*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời khỏi nhà lão trưởng thôn, trở lại làng du lịch, đêm đã khuya, tinh thần và thể xác Diệp Thiếu Dương đều mệt mỏi, hắn lại bị thương, nghĩ đến việc ngày mai còn phải tra hỏi em gái kia nữa, không muốn làm gì cả, chỉ muốn nhanh chóng leo lên giường ngủ.
Ngủ một giấc dài tự nhiên tỉnh hẳn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hết sức thoải mái, cầm điện thoại di động lên nhìn: Mười giờ sáng. Hắn nhanh chóng rời giường đánh răng rửa mặt, mặc quần áo tử tế rồi đi vào phòng khách. Chu Tĩnh Như có hai căn phòng xa hoa, trong đó có một căn dùng làm phòng khách.
Một mỹ nữ mặc đồ Tây màu đen đang ngồi ở bàn trà, mỉm cười với hắn: "Diệp tiên sinh đã dậy!”.
Diệp Thiếu Dương nhìn mãi chẳng biết là ai, đang muốn mở miệng hỏi, mỹ nữ đã tự giới thiệu: "Tôi là quản lý PR của lục địa sơn trang. Tối hôm qua Chu tiểu thư ủy thác tôi hôm nay mang vài bộ quần áo đến cho ngài, thấy ngài chưa tỉnh nên tôi vẫn chờ ở đây!”.
Nói xong cô lấy một bộ quần áo trên ghế salon đưa cho Diệp Thiếu Dương: "Tôi không biết vóc dáng cụ thể của ngài như thế nào nên mua luôn ba size khác nhau, ngài mặc vào thử xem!"
Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ, thử mặc vào, tìm ra một bộ thích hợp với vóc dáng của hắn. Đó chỉ là một bộ quần áo bình thường thôi, áo sơmi có nhãn Adidas, hắn soi gương một lúc, cuối cùng mới hiểu cái gì mà hàng thật và hàng nhái mà Tiểu Mã nói lúc ở khu chợ, tuy rằng hình thức trông giống nhau, thế nhưng lúc mặc lên người thì... phải nói là, hàng thật có khác.
Diệp Thiếu Dương bước ra trả hai bộ quần áo còn lại cho mỹ nữ, cám ơn, hỏi: "Tiểu Như đâu?"
"Đang ở trong phòng. Diệp tiên sinh dùng bữa sáng nhé!". Mỹ nữ ngọt ngào nói, sau đó đứng dậy đi tới ghế salon, mở bao, lấy ra một hộp cơm đặt lên bàn, bên trong hộp cơm là một cái lồng hấp bánh.
"Đây là bánh bao của Màn Thầu Ký nổi danh toàn thành, hương vị rất ngon, Diệp tiên sinh nếm thử xem!"
Bánh bao như vậy vừa nghe đã muốn ăn, kết quả Diệp Thiếu Dương vừa ăn thử một miếng, cảm giác cứ sao sao, không ngon bằng bánh bao thịt heo hôm trước đi ăn cùng Tạ Vũ Tình, nghĩ thầm, đôi khi thứ đắt nhất không hẳn là thứ ngon nhất.
Ăn chưa hết, Chu Tĩnh Như đã mở cửa, nắm tay một cô gái bước về phía hắn. Diệp Thiếu Dương trợn mắt, nhìn mãi mới nhận ra đó là thiếu nữ tối hôm qua mình đã cứu, hôm nay thay đổi trang phục, suýt chút nữa không biết là ai. Hắn tỉ mỉ quan sát vài lần, trong lòng cảm thán, từ hồi đến Thạch Thành tới nay, mình toàn gặp đào hoa liên tục, đây cũng là một mỹ nữ a...
Chu Tĩnh Như kéo mỹ nữ ngồi xuống ghế sa lon, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: "Hôm qua trang phục của anh rách hết nên em gọi Trương Tỷ mua cho anh một bộ khác, anh thấy thế nào? Có vừa người không?".
Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, thoáng nhìn mặt thiếu nữ, thiếu nữ đang quan sát Chu Tĩnh Như.
Chu Tĩnh Như nói với mỹ nữ PR: "Trương Tỷ, cô cực khổ rồi, xin hãy quay về!"
"Anh đẹp trai, tạm biệt!". Mỹ nữ PR vẫy tay chào Diệp Thiếu Dương, sau đó rời khỏi gian phòng.
