Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2789: Quốc Vương Diễn Thuyết (3)



Tình cảm quần chúng sôi trào lên, hoan hô, nhưng rất nhanh có người tổ chức, bảo mọi người đều im lặng, nghe Diệp Thiếu Dương nói chút gì đó.

“Hiện tại là thời điểm thu mua lòng người, cậu nói mấy lời ủng hộ lòng người!” Trương Vô Sinh ở bên cạnh hắn thấp giọng nói.

“Nói cái gì? Cái này... Tôi thật sự không được đầu, sự thúc không được đầu ông tới đi, ông tới nói vài câu...”

“Không được thì luyện!” Trương Vô Sinh chuồn mất, phun ra một hơi, may mắn mình không phải nhân vật chính, cảnh này, đại hội vượt qua vạn người rồi...

“ẶC... Ta là Diệp Thiếu Dương.”

Diệp Thiếu Dương khẩn trương tới mức tay cũng không biết để đầu, nhìn đám người đồng nghìn nghịt phía dưới, nặn ra một nụ cười, tự mình cảm giác so với khóc còn khó coi hơn, lập tức miễn cưỡng tập trung tâm thần, giới thiệu một phen tình huống trước mặt, nhưng nói lắp bắp.

“À, tình huống mọi người đều đã biết... Ừm, ta cũng không dám nói mình có thể lãnh đạo mọi người, nhưng chúng ta hiện tại là một tổ chức, mọi người phải tin tưởng tổ chức, đoàn kết nhất trí... Ừm, ta nói cái gì nhỉ, không vứt bỏ không bỏ cuộc, mọi người đồng lòng hợp sức, sức mạnh như thành đồng, vạn người một lòng, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.”

Càng nói càng loạn, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không biết nói gì. Hơn nữa bởi vì khẩn trường, thanh âm cũng rất nhỏ, rất nhiều người phía dưới đều nghe không rõ. Diệp Thiếu Dương còn đang tổ chức ngôn ngữ, Tiểu Mã đột nhiên nhảy đến bên cạnh hắn, một chân giẫm lên lỗ châu mai, lớn tiếng hướng bên dưới hô: “Ta là Mã vương gia, Phong Chi Cốc Bạch Vân thành chủ, mọi người nhận ra không!”

“Không biết!

Có người trả lại một câu, đoàn người đều ồn ào.

Tiểu Mã tuyệt không xấu hổ, cười phá lên, ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, quát: “Không biết ta không quan trọng, các ngươi chung quy biết hắn chứ, Mao Sơn chưởng giáo, nhân gian đương đại đạo thần, đứa con ông trời lựa chọn, gánh vác Liên Minh Tróc Quỷ, lão đại ti bảy mươi ba của âm ty m Dương tin tên tuổi hắn nói ra, so với đám chuyên gia giáo sư cùng tác gia truyền thống kia còn nhiều hơn, các ngươi có biết hắn hay không, lớn tiếng nói cho ta biết!!”

“Biết!”

Đoàn người lại ồn ào.

“Biết là tốt, Liên Minh Tróc Quỷ nghĩ hẳn với các ngươi cũng biết, ta, lông mày trắng, Tứ Bảo thiền sự, người nào không phải pháp sư danh chấn thiên hạ, đương nhiên, ta nay là quỷ... Còn có các vị huynh đệ m Dương ti, các ngươi cũng đều rõ.”

Tiểu Mã càng nói càng hào hùng, dùng gạch đập vào ngực mình, đắc ý hô, “Chúng ta đám người này, âm dương ngũ sát cùng thập tam ung, hôm nay đều đến đây! Từng nghe danh hiệu chúng ta chưa, tung hoành tam giới ai dám không phục, hừ hừ, chúng ta vì sao đến đây, chính là vì đối phó pháp thuật công hội, mang mọi người trở về.”

“Thế giới này, là Tinh Nguyệt Nô của pháp thuật công hội sáng tạo, ta biết, các ngươi rất nhiều người đều sợ hãi, sợ cái gì? Pháp thuật công hội bối cảnh sau này, Hiên Viên sơn này, bảy đại trưởng lão, thượng cổ dị thú, ba đại Bàn Cổ thần tăng, trâu bò nhỉ. Nhưng đúng thì sao, bọn họ muốn thống trị nhân gian, chúng ta ngũ sát thập tam amg, là người đầu tiên không đáp ứng!”

