục Hàn, người nối danh khắp chốn sánh ngang Tạ Cẩn Chi. Lục Hàn một thân áo xanh, hai tay chắp sau lưng, trên mặt biểu tình âm trầm khó đoán. Hai người họ đều đứng ở bức tường thật cao: “Con thỏ chết!”
Cao Chí Tân ngạc nhiên, bản thân hắn ta thật sự chưa từng nghe qua cái tên này, giai điệu tựa như một bài đồng dao, nhưng ngâm lên thì cứ thấy rờn rợn! “Đệ tưởng là đồng dao chứ!”.
“Chính là đồng dao. Nhưng là một bài đồng dao hắc ám thôi!”. Ngữ khí Lục Hàn lạnh nhạt, hắn cảm thấy hứng thú nhìn bóng dáng đỏ rực đang dần xa, nói tiếp: “Thật thú vị!”.
Cao Chí Tân dùng sức xoa xoa cánh tay: “Thú vị gì chứ. Có mà dọa chết người thì có. Huynh xem nàng ấy, mới có mười hai tuổi thôi sao mà lại âm trầm như thế! Cơ mà...... Không phải nói là người ôn nhu sao? Không phải nói đáng yêu sao? Không phải nói thiên chân vô tà sao? Vừa rồi gì gì mà miêu xứng cẩu chứ! Thật sự là...... Thật sự là, thật sự bị lừa rồi!”. Hắn ta cảm thấy bản thân như vừa mở một cánh cửa mới. Vạn vạn không thể tin được, đánh giá một tiểu cô nương không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Lục Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn người bên canh. Cao Chí Tân bị nhìn nổi hết cả da gà lên, khó hiểu nói: “Đệ, đệ làm sao chứ?”
Lục Hàn hơi hơi cúi đầu, lập tức lại ngẩng lên, khóe miệng mang theo ý cười: “Đệ không thấy như vậy mới thú vị sao? Hơn nữa, ta nhớ rõ đã từng nhắc đệ. Làm việc...... Không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài!”.
Cao Chí Tân cảm khái: “Cho dù biết như thế nhưng tiểu cô nương này cũng quá hai mặt rồi! Có điều, mắng rất sảng khoái. Đệ cũng không quen nhìn Tạ Du Vân kia cứ mãi thanh cao đạm bạc như vậy!”.
Lục Hàn cũng không nói nhiều, lập tức nhảy xuống.
Cao Chí Tân truy vấn: “Biểu ca, huynh định đi đâu! Chẳng phải muốn theo dõi tên Tạ Cẩn Chi kia sao?”
“Ta chưa bao giờ nói là muốn nhìn chằm chằm Tạ Cẩn Chi nên mới đến!”. Lục Hàn đi theo con đường mà Hòa Linh đã đi lúc trước.
“Huynh đang hoài nghi nàng ấy?”, Cao Chí Tân rất nhanh đã hiểu. Đúng là phúc hắc gặp nhau, người bình thường sao có thể kỳ quái như thế. Cũng không phải người mù.
Lục Hàn chưa nói gì, chuyên chú vuốt tường, học theo động tác của Hòa Linh: “Đi thôi, chúng ta đi tìm cô bé quàng khăn đỏ!”.
Cao Chí Tân vò đầu: “Huynh nói vậy khiến đệ cảm thấy mình chẳng khác nào lang sói cả!”. Trong hai người họ, với phong thái của Lục Hàn khẳng định không có ai nói huynh ấy là sói cả, như vậy, cũng chỉ có thể là hắn ta. Ai bảo dáng dấp của mình không đẹp bằng người ta! Thật sự chua xót vô cùng.
“Tìm được cái gì rồi sao?”
Lục Hàn vẫn chưa dừng lại, chỉ khẽ nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy nàng ấy đang tìm cái gì. Ta chỉ đang suy đoán xem vì sao nàng ấy lại muốn làm như vậy! Nhưng thực đáng tiếc, ở cái tuổi này rồi, ta không tài nào đoán được tâm tư của tiểu cô nương!”.
Phụt, Cao Chí Tân muốn phun ra máu!