Chu Tĩnh Như nhìn người vừa rời khỏi, cầm lấy tay của thiếu nữ, nói với Diệp Thiếu Dương: "Cô ấy tên là Đàm Tiểu Tuệ, em kể cho cô ấy nghe anh là ai rồi, còn chuyện của cô ấy... Hãy để cho chính cô ấy kể với anh!"
Nếu không phải do vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, vẻ mặt Đàm Tiểu Tuệ vẫn dường như có chút nhút nhát, bất quá so với hôm qua đã khá hơn. Cô gật đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Nhà của em mấy đời đều là Bạch Vu sư Miêu Cương, anh có biết Bạch Vu sư không?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, Vu sư Miêu Cương phân thành hai nhánh Hắc – Bạch, Bạch Vu sư là Vu y, học Vu thuật trị bệnh cứu người, Hắc Vu sư lại là những Cổ sư thần bí, am hiểu dùng cổ thuật hại người, được trả tiền thì cái gì cũng làm. Nói tóm lại, Vu sư Miêu Cương được coi như là một môn phái trong giới pháp thuật, pháp thuật tự tạo thành nhất phái, có thể tróc quỷ hàng yêu.
"Mặc dù em là Vu y nhưng từ nhỏ cũng lớn lên như người bình thường, tiếp nhận nền giáo dục của Nhà nước. Năm năm trước, em và biểu tỷ cùng nhau thi đậu Đại học y khoa Thạch Thành, khoa Trung y, muốn học những điều mới mẻ từ y lý để dung nhập vào trong Miêu y. Năm thứ ba đại học, cũng chính là năm ngoái, em, biểu tỷ và ba bạn học khác đến Thúy Vân Sơn du ngoạn, đi ngang qua miếu Thất bà bà, vốn định tham quan một chút, ai ngờ trời mưa, mây đen kéo tới, bọn em đành phải trú trong miếu!”.
“Có bạn nam muốn nhân dịp này hù dọa bọn em, cho nên kể chuyện ma quỷ, sau đó có nam sinh khác nói mấy câu khinh thường Thất bà bà. Lúc đó em và biểu tỷ đều cảm giác được trong miếu có yêu khí, khuyên bọn họ không nghe, còn có một nam sinh khác uống mấy lon bia, say xỉn, bảo là muốn rót cho Thất bà bà uống, sau đó hắt bia vào bức tượng..."
"Sao ngu quá vậy?". Diệp Thiếu Dương nghe đến đó không nhịn được mắng, đây là điển hình của việc thích tìm cái chết. Thất bà bà dù không ra khỏi miếu nhưng vẫn có thể động thủ ngay trong miếu, lúc trước nó không giết người là vì những thôn dân kia thờ phụng nó, đưa cho nó cống phẩm, bao gồm cả Anh sát. Nhưng thế không có nghĩa là nó không dám giết người, yêu quái tính rất hẹp họp, cho dù có là yêu tiên cũng không hẳn là có tính cách quảng đại, huống chi nó còn chưa phải là yêu tiên.
Đàm Tiểu Tuệ nói tiếp: "Vào ban đêm, thấy không có gì chuyện gì xảy ra, bọn em mới trải rơm lên mặt đất ngủ. Sau đó em bị một thanh âm kỳ quái đánh thức, lúc mở mắt, em thấy có một vật rất kinh khủng đang nằm trên người nam sinh nói mấy câu khinh thường Thất bà bà. Vật đó đang ăn đầu của hắn, nhai Rốp...Rốp…khớp xương của hắn…"
"Á, thật đáng sợ!". Chu Tĩnh Như nhịn không được kêu lên.
Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ tới khung cảnh này, quả thật có điểm kinh người, vội vàng hỏi: "Cái thứ ăn thịt kia là gì?"
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, nói rằng: "Phòng rất tối, em không thấy rõ, chỉ biết không phải là động vật thông thường, vừa giống như trứng tôm, đuôi lại giống như xà, không chỉ có bốn chân..."
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng xử lý hình ảnh trong não, kết quả chẳng biết nó là con gì, đành chịu, gật đầu ý bảo cô nói tiếp.