Diệp Thiếu Dương thừa dịp Tiểu Mã thở dốc, nhỏ giọng hỏi: “Thần mã (đọc giống Thập Yêu- cái gì) là ngũ sát thập tam ng?”

Tiểu Mã không để ý tới hắn, đem viên gạch gõ lên lỗ châu mai, giọng sang sảng quát: “Chúng ta ở nhân gian, con mẹ nó chỉ làm một sự kiện, công bằng, công bằng, vẫn là con mẹ nó công bằng! Pháp thuật công hội muốn làm việc ở nhân gian, chúng ta sẽ chơi nó, xem nhẹ sinh tử, không phục thì chơi, có phải đạo lý này hay không, lớn tiếng nói cho ta biết!”

“Vâng!!”

Đám người như kỳ tích bộc phát ra tiếng đáp lại chỉnh tề.

“Mà nay bọn hắn đem chúng ta bắt tới, vây ở chỗ này, quả thực con mẹ nó ức hiếp người ta. Ta mặc kệ các ngươi đều là đang làm gì, là chính hay tà, chờ trở lại nhân gian, mọi người nên đánh thì đánh, nên đầu thì đâu, nhưng ở trong này, đoàn người phải đoàn kết nhất trí, nghe theo chỉ huy, mạng ta do mình không do trời, pháp thuật công hội lại làm sao, chọc tới chúng ta, chỉ một chữ, cái gì?”

“Choi!!"

Tình cảm quần chúng trào dâng.

Tiểu Mã rất đắc ý, tiếp tục hỏi: “Ai là thiên hạ đệ nhất, ai là lãnh tụ của chúng ta!”

Hai tay chỉ hướng Diệp Thiếu Dương đứng ở một bên, vẻ mặt ngây dại.

Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương ---

Tiếng kêu gọi như núi lở sóng thần.

Cảm xúc của toàn bộ sinh linh đều bị một đoạn lời nói dõng dạc lại đầy khí chất thổ phỉ của Tiểu Mã đả động. Bọn họ quá nửa là tà vật, hoặc là tán tụ Cơ sở dân gian, khí chất giang hồ vốn đã nặng, lại nhiệt huyết hiếu chiến, nghe không quen lời kịch nho nhã, đoạn lời này của Tiểu Mã gãi đúng chỗ ngứa.

Đây là lực lượng của diễn thuyết. Nói đến cùng cũng là một loại tẩy não.

Đồng thời, bởi vì Diệp Thiếu Dương nói không nhiều, vẫn luôn đứng thật ngầu ở bên cạnh (thật ra là khẩn trương), ngược lại tăng thêm cảm giác thần bí, ở trong lòng bọn họ, đại nhân vật thật sự vốn nên là như vậy.

Tiểu Mã là đủ huynh đệ, sau khi đem không khí ủng hộ lên, liền lập tức nhảy xuống lỗ châu mai, đem vũ đài để lại cho một mình Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cũng không biết làm cái gì -- hắn thật ra cũng không cần làm cái gì, cứ như vậy đứng ở trên lỗ châu mai.

Trên đầu tường cao nhất của nam thành Bắc Kinh, giống như một ngọn núi, Diệp Thiếu Dương đứng ở đỉnh núi, đứng trên cao ôm hết vào mắt quan sát chúng sinh.

Không có ai biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, nhưng toàn bộ mọi người đều đem hắn coi là lãnh tụ.

Nhiều năm về sau, ở đây rất nhiều tà vật sống sót vấn rõ ràng nhớ kỹ một màn này cực có ý nghĩa tượng trưng: người kia mạnh nhất nhân gian, từng đứng ở trên thành lâu dị giới, tiếp nhận chúng sinh cúng bái.

Sau khi trời sáng, một liên minh lâm thời sinh ra, ở xung quanh kinh thành dựng lên một lớp phòng tuyến.

Tuy từ thành thị phương xa vẫn không ngừng có tà vật lao tới, nhưng đã không thể tạo thành hỗn loạn nữa. Diệp Thiếu Dương an bài chuyên gia canh giữ ở bốn phía, chuyên môn đánh thức các tà vật đó, sau đó lại đón vào trong liên minh.

