*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cho mày chết, cho mày chết! Giỏi quá nhỉ? Này thì sinh nhật! Này thì Bách Hoa Tửu!". Tiểu Mã vừa nói vừa đánh vào người Trần Vũ, cậu ta nhảy lên nhảy xuống, kêu rên liên tục. Tiểu Mã còn muốn đánh tiếp nhưng Diệp Thiếu Dương đã can ngăn, nói rằng: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh tiếp là hồn phi phách tán đó!"
Tiểu Mã lúc này mới dừng roi đào mộc, liếc mắt nhìn Trần Vũ, cả người cậu ta tràn ngập vết lằn đen, thân ảnh không rõ, có cảm giác muốn tiêu tán.
"Tạm tha cho mày đó, bây giờ tao hỏi cái gì thì phải trả lời cái đó, nếu dám có một câu nói dối thì…". Tiểu Mã quẳng roi đi, hùng hồn nói.
Trần Vũ sợ đến mức cả người run rẩy, khóc lóc mếu máo: "Tôi nói tôi nói, tôi nói hết! Cậu hỏi gì tôi đều nói hết!”.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, Tiểu Mã này thật có tư chất “chó săn”. Lập tức hắn nhìn Trần Vũ, trầm giọng hỏi: "Trần Vũ, cậu hạ cổ tôi?"
"Cái gì?”. Trần Vũ mờ mịt nhìn hắn, run giọng nói: "Không phải đó là thuốc xổ sao?"
"Thuốc xổ???"
Tiểu Mã lại chuẩn bị lấy roi lên, Trần Vũ kêu cứu: "Đừng đánh đừng đánh, tôi xin cậu đấy, tôi thật sự tưởng nó là thuốc xổ hoặc là thuốc tiêu chảy gì đó, huhuhu, Thiếu Dương ca, tôi có lỗi với cậu..."
Diệp Thiếu Dương nói: "Là ai sai cậu làm như vậy?"
"Trần Kiến Ba, tất cả đều là chủ ý của Trần Kiến Ba. Tôi vốn cũng không muốn làm thế, chỉ là tôi sợ hắn trả thù tôi, cho nên…”
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau, Trần Kiến Ba, lại là hắn! Diệp Thiếu Dương chợt nhớ mình vốn không đắc tội với ai ở Thạch Thành, chỉ có Trần Kiến Ba. Tiểu tử này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, chưa hề chịu thiệt, lại bị mình bôi xấu trước mắt thủ hạ như vậy, hắn muốn trả thù là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là, Diệp Thiếu Dương căn bản không nghĩ tới, hắn lại cấu kết cùng với cổ sư, dùng loại thủ đoạn đê tiện để trả thù mình. Thật sự là ứng với câu nói, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.
"Cho cậu một cơ hội!". Diệp Thiếu Dương nhìn Trần Vũ nói: "Kể hết mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho tôi nghe!"
Trần Vũ vừa khóc vừa kể: "Khuya hôm trước, Trần Kiến Ba đến công ty tìm tôi, bảo tôi mượn cớ sinh nhật để dụ cậu ra ngoài, sau đó cho tôi một bình nước nhỏ bên trong có chứa dầu, bảo đây là thuốc xổ, dặn tôi bôi lên ly nước của cậu trước khi cậu tới. Tiếp đó cho cậu uống Bách Hoa Tửu để cậu không nhận ra mùi vị”.
“Lúc đầu tôi không muốn làm đâu, tôi hỏi hắn tại sao lại chọn tôi, hắn nói Thiếu Dương ca ở trường học không có ai quen biết, chỉ có tôi là bạn cùng phòng, giả vờ tổ chức sinh nhật mời cậu đi ăn, cậu không thể không đi! Huhu, hắn nổi tiếng là xấu xa, tôi không dám làm trái lời hắn…”.
"Chát!". Tiểu Mã lại quất một roi vào người Trần Vũ, cả giận nói: "Con mẹ nó, thuốc xổ gì mà có dầu hả?"
"Huhu, tôi cũng biết đó không phải là thuốc xổ, tôi nghĩ đó là… xuân dược. Hắn lại bảo chứng cậu uống vào không có chuyện gì hết, tôi mới đồng ý. Nếu không đánh chết tôi cũng không dám a."
