*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Tĩnh Như ngơ ngẩn, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Có quỷ à?"
“Không phải quỷ. Em qua đây!"
Diệp Thiếu Dương nắm tay cô đi tới chỗ cách cây hòe năm trăm mét, tùy tiện tìm một tảng đá, dặn dò: "Em ngồi ở đây đi, chỗ kia không được ngồi, nó là thụ yêu."
"Thụ... yêu?". Chu Tĩnh Như mở to hai mắt: "Thụ yêu là gì?"
"Là cây thành yêu, lúc trước em cũng đã gặp rồi, vạn vật đều có thể thành yêu, không riêng động vật mà có cả thực vật và côn trùng. Bất quá thực vật trừ phi đạt được đẳng cấp yêu linh, nếu không chúng sẽ không hiện ra chân thân, tương đối dễ đối phó."
Chu Tĩnh Như quay đầu lại nhìn, cây hòe này ngoại trừ vẻ bề ngoài vô cùng to lớn thì chẳng có chút gì là khác thường, không khỏi nghi ngờ: "Chỉ là một cái cây, sao có thể thành tinh?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Cây này sinh trưởng ngay Âm Luân Nhãn của ngọn núi, cũng chính là nơi hấp tức âm khí, em xem hai bên trái phải có rất nhiều mồ mả, nó lại hấp thu thi khí của người chết, tiến hành tu luyện thông qua Âm Luân Nhãn, không biết đã tu bao nhiêu năm, tu vi chắc chắn không tệ”.
“Anh vừa kiểm tra thử chỗ này thì cảm thụ được yêu khí và thi khí mãnh liệt, yêu khí đến từ cái cây kia, thi khí có thể là phía dưới phần mộ có cương thi. Chúng ta hãy chờ ở đây trước, chờ người nữ quỷ kia xuất hiện, sau đó nghĩ cách”.
Chu Tĩnh Như nghe xong liền cảm thấy sợ hãi, vội ôm lấy Diệp Thiếu Dương, dính sát vào người hắn.
"Sợ sao?"
"Ưm... hơi sợ!". Chu Tĩnh Như nhỏ giọng nói: "Em sợ có gì đó ở sau lưng, lỡ như tự dưng có một con quỷ thủ lĩnh từ phía sau đặt tay lên vai em thì..."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi đeo lưng ra vài lá cờ tử sắc nhỏ cắm xung quanh phiến đá hai người ngồi, lại dùng Đấu mực kéo một đường chu sa tuyến, hình thành một tam giác đều bao quanh tảng đá, phủi phủi tay nói: "Không sao rồi! Quỷ yêu có lợi hại bao nhiêu cũng có thứ này chống đỡ, em không cần lo lắng bị bọn chúng đánh lén."
Chu Tĩnh Như gật đầu, khẽ mỉm cười, trong lòng buông xuống một ít sự đề phòng.
Hai người ngồi trên tảng đá đợi nữ quỷ kia xuất hiện.
Chu Tĩnh Như đột nhiên thở dài, cảm thán nói: "Thật không ngờ nửa đêm em lại đi theo người ta lên núi hoang, chờ quỷ xuất hiện... Kể ra cũng thật là kinh thế hãi tục."
Cô quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, mở to đôi mắt xinh đẹp lúng liếng dưới ánh trăng, rung động lòng người, nhẹ nhàng nói: "Thiếu Dương ca, anh có thấy đôi tình lữ kia không, lúc đầu thai, bọn họ sẽ quên hết đối phương, thật là đáng thương!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Có gì mà đáng thương, người sau khi chết đều phải qua sông Vong Xuyên, uống canh Mạnh Bà, khi tiến nhập luân hồi đạo sẽ bắt đầu một cuộc sống mới!”.
Chu Tĩnh Như nói: "Em biết, thế nhưng người ta đầu thai sẽ quên đi người mình yêu kiếp trước, lại một lần nữa yêu người xa lạ kiếp sau đến chết đi sống lại... Thật quá bi ai!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Nói như em, đời này em gặp phải một người nam, yêu người ta đến chết đi sống lại, sau đó bảo không muốn quên, thế nhưng em có nghĩ tới, kiếp trước em cũng yêu một người nam khác đến chết đi sống lại, cũng bảo không muốn quên như thế, kết quả em uống canh Mạnh Bà xong, quên luôn người ta, lúc đầu thai, em yêu người mới, lại bảo không muốn quên người mới...”.