Đằng Vĩnh Thanh mất tích, Diệp Thiếu Dương phát động rất nhiều người đi tìm, nhưng mãi chưa tìm được. Đoàn người tuy lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp gì.

Diệp Thiếu Dương bảo Bánh Bao phân biệt thi triển thuật đọc tâm đối với Trần Duyệt và hoàng đế, trái lại cũng chiếm được một ít kết quả không tưởng được:

Trong mảnh vỡ ký ức của Trần Duyệt biểu hiện cô đến từ nhân gian, ở nông thôn, là một cô nương rất bình thường, hình như mười mấy tuổi đã không đi học nữa, luôn luôn ở nhà làm nông.

Phi thường văn tĩnh, ngại ngùng, không có bạn bè gì, trong nhà cũng không có người thân, chỉ có một người bà nội.

Những điều này đều rất bình thường, điều duy nhất khiến đoàn người không thể lý giải là: buổi tối mỗi ngày, bà nội của cô đều sẽ dậy, dạy cô thổ nạp... Sau khi nhận định, hình như bà nội sẽ còn truyền thụ rất nhiều, nhưng đều là ký ức tầng sâu, hơn nữa có một loại ý tứ tự mình bảo hộ... Những ký ức này, ngay cả bản thân Trần Duyệt gần như cũng không biết. Bánh Bao tự nhiên càng không thể thu hoạch.

Trừ những điều này, Bánh Bao cũng chưa từ trong ý thức của Trần Duyệt đạt được nhiều ý thức tùy tiện hơn nữa, bởi vậy lần này sử dụng thuật đọc tâm, không những chưa thể giải quyết vấn đề thân thể của cô, càng làm sâu thêm nghi hoặc trong lòng bọn họ.

Diệp Thiếu Dương và Trương Vô Sinh thay nhau lại kiểm tra một lần kinh mạch của Trần Duyệt, trong cơ thể quả thực không có cường khí tồn tại...

Điều này rất mâu thuẫn, thứ nhất người ta có thể nói dối, những ký ức là không có khả năng làm giả, nhưng trên người cô ấy không có cường khí. Huống hồ, ở trong mảnh vỡ ký ức của cô ấy, dạy cô tu luyện lại là bà nội cô, một lão thái bà ở nông thôn... Tình cảm quần chúng sôi trào lên, hoan hô, nhưng rất nhanh có người tổ chức, bảo mọi người đều im lặng, nghe Diệp Thiếu Dương nói chút gì đó.

“Hiện tại là thời điểm thu mua lòng người, cậu nói mấy lời ủng hộ lòng người!” Trương Vô Sinh ở bên cạnh hắn thấp giọng nói.

“Nói cái gì? Cái này... Tôi thật sự không được đầu, sự thúc không được đầu ông tới đi, ông tới nói vài câu...”

“Không được thì luyện!” Trương Vô Sinh chuồn mất, phun ra một hơi, may mắn mình không phải nhân vật chính, cảnh này, đại hội vượt qua vạn người rồi...

“ẶC... Ta là Diệp Thiếu Dương.”

Diệp Thiếu Dương khẩn trương tới mức tay cũng không biết để đầu, nhìn đám người đồng nghìn nghịt phía dưới, nặn ra một nụ cười, tự mình cảm giác so với khóc còn khó coi hơn, lập tức miễn cưỡng tập trung tâm thần, giới thiệu một phen tình huống trước mặt, nhưng nói lắp bắp.

“À, tình huống mọi người đều đã biết... Ừm, ta cũng không dám nói mình có thể lãnh đạo mọi người, nhưng chúng ta hiện tại là một tổ chức, mọi người phải tin tưởng tổ chức, đoàn kết nhất trí... Ừm, ta nói cái gì nhỉ, không vứt bỏ không bỏ cuộc, mọi người đồng lòng hợp sức, sức mạnh như thành đồng, vạn người một lòng, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.”

Càng nói càng loạn, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không biết nói gì. Hơn nữa bởi vì khẩn trường, thanh âm cũng rất nhỏ, rất nhiều người phía dưới đều nghe không rõ. Diệp Thiếu Dương còn đang tổ chức ngôn ngữ, Tiểu Mã đột nhiên nhảy đến bên cạnh hắn, một chân giẫm lên lỗ châu mai, lớn tiếng hướng bên dưới hô: “Ta là Mã vương gia, Phong Chi Cốc Bạch Vân thành chủ, mọi người nhận ra không!”