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn cậu, nhàn nhạt hỏi: "Tôi chỉ hỏi cậu một câu, có lấy tiền của hắn hay không?"
Trần Vũ há mồm trợn mắt, cúi đầu, ngập ngừng nói: "Hắn cho tôi hai vạn, tôi…”.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn cậu: "Trần Vũ, nếu như cậu thật sự bị ép buộc mà phải làm thế để bảo vệ bản thân, tôi sẽ không trách cậu. Thế nhưng cậu đã cầm tiền của hắn thì chứng tỏ cậu đồng lõa với hắn, bữa tiệc roi này, cậu lãnh không oan."
"Vâng vâng, Thiếu Dương ca, tôi sai rồi, tôi đáng bị đánh.". Trần Vũ đau khổ cầu xin: "Cầu xin Thiếu Dương coi tôi là bạn cùng phòng mà buông tha cho tôi, hai vạn đó tôi sẽ bồi thường cho cậu, có được không?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, vung tay lên, một lá bùa rơi vào người Trần Vũ, thân ảnh cậu ta bỗng nhiên rung lắc, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất.
Tiểu Mã cả kinh nói: "Cậu giết hắn rồi sao?"
"Đưa hắn trở về!". Diệp Thiếu Dương trả lời.
"Bỏ qua cho hắn?". Tiểu Mã có chút bất mãn: "Thằng này đáng bị đánh, bán rẻ bạn bè chỉ với hai vạn đồng…”.
"Bữa tiệc roi lúc nãy đã khiến hồn phách hắn bất định, ít nhất phải nằm bệnh viện nửa tháng, hai vạn đó cũng chỉ đủ trả tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần. Bỏ đi, dù sao hắn cũng không phải là chủ mưu, đừng lãng phí thời gian và sức lực với hắn!"
Tiểu Mã lắc đầu, cắn răng nói: "Thật không ngờ Trần Kiến Ba lại biết xài cổ thuật, không thể tin được!"
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn Tiểu Mã: "IQ cậu ngang ngửa với côn trùng hả? Nếu hắn biết cổ thuật thì đâu có để cho tôi chỉnh thê thảm như vậy? Hắn đúng là chủ mưu, thế nhưng hạ cổ là do người khác.”.
Tiểu Mã cau mày nói: "Tiểu loli kia có phải cũng là Vu sư, biết mấy cái cổ thuật gì gì đó mà có thể khiến cho Trần Kiến Ba bán mạng muốn dùng hay không?"
"Tiểu loli là gì?"
"Là cô gái cute, đáng yêu hôm bữa đó!". Tiểu Mã biết hắn không hiểu mấy từ ngữ hiện đại, giải thích cho hắn.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút mới biết cậu đang nói tới Đàm Tiểu Tuệ, hắn từ lúc cứu cô cho đến nay chỉ quan tâm đến thân thế và gia cảnh của cô, không chú ý tới tướng mạo và dáng vóc, nghe Tiểu Mã nói như vậy, hắn mới chợt nhớ, Đàm Tiểu Tuệ thật ra không cao, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt to tròn, bộ dáng thập phần đáng yêu.
"Cậu để ý ghê nhỉ?”. Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Tiểu Mã, sau đó nói:
"Vu sư Miêu Cương chia thành hai nhánh hắc bạch, Bạch Vu sư là Vu y, Hắc Vu sư là cổ sư, số lượng rất ít, đều là những người âm ngoan giả dối. Họ được trả tiền để đối phó với những kẻ chỉ định, dùng loại cổ thuật sát nhân không để lại vết tích, không tìm thấy thì sẽ rất phiền phức."
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, nói rằng: "Trần Kiến Ba là tiểu đại gia, cái gì mà không có, tiền cũng không thiếu... Con mẹ nó, tiểu tử này thật âm hiểm, có chút chuyện nhỏ mà cũng dồn người khác vào chỗ chết!"
Tạ Vũ Tình nghe đến đó thật sự đứng ngồi không yên, hừ lạnh nói: "Ta phải cử người bắt hắn mới được!"