“Từ góc độ quỷ hồn mà nói, em đã yêu không biết bao nhiêu người đàn ông, có đôi khi đầu thai thành nam nhân, em lại yêu một nữ nhân khác, nếu để cho em nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, em nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là người em không muốn quên?"
Chu Tĩnh Như nghe xong lập tức ngẩn ngơ: "Thế thì thật đáng sợ... Lẽ nào tam sinh tam thế trong sách đều là gạt người?"
"Cũng không phải, anh chỉ ví dụ, giả như em và nửa kia chưa bao giờ làm chuyện xấu, kiếp sau đều có tư cách đầu thai làm người, người chết trước nguyện ý chờ người sau, hạ quyết tâm cả đời phải sống chung với nhau thì còn được. Bất quá trên đời này lại có rất nhiều cặp phu thê lúc sống hận không thể ly hôn, đến lúc chết mới được giải thoát, em nghĩ bọn họ phải làm sao? Tình yêu chân ái chết đi sống lại này của em, đừng nói là tam sinh tam thế, có là thập thế tình duyên thì cũng chẳng là thứ gì. Bao giờ chính các em chán ghét nhau, ly hôn ở dương gian, thì kiếp sau mới coi như đã chấm dứt!"
"Thì ra là như vậy!". Chu Tĩnh Như mỉm cười như trút được gánh nặng, một lát sau mới nói: "Em chỉ muốn kiếp sau vẫn được ở bên cạnh người thân, còn nữa, Thiếu Dương ca, kiếp sau chúng ta lại làm bạn nhé!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu như anh có kiếp sau thì hãy nói!"
Chu Tĩnh Như ngẩn ra: "Có ý gì?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không có gì, em không nên hỏi, thiên cơ bất khả lộ!”.
Đợi một giờ, nữ quỷ vẫn chưa xuất hiện, Chu Tĩnh Như có chút mệt mỏi, không e dè ôm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, tựa đầu lên bả vai của hắn ngủ.
Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên bị phụ nữ ôm ngủ, không khỏi có chút khẩn trương, cả người cứng ngắc, cúi đầu lẳng lặng quan sát khuôn mặt Chu Tĩnh Như đang ngủ, vẻ mặt rất xinh đẹp điềm tĩnh, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Nhuế Lãnh Ngọc, thầm thở dài, ước gì người bên cạnh mình là nàng thì tốt biết mấy…
Thụ yêu còn ở phía xa kia, chưa kể đến cương thi dưới mộ, Diệp Thiếu Dương nào dám ngủ, cứ ngồi thẫn thờ như vậy suốt một giờ đồng hồ. Đột nhiên, hắn nghe thấy âm thanh của lá cây va chạm nhau ào ào xào xạc, đêm khuya thanh vắng trên núi chợt bị âm thanh này cắt đứt, Chu Tĩnh Như cũng giật mình tỉnh lại.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn.
Tán cây hòe to lớn đang điên cuồng rung lắc dữ dội, từ phía xa nhìn lại trông rất giống một con yêu tinh đang rung đùi đắc ý, tràng diện có chút kinh người.
"Nữ quỷ kìa!". Chu Tĩnh Như thấp giọng kêu lên, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đi vòng ra từ phía sau thân cây, dáng vẻ như một thiếu nữ ăn mặc hiện đại, tóc ngắn, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn. Cô đi đến bên tảng đá, đưa tay hái một ít cành lá, sau đó ngồi xuống tảng đá bện thành dây thừng.
Diệp Thiếu Dương nói: "Thấy không, còn muốn ngồi ở đó nữa không, đây chính là chỗ quỷ ngồi."
Chu Tĩnh Như sợ hãi hỏi: "Cô ta đang làm gì thế?"
"Cứ nhìn sẽ biết."
Nữ sinh kia chỉ trong vòng mười phút đã bện xong dây thừng, đứng lên, ngửa đầu nhìn thân cây một chút, tựa hồ đang muốn tìm cái gì đó, cuối cùng chọn một cành cây chắc chắn, treo dây thừng lên, cột thành thòng lọng, đứng lên tảng đá, hai tay cầm lấy dây thừng rồi do dự.