Đàm Tiểu Tuệ nói tiếp: "Em đánh thức biểu tỷ rồi đấu pháp tại chỗ với nó, biểu tỷ ngăn cản nó, em dẫn các bạn kia bỏ chạy, kết quả bọn em vừa mới đi ra cửa miếu lại gặp phải một con quỷ... Anh hãy nghe em nói hết, em sẽ kể tỉ mỉ con quỷ này cho anh nghe, tu vi của nó rất mạnh, em không phải là đối thủ của nó, các bạn nam sinh đều bị nó giết, biểu tỷ cũng bị giết chết, bị bắt vào giếng nước.”.
“Lúc đó em chỉ biết cắm đầu chạy trốn. Con quỷ kia vẫn gắt gao truy đuổi em, cố ý dụ em chạy tới đỉnh núi, không ngờ có một con thụ yêu chết tiệt đang chờ sẵn. Em nhất thời không chú ý, bị thụ yêu mê hoặc tâm trí, thế nhưng trong cơ thể em chảy dòng máu Vu sư, thụ yêu không thể trực tiếp nhiếp hồn, đành dụ dỗ em tự sát.”.
Giây phút cuối cùng, em được băng tằm cắn một cái, tỉnh táo lại, đang bị thụ yêu thu vào thân thể, em điều khiển băng tằm phun tơ, kết thành cái kén, cắt đứt yêu khí. Thụ yêu cũng không có cách nào nhiếp hồn, bởi vì bên trong cái kén vô cùng lạnh, làm đông cứng cơ thể của em, không bị hư thối.”.
“Vào canh ba giờ Tý mỗi ngày là thời gian âm dương luân chuyển, thực lực của thụ yêu sẽ yếu nhất, hồn phách của em tạm thời thức tỉnh, em dùng một luồng hồn phách chế tạo ảo giác tử vong, muốn dụ cho người ta chú ý đến, bởi vì chỉ có quỷ hoặc pháp sư mới có thể nhìn thấy ảo giác tử vong, do đó nếu may mắn sẽ có người cứu em ra. Mọi chuyện của em là như vậy."
Đàm Tiểu Tuệ vuốt tay nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương, ý bảo anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm trong chốc lát, nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: "Băng tằm của em có phải là một trong tam đại cổ linh của Miêu Cương: Băng Tằm Cực Bắc không?"
Đàm Tiểu Tuệ kinh ngạc, không ngờ Diệp Thiếu Dương lại biết chuyện này, gật đầu. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời khỏi nhà lão trưởng thôn, trở lại làng du lịch, đêm đã khuya, tinh thần và thể xác Diệp Thiếu Dương đều mệt mỏi, hắn lại bị thương, nghĩ đến việc ngày mai còn phải tra hỏi em gái kia nữa, không muốn làm gì cả, chỉ muốn nhanh chóng leo lên giường ngủ.
Ngủ một giấc dài tự nhiên tỉnh hẳn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hết sức thoải mái, cầm điện thoại di động lên nhìn: Mười giờ sáng. Hắn nhanh chóng rời giường đánh răng rửa mặt, mặc quần áo tử tế rồi đi vào phòng khách. Chu Tĩnh Như có hai căn phòng xa hoa, trong đó có một căn dùng làm phòng khách.
Một mỹ nữ mặc đồ Tây màu đen đang ngồi ở bàn trà, mỉm cười với hắn: "Diệp tiên sinh đã dậy!”.
Diệp Thiếu Dương nhìn mãi chẳng biết là ai, đang muốn mở miệng hỏi, mỹ nữ đã tự giới thiệu: "Tôi là quản lý PR của lục địa sơn trang. Tối hôm qua Chu tiểu thư ủy thác tôi hôm nay mang vài bộ quần áo đến cho ngài, thấy ngài chưa tỉnh nên tôi vẫn chờ ở đây!”.
Nói xong cô lấy một bộ quần áo trên ghế salon đưa cho Diệp Thiếu Dương: "Tôi không biết vóc dáng cụ thể của ngài như thế nào nên mua luôn ba size khác nhau, ngài mặc vào thử xem!"
Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ, thử mặc vào, tìm ra một bộ thích hợp với vóc dáng của hắn. Đó chỉ là một bộ quần áo bình thường thôi, áo sơmi có nhãn Adidas, hắn soi gương một lúc, cuối cùng mới hiểu cái gì mà hàng thật và hàng nhái mà Tiểu Mã nói lúc ở khu chợ, tuy rằng hình thức trông giống nhau, thế nhưng lúc mặc lên người thì... phải nói là, hàng thật có khác.
Diệp Thiếu Dương bước ra trả hai bộ quần áo còn lại cho mỹ nữ, cám ơn, hỏi: "Tiểu Như đâu?"
"Đang ở trong phòng. Diệp tiên sinh dùng bữa sáng nhé!". Mỹ nữ ngọt ngào nói, sau đó đứng dậy đi tới ghế salon, mở bao, lấy ra một hộp cơm đặt lên bàn, bên trong hộp cơm là một cái lồng hấp bánh.
"Đây là bánh bao của Màn Thầu Ký nổi danh toàn thành, hương vị rất ngon, Diệp tiên sinh nếm thử xem!"
Bánh bao như vậy vừa nghe đã muốn ăn, kết quả Diệp Thiếu Dương vừa ăn thử một miếng, cảm giác cứ sao sao, không ngon bằng bánh bao thịt heo hôm trước đi ăn cùng Tạ Vũ Tình, nghĩ thầm, đôi khi thứ đắt nhất không hẳn là thứ ngon nhất.
Ăn chưa hết, Chu Tĩnh Như đã mở cửa, nắm tay một cô gái bước về phía hắn. Diệp Thiếu Dương trợn mắt, nhìn mãi mới nhận ra đó là thiếu nữ tối hôm qua mình đã cứu, hôm nay thay đổi trang phục, suýt chút nữa không biết là ai. Hắn tỉ mỉ quan sát vài lần, trong lòng cảm thán, từ hồi đến Thạch Thành tới nay, mình toàn gặp đào hoa liên tục, đây cũng là một mỹ nữ a...
Chu Tĩnh Như kéo mỹ nữ ngồi xuống ghế sa lon, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: "Hôm qua trang phục của anh rách hết nên em gọi Trương Tỷ mua cho anh một bộ khác, anh thấy thế nào? Có vừa người không?".
Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, thoáng nhìn mặt thiếu nữ, thiếu nữ đang quan sát Chu Tĩnh Như.
Chu Tĩnh Như nói với mỹ nữ PR: "Trương Tỷ, cô cực khổ rồi, xin hãy quay về!"
"Anh đẹp trai, tạm biệt!". Mỹ nữ PR vẫy tay chào Diệp Thiếu Dương, sau đó rời khỏi gian phòng.
Chu Tĩnh Như nhìn người vừa rời khỏi, cầm lấy tay của thiếu nữ, nói với Diệp Thiếu Dương: "Cô ấy tên là Đàm Tiểu Tuệ, em kể cho cô ấy nghe anh là ai rồi, còn chuyện của cô ấy... Hãy để cho chính cô ấy kể với anh!"
Nếu không phải do vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, vẻ mặt Đàm Tiểu Tuệ vẫn dường như có chút nhút nhát, bất quá so với hôm qua đã khá hơn. Cô gật đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Nhà của em mấy đời đều là Bạch Vu sư Miêu Cương, anh có biết Bạch Vu sư không?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, Vu sư Miêu Cương phân thành hai nhánh Hắc – Bạch, Bạch Vu sư là Vu y, học Vu thuật trị bệnh cứu người, Hắc Vu sư lại là những Cổ sư thần bí, am hiểu dùng cổ thuật hại người, được trả tiền thì cái gì cũng làm. Nói tóm lại, Vu sư Miêu Cương được coi như là một môn phái trong giới pháp thuật, pháp thuật tự tạo thành nhất phái, có thể tróc quỷ hàng yêu.
"Mặc dù em là Vu y nhưng từ nhỏ cũng lớn lên như người bình thường, tiếp nhận nền giáo dục của Nhà nước. Năm năm trước, em và biểu tỷ cùng nhau thi đậu Đại học y khoa Thạch Thành, khoa Trung y, muốn học những điều mới mẻ từ y lý để dung nhập vào trong Miêu y. Năm thứ ba đại học, cũng chính là năm ngoái, em, biểu tỷ và ba bạn học khác đến Thúy Vân Sơn du ngoạn, đi ngang qua miếu Thất bà bà, vốn định tham quan một chút, ai ngờ trời mưa, mây đen kéo tới, bọn em đành phải trú trong miếu!”.
“Có bạn nam muốn nhân dịp này hù dọa bọn em, cho nên kể chuyện ma quỷ, sau đó có nam sinh khác nói mấy câu khinh thường Thất bà bà. Lúc đó em và biểu tỷ đều cảm giác được trong miếu có yêu khí, khuyên bọn họ không nghe, còn có một nam sinh khác uống mấy lon bia, say xỉn, bảo là muốn rót cho Thất bà bà uống, sau đó hắt bia vào bức tượng..."
"Sao ngu quá vậy?". Diệp Thiếu Dương nghe đến đó không nhịn được mắng, đây là điển hình của việc thích tìm cái chết. Thất bà bà dù không ra khỏi miếu nhưng vẫn có thể động thủ ngay trong miếu, lúc trước nó không giết người là vì những thôn dân kia thờ phụng nó, đưa cho nó cống phẩm, bao gồm cả Anh sát. Nhưng thế không có nghĩa là nó không dám giết người, yêu quái tính rất hẹp họp, cho dù có là yêu tiên cũng không hẳn là có tính cách quảng đại, huống chi nó còn chưa phải là yêu tiên.
Đàm Tiểu Tuệ nói tiếp: "Vào ban đêm, thấy không có gì chuyện gì xảy ra, bọn em mới trải rơm lên mặt đất ngủ. Sau đó em bị một thanh âm kỳ quái đánh thức, lúc mở mắt, em thấy có một vật rất kinh khủng đang nằm trên người nam sinh nói mấy câu khinh thường Thất bà bà. Vật đó đang ăn đầu của hắn, nhai Rốp...Rốp…khớp xương của hắn…"
"Á, thật đáng sợ!". Chu Tĩnh Như nhịn không được kêu lên.
Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ tới khung cảnh này, quả thật có điểm kinh người, vội vàng hỏi: "Cái thứ ăn thịt kia là gì?"
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, nói rằng: "Phòng rất tối, em không thấy rõ, chỉ biết không phải là động vật thông thường, vừa giống như trứng tôm, đuôi lại giống như xà, không chỉ có bốn chân..."
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng xử lý hình ảnh trong não, kết quả chẳng biết nó là con gì, đành chịu, gật đầu ý bảo cô nói tiếp.
Đàm Tiểu Tuệ nói tiếp: "Em đánh thức biểu tỷ rồi đấu pháp tại chỗ với nó, biểu tỷ ngăn cản nó, em dẫn các bạn kia bỏ chạy, kết quả bọn em vừa mới đi ra cửa miếu lại gặp phải một con quỷ... Anh hãy nghe em nói hết, em sẽ kể tỉ mỉ con quỷ này cho anh nghe, tu vi của nó rất mạnh, em không phải là đối thủ của nó, các bạn nam sinh đều bị nó giết, biểu tỷ cũng bị giết chết, bị bắt vào giếng nước.”.
“Lúc đó em chỉ biết cắm đầu chạy trốn. Con quỷ kia vẫn gắt gao truy đuổi em, cố ý dụ em chạy tới đỉnh núi, không ngờ có một con thụ yêu chết tiệt đang chờ sẵn. Em nhất thời không chú ý, bị thụ yêu mê hoặc tâm trí, thế nhưng trong cơ thể em chảy dòng máu Vu sư, thụ yêu không thể trực tiếp nhiếp hồn, đành dụ dỗ em tự sát.”.
Giây phút cuối cùng, em được băng tằm cắn một cái, tỉnh táo lại, đang bị thụ yêu thu vào thân thể, em điều khiển băng tằm phun tơ, kết thành cái kén, cắt đứt yêu khí. Thụ yêu cũng không có cách nào nhiếp hồn, bởi vì bên trong cái kén vô cùng lạnh, làm đông cứng cơ thể của em, không bị hư thối.”.
“Vào canh ba giờ Tý mỗi ngày là thời gian âm dương luân chuyển, thực lực của thụ yêu sẽ yếu nhất, hồn phách của em tạm thời thức tỉnh, em dùng một luồng hồn phách chế tạo ảo giác tử vong, muốn dụ cho người ta chú ý đến, bởi vì chỉ có quỷ hoặc pháp sư mới có thể nhìn thấy ảo giác tử vong, do đó nếu may mắn sẽ có người cứu em ra. Mọi chuyện của em là như vậy."
Đàm Tiểu Tuệ vuốt tay nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương, ý bảo anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm trong chốc lát, nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: "Băng tằm của em có phải là một trong tam đại cổ linh của Miêu Cương: Băng Tằm Cực Bắc không?"
Đàm Tiểu Tuệ kinh ngạc, không ngờ Diệp Thiếu Dương lại biết chuyện này, gật đầu.