Lão Quách lúc này chen vào một câu: "Thôi đi, mấy chuyện cổ thuật có liên quan đến mê tín dị đoan, cảnh sát các người không thể lập án, lại không chứng cứ, mà cha của tên ấy lại còn là đại nhân vật, vạn nhất hắn có quan hệ với ‘quan lớn’, đến lúc đó cô sẽ gặp phiền phức”.
Tạ Vũ Tình không phục nói: "Vậy làm sao đây, chẳng lẽ mặt dày đi hỏi hắn có làm hay không? Chắc chắn hắn không thừa nhận rồi, mà dù có kêu Trần Vũ tới đối chất cũng không làm gì được hắn, huynh cũng bảo đó là mấy chuyện mê tín, bọn ta không có cách nào lập án."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô không được, nhưng có người làm được."
Diệp Thiếu Dương liền gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như vừa tiễn Đàm Tiểu Tuệ ra sân bay, nghe xong kết quả, cả kinh nói: "Em dẫn anh đến gặp Trần Kiến Ba!"
"Em đi chưa chắc đã được, chuyện này nên nhờ cha em đứng ra gặp cha hắn, gây áp lực cho hắn. Không biết cha em có nguyện ý hỗ trợ hay không?"
Chu Tĩnh Như giận dỗi: "Anh nói gì thế, chuyện của anh cũng là chuyện của em, vả lại cha em cũng rất có ấn tượng với anh, để em gọi điện thoại cho cha nhé, anh cứ ở đấy chờ tin tức!"
Tạ Vũ Tình biết Diệp Thiếu Dương dự tính cái gì, cũng muốn đi về trước để giải thích chuyện bắt Trần Vũ. Cô tự ý điều động hai tiểu đội, hiện giờ phải trở về để tìm cách ăn nói với cấp trên.
Diệp Thiếu Dương và hai người Tiểu Mã, lão Quách đi tới quán ăn ven đường, kêu vài xâu thịt nướng và một đĩa tôm rang muối, vừa ăn vừa chờ Chu Tĩnh Như. Hai mươi phút sau, Chu Tĩnh Như đã gọi điện thoại tới. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cho mày chết, cho mày chết! Giỏi quá nhỉ? Này thì sinh nhật! Này thì Bách Hoa Tửu!". Tiểu Mã vừa nói vừa đánh vào người Trần Vũ, cậu ta nhảy lên nhảy xuống, kêu rên liên tục. Tiểu Mã còn muốn đánh tiếp nhưng Diệp Thiếu Dương đã can ngăn, nói rằng: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh tiếp là hồn phi phách tán đó!"
Tiểu Mã lúc này mới dừng roi đào mộc, liếc mắt nhìn Trần Vũ, cả người cậu ta tràn ngập vết lằn đen, thân ảnh không rõ, có cảm giác muốn tiêu tán.
"Tạm tha cho mày đó, bây giờ tao hỏi cái gì thì phải trả lời cái đó, nếu dám có một câu nói dối thì…". Tiểu Mã quẳng roi đi, hùng hồn nói.
Trần Vũ sợ đến mức cả người run rẩy, khóc lóc mếu máo: "Tôi nói tôi nói, tôi nói hết! Cậu hỏi gì tôi đều nói hết!”.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, Tiểu Mã này thật có tư chất “chó săn”. Lập tức hắn nhìn Trần Vũ, trầm giọng hỏi: "Trần Vũ, cậu hạ cổ tôi?"
"Cái gì?”. Trần Vũ mờ mịt nhìn hắn, run giọng nói: "Không phải đó là thuốc xổ sao?"
"Thuốc xổ???"
Tiểu Mã lại chuẩn bị lấy roi lên, Trần Vũ kêu cứu: "Đừng đánh đừng đánh, tôi xin cậu đấy, tôi thật sự tưởng nó là thuốc xổ hoặc là thuốc tiêu chảy gì đó, huhuhu, Thiếu Dương ca, tôi có lỗi với cậu..."
Diệp Thiếu Dương nói: "Là ai sai cậu làm như vậy?"
"Trần Kiến Ba, tất cả đều là chủ ý của Trần Kiến Ba. Tôi vốn cũng không muốn làm thế, chỉ là tôi sợ hắn trả thù tôi, cho nên…”
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau, Trần Kiến Ba, lại là hắn! Diệp Thiếu Dương chợt nhớ mình vốn không đắc tội với ai ở Thạch Thành, chỉ có Trần Kiến Ba. Tiểu tử này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, chưa hề chịu thiệt, lại bị mình bôi xấu trước mắt thủ hạ như vậy, hắn muốn trả thù là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là, Diệp Thiếu Dương căn bản không nghĩ tới, hắn lại cấu kết cùng với cổ sư, dùng loại thủ đoạn đê tiện để trả thù mình. Thật sự là ứng với câu nói, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.
"Cho cậu một cơ hội!". Diệp Thiếu Dương nhìn Trần Vũ nói: "Kể hết mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho tôi nghe!"
Trần Vũ vừa khóc vừa kể: "Khuya hôm trước, Trần Kiến Ba đến công ty tìm tôi, bảo tôi mượn cớ sinh nhật để dụ cậu ra ngoài, sau đó cho tôi một bình nước nhỏ bên trong có chứa dầu, bảo đây là thuốc xổ, dặn tôi bôi lên ly nước của cậu trước khi cậu tới. Tiếp đó cho cậu uống Bách Hoa Tửu để cậu không nhận ra mùi vị”.
“Lúc đầu tôi không muốn làm đâu, tôi hỏi hắn tại sao lại chọn tôi, hắn nói Thiếu Dương ca ở trường học không có ai quen biết, chỉ có tôi là bạn cùng phòng, giả vờ tổ chức sinh nhật mời cậu đi ăn, cậu không thể không đi! Huhu, hắn nổi tiếng là xấu xa, tôi không dám làm trái lời hắn…”.
"Chát!". Tiểu Mã lại quất một roi vào người Trần Vũ, cả giận nói: "Con mẹ nó, thuốc xổ gì mà có dầu hả?"
"Huhu, tôi cũng biết đó không phải là thuốc xổ, tôi nghĩ đó là… xuân dược. Hắn lại bảo chứng cậu uống vào không có chuyện gì hết, tôi mới đồng ý. Nếu không đánh chết tôi cũng không dám a."
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn cậu, nhàn nhạt hỏi: "Tôi chỉ hỏi cậu một câu, có lấy tiền của hắn hay không?"
Trần Vũ há mồm trợn mắt, cúi đầu, ngập ngừng nói: "Hắn cho tôi hai vạn, tôi…”.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn cậu: "Trần Vũ, nếu như cậu thật sự bị ép buộc mà phải làm thế để bảo vệ bản thân, tôi sẽ không trách cậu. Thế nhưng cậu đã cầm tiền của hắn thì chứng tỏ cậu đồng lõa với hắn, bữa tiệc roi này, cậu lãnh không oan."
"Vâng vâng, Thiếu Dương ca, tôi sai rồi, tôi đáng bị đánh.". Trần Vũ đau khổ cầu xin: "Cầu xin Thiếu Dương coi tôi là bạn cùng phòng mà buông tha cho tôi, hai vạn đó tôi sẽ bồi thường cho cậu, có được không?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, vung tay lên, một lá bùa rơi vào người Trần Vũ, thân ảnh cậu ta bỗng nhiên rung lắc, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất.
Tiểu Mã cả kinh nói: "Cậu giết hắn rồi sao?"
"Đưa hắn trở về!". Diệp Thiếu Dương trả lời.
"Bỏ qua cho hắn?". Tiểu Mã có chút bất mãn: "Thằng này đáng bị đánh, bán rẻ bạn bè chỉ với hai vạn đồng…”.
"Bữa tiệc roi lúc nãy đã khiến hồn phách hắn bất định, ít nhất phải nằm bệnh viện nửa tháng, hai vạn đó cũng chỉ đủ trả tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần. Bỏ đi, dù sao hắn cũng không phải là chủ mưu, đừng lãng phí thời gian và sức lực với hắn!"
Tiểu Mã lắc đầu, cắn răng nói: "Thật không ngờ Trần Kiến Ba lại biết xài cổ thuật, không thể tin được!"
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn Tiểu Mã: "IQ cậu ngang ngửa với côn trùng hả? Nếu hắn biết cổ thuật thì đâu có để cho tôi chỉnh thê thảm như vậy? Hắn đúng là chủ mưu, thế nhưng hạ cổ là do người khác.”.
Tiểu Mã cau mày nói: "Tiểu loli kia có phải cũng là Vu sư, biết mấy cái cổ thuật gì gì đó mà có thể khiến cho Trần Kiến Ba bán mạng muốn dùng hay không?"
"Tiểu loli là gì?"
"Là cô gái cute, đáng yêu hôm bữa đó!". Tiểu Mã biết hắn không hiểu mấy từ ngữ hiện đại, giải thích cho hắn.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút mới biết cậu đang nói tới Đàm Tiểu Tuệ, hắn từ lúc cứu cô cho đến nay chỉ quan tâm đến thân thế và gia cảnh của cô, không chú ý tới tướng mạo và dáng vóc, nghe Tiểu Mã nói như vậy, hắn mới chợt nhớ, Đàm Tiểu Tuệ thật ra không cao, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt to tròn, bộ dáng thập phần đáng yêu.
"Cậu để ý ghê nhỉ?”. Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Tiểu Mã, sau đó nói:
"Vu sư Miêu Cương chia thành hai nhánh hắc bạch, Bạch Vu sư là Vu y, Hắc Vu sư là cổ sư, số lượng rất ít, đều là những người âm ngoan giả dối. Họ được trả tiền để đối phó với những kẻ chỉ định, dùng loại cổ thuật sát nhân không để lại vết tích, không tìm thấy thì sẽ rất phiền phức."
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, nói rằng: "Trần Kiến Ba là tiểu đại gia, cái gì mà không có, tiền cũng không thiếu... Con mẹ nó, tiểu tử này thật âm hiểm, có chút chuyện nhỏ mà cũng dồn người khác vào chỗ chết!"
Tạ Vũ Tình nghe đến đó thật sự đứng ngồi không yên, hừ lạnh nói: "Ta phải cử người bắt hắn mới được!"
Lão Quách lúc này chen vào một câu: "Thôi đi, mấy chuyện cổ thuật có liên quan đến mê tín dị đoan, cảnh sát các người không thể lập án, lại không chứng cứ, mà cha của tên ấy lại còn là đại nhân vật, vạn nhất hắn có quan hệ với ‘quan lớn’, đến lúc đó cô sẽ gặp phiền phức”.
Tạ Vũ Tình không phục nói: "Vậy làm sao đây, chẳng lẽ mặt dày đi hỏi hắn có làm hay không? Chắc chắn hắn không thừa nhận rồi, mà dù có kêu Trần Vũ tới đối chất cũng không làm gì được hắn, huynh cũng bảo đó là mấy chuyện mê tín, bọn ta không có cách nào lập án."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô không được, nhưng có người làm được."
Diệp Thiếu Dương liền gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như vừa tiễn Đàm Tiểu Tuệ ra sân bay, nghe xong kết quả, cả kinh nói: "Em dẫn anh đến gặp Trần Kiến Ba!"
"Em đi chưa chắc đã được, chuyện này nên nhờ cha em đứng ra gặp cha hắn, gây áp lực cho hắn. Không biết cha em có nguyện ý hỗ trợ hay không?"
Chu Tĩnh Như giận dỗi: "Anh nói gì thế, chuyện của anh cũng là chuyện của em, vả lại cha em cũng rất có ấn tượng với anh, để em gọi điện thoại cho cha nhé, anh cứ ở đấy chờ tin tức!"
Tạ Vũ Tình biết Diệp Thiếu Dương dự tính cái gì, cũng muốn đi về trước để giải thích chuyện bắt Trần Vũ. Cô tự ý điều động hai tiểu đội, hiện giờ phải trở về để tìm cách ăn nói với cấp trên.
Diệp Thiếu Dương và hai người Tiểu Mã, lão Quách đi tới quán ăn ven đường, kêu vài xâu thịt nướng và một đĩa tôm rang muối, vừa ăn vừa chờ Chu Tĩnh Như. Hai mươi phút sau, Chu Tĩnh Như đã gọi điện thoại tới.