“Không biết!

Có người trả lại một câu, đoàn người đều ồn ào.

Tiểu Mã tuyệt không xấu hổ, cười phá lên, ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, quát: “Không biết ta không quan trọng, các ngươi chung quy biết hắn chứ, Mao Sơn chưởng giáo, nhân gian đương đại đạo thần, đứa con ông trời lựa chọn, gánh vác Liên Minh Tróc Quỷ, lão đại ti bảy mươi ba của âm ty m Dương tin tên tuổi hắn nói ra, so với đám chuyên gia giáo sư cùng tác gia truyền thống kia còn nhiều hơn, các ngươi có biết hắn hay không, lớn tiếng nói cho ta biết!!”

“Biết!”

Đoàn người lại ồn ào.

“Biết là tốt, Liên Minh Tróc Quỷ nghĩ hẳn với các ngươi cũng biết, ta, lông mày trắng, Tứ Bảo thiền sự, người nào không phải pháp sư danh chấn thiên hạ, đương nhiên, ta nay là quỷ... Còn có các vị huynh đệ m Dương ti, các ngươi cũng đều rõ.”

Tiểu Mã càng nói càng hào hùng, dùng gạch đập vào ngực mình, đắc ý hô, “Chúng ta đám người này, âm dương ngũ sát cùng thập tam ung, hôm nay đều đến đây! Từng nghe danh hiệu chúng ta chưa, tung hoành tam giới ai dám không phục, hừ hừ, chúng ta vì sao đến đây, chính là vì đối phó pháp thuật công hội, mang mọi người trở về.”

“Thế giới này, là Tinh Nguyệt Nô của pháp thuật công hội sáng tạo, ta biết, các ngươi rất nhiều người đều sợ hãi, sợ cái gì? Pháp thuật công hội bối cảnh sau này, Hiên Viên sơn này, bảy đại trưởng lão, thượng cổ dị thú, ba đại Bàn Cổ thần tăng, trâu bò nhỉ. Nhưng đúng thì sao, bọn họ muốn thống trị nhân gian, chúng ta ngũ sát thập tam amg, là người đầu tiên không đáp ứng!”

Diệp Thiếu Dương thừa dịp Tiểu Mã thở dốc, nhỏ giọng hỏi: “Thần mã (đọc giống Thập Yêu- cái gì) là ngũ sát thập tam ng?”

Tiểu Mã không để ý tới hắn, đem viên gạch gõ lên lỗ châu mai, giọng sang sảng quát: “Chúng ta ở nhân gian, con mẹ nó chỉ làm một sự kiện, công bằng, công bằng, vẫn là con mẹ nó công bằng! Pháp thuật công hội muốn làm việc ở nhân gian, chúng ta sẽ chơi nó, xem nhẹ sinh tử, không phục thì chơi, có phải đạo lý này hay không, lớn tiếng nói cho ta biết!”

“Vâng!!”

Đám người như kỳ tích bộc phát ra tiếng đáp lại chỉnh tề.

“Mà nay bọn hắn đem chúng ta bắt tới, vây ở chỗ này, quả thực con mẹ nó ức hiếp người ta. Ta mặc kệ các ngươi đều là đang làm gì, là chính hay tà, chờ trở lại nhân gian, mọi người nên đánh thì đánh, nên đầu thì đâu, nhưng ở trong này, đoàn người phải đoàn kết nhất trí, nghe theo chỉ huy, mạng ta do mình không do trời, pháp thuật công hội lại làm sao, chọc tới chúng ta, chỉ một chữ, cái gì?”

“Choi!!"

Tình cảm quần chúng trào dâng.

Tiểu Mã rất đắc ý, tiếp tục hỏi: “Ai là thiên hạ đệ nhất, ai là lãnh tụ của chúng ta!”

Hai tay chỉ hướng Diệp Thiếu Dương đứng ở một bên, vẻ mặt ngây dại.

Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương ---

Tiếng kêu gọi như núi lở sóng thần.

Cảm xúc của toàn bộ sinh linh đều bị một đoạn lời nói dõng dạc lại đầy khí chất thổ phỉ của Tiểu Mã đả động. Bọn họ quá nửa là tà vật, hoặc là tán tụ Cơ sở dân gian, khí chất giang hồ vốn đã nặng, lại nhiệt huyết hiếu chiến, nghe không quen lời kịch nho nhã, đoạn lời này của Tiểu Mã gãi đúng chỗ ngứa.