"Trời ạ, cô ấy muốn tự sát!". Chu Tĩnh Như đoán ra hành động của cô, che miệng lại: "Không phải là quỷ sao, quỷ vẫn muốn tự sát?"
"Chỉ là ảo giác lúc tử vong, cảnh tượng này là lúc cô ấy sắp chết, mỗi ngày đều lặp lại một lần, nguyên nhân lặp lại thì anh không biết!"
Chu Tĩnh Như kinh ngạc nói rằng: "Nếu chỉ là ảo giác, vậy... chúng ta nên làm gì?"
"Ảo giác tử vong chỉ xuất hiện gần bên thi thể, thi thể của cô ta nhất định ở ngay đây, chúng ta đi tìm thử xem!"
"Có thụ yêu đằng kia, làm sao tìm được?"
Diệp Thiếu Dương vuốt tay: "Đương nhiên là phải diệt thụ yêu trước, sau đó mới đi tìm thi thể. Cho dù không gặp nữ quỷ này, anh cũng không có ý định buông tha cho thụ yêu."
Hắn lập tức thu lại cờ ngũ hành và chu sa tuyến, nói rằng: "Thứ này chỉ có thể ngăn cản tiểu quỷ tiểu yêu, anh không có ở đây, bỏ lại một mình em cũng không được. Em vẫn là theo anh đi, vạn nhất có điều gì xảy ra, em nhanh trí chút!"
Chu Tĩnh Như gật đầu ra sau lưng hắn, cả hai đi tới cây hòe, lúc này, thiếu nữ cũng đã đưa đầu vào thòng lọng, chân đá văng tảng đá, thân thể lơ lửng trên không.
Đúng lúc này, một đạo ngân quang trên người cô đột nhiên xuất hiện, cả người cô chợt thức tỉnh, liều mạng giãy giụa, một tay với vào trong túi quần, mò lấy thứ gì, sau đó cố gắng cắt đứt dây… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Tĩnh Như ngơ ngẩn, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Có quỷ à?"
“Không phải quỷ. Em qua đây!"
Diệp Thiếu Dương nắm tay cô đi tới chỗ cách cây hòe năm trăm mét, tùy tiện tìm một tảng đá, dặn dò: "Em ngồi ở đây đi, chỗ kia không được ngồi, nó là thụ yêu."
"Thụ... yêu?". Chu Tĩnh Như mở to hai mắt: "Thụ yêu là gì?"
"Là cây thành yêu, lúc trước em cũng đã gặp rồi, vạn vật đều có thể thành yêu, không riêng động vật mà có cả thực vật và côn trùng. Bất quá thực vật trừ phi đạt được đẳng cấp yêu linh, nếu không chúng sẽ không hiện ra chân thân, tương đối dễ đối phó."
Chu Tĩnh Như quay đầu lại nhìn, cây hòe này ngoại trừ vẻ bề ngoài vô cùng to lớn thì chẳng có chút gì là khác thường, không khỏi nghi ngờ: "Chỉ là một cái cây, sao có thể thành tinh?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Cây này sinh trưởng ngay Âm Luân Nhãn của ngọn núi, cũng chính là nơi hấp tức âm khí, em xem hai bên trái phải có rất nhiều mồ mả, nó lại hấp thu thi khí của người chết, tiến hành tu luyện thông qua Âm Luân Nhãn, không biết đã tu bao nhiêu năm, tu vi chắc chắn không tệ”.
“Anh vừa kiểm tra thử chỗ này thì cảm thụ được yêu khí và thi khí mãnh liệt, yêu khí đến từ cái cây kia, thi khí có thể là phía dưới phần mộ có cương thi. Chúng ta hãy chờ ở đây trước, chờ người nữ quỷ kia xuất hiện, sau đó nghĩ cách”.
Chu Tĩnh Như nghe xong liền cảm thấy sợ hãi, vội ôm lấy Diệp Thiếu Dương, dính sát vào người hắn.
"Sợ sao?"
"Ưm... hơi sợ!". Chu Tĩnh Như nhỏ giọng nói: "Em sợ có gì đó ở sau lưng, lỡ như tự dưng có một con quỷ thủ lĩnh từ phía sau đặt tay lên vai em thì..."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi đeo lưng ra vài lá cờ tử sắc nhỏ cắm xung quanh phiến đá hai người ngồi, lại dùng Đấu mực kéo một đường chu sa tuyến, hình thành một tam giác đều bao quanh tảng đá, phủi phủi tay nói: "Không sao rồi! Quỷ yêu có lợi hại bao nhiêu cũng có thứ này chống đỡ, em không cần lo lắng bị bọn chúng đánh lén."
Chu Tĩnh Như gật đầu, khẽ mỉm cười, trong lòng buông xuống một ít sự đề phòng.
Hai người ngồi trên tảng đá đợi nữ quỷ kia xuất hiện.
Chu Tĩnh Như đột nhiên thở dài, cảm thán nói: "Thật không ngờ nửa đêm em lại đi theo người ta lên núi hoang, chờ quỷ xuất hiện... Kể ra cũng thật là kinh thế hãi tục."
Cô quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, mở to đôi mắt xinh đẹp lúng liếng dưới ánh trăng, rung động lòng người, nhẹ nhàng nói: "Thiếu Dương ca, anh có thấy đôi tình lữ kia không, lúc đầu thai, bọn họ sẽ quên hết đối phương, thật là đáng thương!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Có gì mà đáng thương, người sau khi chết đều phải qua sông Vong Xuyên, uống canh Mạnh Bà, khi tiến nhập luân hồi đạo sẽ bắt đầu một cuộc sống mới!”.
Chu Tĩnh Như nói: "Em biết, thế nhưng người ta đầu thai sẽ quên đi người mình yêu kiếp trước, lại một lần nữa yêu người xa lạ kiếp sau đến chết đi sống lại... Thật quá bi ai!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Nói như em, đời này em gặp phải một người nam, yêu người ta đến chết đi sống lại, sau đó bảo không muốn quên, thế nhưng em có nghĩ tới, kiếp trước em cũng yêu một người nam khác đến chết đi sống lại, cũng bảo không muốn quên như thế, kết quả em uống canh Mạnh Bà xong, quên luôn người ta, lúc đầu thai, em yêu người mới, lại bảo không muốn quên người mới...”.
“Từ góc độ quỷ hồn mà nói, em đã yêu không biết bao nhiêu người đàn ông, có đôi khi đầu thai thành nam nhân, em lại yêu một nữ nhân khác, nếu để cho em nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, em nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là người em không muốn quên?"
Chu Tĩnh Như nghe xong lập tức ngẩn ngơ: "Thế thì thật đáng sợ... Lẽ nào tam sinh tam thế trong sách đều là gạt người?"
"Cũng không phải, anh chỉ ví dụ, giả như em và nửa kia chưa bao giờ làm chuyện xấu, kiếp sau đều có tư cách đầu thai làm người, người chết trước nguyện ý chờ người sau, hạ quyết tâm cả đời phải sống chung với nhau thì còn được. Bất quá trên đời này lại có rất nhiều cặp phu thê lúc sống hận không thể ly hôn, đến lúc chết mới được giải thoát, em nghĩ bọn họ phải làm sao? Tình yêu chân ái chết đi sống lại này của em, đừng nói là tam sinh tam thế, có là thập thế tình duyên thì cũng chẳng là thứ gì. Bao giờ chính các em chán ghét nhau, ly hôn ở dương gian, thì kiếp sau mới coi như đã chấm dứt!"
"Thì ra là như vậy!". Chu Tĩnh Như mỉm cười như trút được gánh nặng, một lát sau mới nói: "Em chỉ muốn kiếp sau vẫn được ở bên cạnh người thân, còn nữa, Thiếu Dương ca, kiếp sau chúng ta lại làm bạn nhé!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu như anh có kiếp sau thì hãy nói!"
Chu Tĩnh Như ngẩn ra: "Có ý gì?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không có gì, em không nên hỏi, thiên cơ bất khả lộ!”.
Đợi một giờ, nữ quỷ vẫn chưa xuất hiện, Chu Tĩnh Như có chút mệt mỏi, không e dè ôm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, tựa đầu lên bả vai của hắn ngủ.
Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên bị phụ nữ ôm ngủ, không khỏi có chút khẩn trương, cả người cứng ngắc, cúi đầu lẳng lặng quan sát khuôn mặt Chu Tĩnh Như đang ngủ, vẻ mặt rất xinh đẹp điềm tĩnh, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Nhuế Lãnh Ngọc, thầm thở dài, ước gì người bên cạnh mình là nàng thì tốt biết mấy…
Thụ yêu còn ở phía xa kia, chưa kể đến cương thi dưới mộ, Diệp Thiếu Dương nào dám ngủ, cứ ngồi thẫn thờ như vậy suốt một giờ đồng hồ. Đột nhiên, hắn nghe thấy âm thanh của lá cây va chạm nhau ào ào xào xạc, đêm khuya thanh vắng trên núi chợt bị âm thanh này cắt đứt, Chu Tĩnh Như cũng giật mình tỉnh lại.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn.
Tán cây hòe to lớn đang điên cuồng rung lắc dữ dội, từ phía xa nhìn lại trông rất giống một con yêu tinh đang rung đùi đắc ý, tràng diện có chút kinh người.
"Nữ quỷ kìa!". Chu Tĩnh Như thấp giọng kêu lên, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đi vòng ra từ phía sau thân cây, dáng vẻ như một thiếu nữ ăn mặc hiện đại, tóc ngắn, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn. Cô đi đến bên tảng đá, đưa tay hái một ít cành lá, sau đó ngồi xuống tảng đá bện thành dây thừng.
Diệp Thiếu Dương nói: "Thấy không, còn muốn ngồi ở đó nữa không, đây chính là chỗ quỷ ngồi."
Chu Tĩnh Như sợ hãi hỏi: "Cô ta đang làm gì thế?"
"Cứ nhìn sẽ biết."
Nữ sinh kia chỉ trong vòng mười phút đã bện xong dây thừng, đứng lên, ngửa đầu nhìn thân cây một chút, tựa hồ đang muốn tìm cái gì đó, cuối cùng chọn một cành cây chắc chắn, treo dây thừng lên, cột thành thòng lọng, đứng lên tảng đá, hai tay cầm lấy dây thừng rồi do dự.
"Trời ạ, cô ấy muốn tự sát!". Chu Tĩnh Như đoán ra hành động của cô, che miệng lại: "Không phải là quỷ sao, quỷ vẫn muốn tự sát?"
"Chỉ là ảo giác lúc tử vong, cảnh tượng này là lúc cô ấy sắp chết, mỗi ngày đều lặp lại một lần, nguyên nhân lặp lại thì anh không biết!"
Chu Tĩnh Như kinh ngạc nói rằng: "Nếu chỉ là ảo giác, vậy... chúng ta nên làm gì?"
"Ảo giác tử vong chỉ xuất hiện gần bên thi thể, thi thể của cô ta nhất định ở ngay đây, chúng ta đi tìm thử xem!"
"Có thụ yêu đằng kia, làm sao tìm được?"
Diệp Thiếu Dương vuốt tay: "Đương nhiên là phải diệt thụ yêu trước, sau đó mới đi tìm thi thể. Cho dù không gặp nữ quỷ này, anh cũng không có ý định buông tha cho thụ yêu."
Hắn lập tức thu lại cờ ngũ hành và chu sa tuyến, nói rằng: "Thứ này chỉ có thể ngăn cản tiểu quỷ tiểu yêu, anh không có ở đây, bỏ lại một mình em cũng không được. Em vẫn là theo anh đi, vạn nhất có điều gì xảy ra, em nhanh trí chút!"
Chu Tĩnh Như gật đầu ra sau lưng hắn, cả hai đi tới cây hòe, lúc này, thiếu nữ cũng đã đưa đầu vào thòng lọng, chân đá văng tảng đá, thân thể lơ lửng trên không.
Đúng lúc này, một đạo ngân quang trên người cô đột nhiên xuất hiện, cả người cô chợt thức tỉnh, liều mạng giãy giụa, một tay với vào trong túi quần, mò lấy thứ gì, sau đó cố gắng cắt đứt dây…