Đây là lực lượng của diễn thuyết. Nói đến cùng cũng là một loại tẩy não.

Đồng thời, bởi vì Diệp Thiếu Dương nói không nhiều, vẫn luôn đứng thật ngầu ở bên cạnh (thật ra là khẩn trương), ngược lại tăng thêm cảm giác thần bí, ở trong lòng bọn họ, đại nhân vật thật sự vốn nên là như vậy.

Tiểu Mã là đủ huynh đệ, sau khi đem không khí ủng hộ lên, liền lập tức nhảy xuống lỗ châu mai, đem vũ đài để lại cho một mình Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cũng không biết làm cái gì -- hắn thật ra cũng không cần làm cái gì, cứ như vậy đứng ở trên lỗ châu mai.

Trên đầu tường cao nhất của nam thành Bắc Kinh, giống như một ngọn núi, Diệp Thiếu Dương đứng ở đỉnh núi, đứng trên cao ôm hết vào mắt quan sát chúng sinh.

Không có ai biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, nhưng toàn bộ mọi người đều đem hắn coi là lãnh tụ.

Nhiều năm về sau, ở đây rất nhiều tà vật sống sót vấn rõ ràng nhớ kỹ một màn này cực có ý nghĩa tượng trưng: người kia mạnh nhất nhân gian, từng đứng ở trên thành lâu dị giới, tiếp nhận chúng sinh cúng bái.

Sau khi trời sáng, một liên minh lâm thời sinh ra, ở xung quanh kinh thành dựng lên một lớp phòng tuyến.

Tuy từ thành thị phương xa vẫn không ngừng có tà vật lao tới, nhưng đã không thể tạo thành hỗn loạn nữa. Diệp Thiếu Dương an bài chuyên gia canh giữ ở bốn phía, chuyên môn đánh thức các tà vật đó, sau đó lại đón vào trong liên minh.

Đằng Vĩnh Thanh mất tích, Diệp Thiếu Dương phát động rất nhiều người đi tìm, nhưng mãi chưa tìm được. Đoàn người tuy lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp gì.

Diệp Thiếu Dương bảo Bánh Bao phân biệt thi triển thuật đọc tâm đối với Trần Duyệt và hoàng đế, trái lại cũng chiếm được một ít kết quả không tưởng được:

Trong mảnh vỡ ký ức của Trần Duyệt biểu hiện cô đến từ nhân gian, ở nông thôn, là một cô nương rất bình thường, hình như mười mấy tuổi đã không đi học nữa, luôn luôn ở nhà làm nông.

Phi thường văn tĩnh, ngại ngùng, không có bạn bè gì, trong nhà cũng không có người thân, chỉ có một người bà nội.

Những điều này đều rất bình thường, điều duy nhất khiến đoàn người không thể lý giải là: buổi tối mỗi ngày, bà nội của cô đều sẽ dậy, dạy cô thổ nạp... Sau khi nhận định, hình như bà nội sẽ còn truyền thụ rất nhiều, nhưng đều là ký ức tầng sâu, hơn nữa có một loại ý tứ tự mình bảo hộ... Những ký ức này, ngay cả bản thân Trần Duyệt gần như cũng không biết. Bánh Bao tự nhiên càng không thể thu hoạch.

Trừ những điều này, Bánh Bao cũng chưa từ trong ý thức của Trần Duyệt đạt được nhiều ý thức tùy tiện hơn nữa, bởi vậy lần này sử dụng thuật đọc tâm, không những chưa thể giải quyết vấn đề thân thể của cô, càng làm sâu thêm nghi hoặc trong lòng bọn họ.

Diệp Thiếu Dương và Trương Vô Sinh thay nhau lại kiểm tra một lần kinh mạch của Trần Duyệt, trong cơ thể quả thực không có cường khí tồn tại...

Điều này rất mâu thuẫn, thứ nhất người ta có thể nói dối, những ký ức là không có khả năng làm giả, nhưng trên người cô ấy không có cường khí. Huống hồ, ở trong mảnh vỡ ký ức của cô ấy, dạy cô tu luyện lại là bà nội cô, một lão thái bà ở nông thôn...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv