Quỷ nghèo hai nghìn năm
Tác giả: Phi Ngoạn Gia Giác Sắc
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 94: Ra Ngoài Nhớ Mang Tiền Lộ Phí
"Tiên sinh?" Tào Tháo nghe người hầu nói thì ngạc nhiên, Cố Nam rất ít khi chủ động tìm hắn nhưng rồi hắn lại cười, đúng lúc muốn cảm ơn tiên sinh vì chuyện con mình.
"Ha ha, mời tiên sinh vào, thêm một bộ trà nữa."
"Vâng." Người hầu cúi đầu lui ra.
Không lâu sau, Cố Nam từ ngoài bước vào, hành lễ: "Mạnh Đức."
"Tiên sinh không cần đa lễ." Tào Tháo cười đứng dậy làm động tác mời ngồi ở một chiếc bàn bên cạnh.
"Xin mời ngồi, gần đây việc học của Tử Tu tiến bộ nhiều, ta định cảm ơn tiên sinh, ai ngờ tiên sinh đã đến."
"Ừ, ừ?" Cố Nam đáp lại, sau đó ngạc nhiên trong chốc lát, sáng nay Tử Tu đến vẫn còn mang thương tích mà?
Còn tưởng bị đánh đòn nhưng nhìn dáng vẻ Tào Tháo thì có vẻ kết quả kiểm tra tốt, vậy tại sao lại bị đánh?
Cô chưa từng làm cha cũng không có cha, tất nhiên không hiểu được "kỳ vọng" của một người cha đối với trưởng tử.
Người hầu bưng một ấm trà bước đến, đặt lên bàn trước mặt Cố Nam, rót một ly cho cô.
"Cảm ơn." Cố Nam cười khẽ nói.
Tay người hầu khựng lại, rất ít khi có khách nói cảm ơn, hoặc có thể nói đây là lần đầu.
Tiên sinh này, quả thật như người trong phủ nói là một người đặc biệt.
"Không cần cảm ơn, tiên sinh uống khi còn ấm." Người hầu cúi đầu, đẩy ly trà đến trước mặt Cố Nam, khom lưng lui ra.
Tào Tháo thấy hết những điều này, khẽ mỉm cười, không kể ở đâu, chủ nhà hay khách đều không cần nói cảm ơn người hầu.
Hành động của tiên sinh thực sự khác biệt, dù là những chi tiết nhỏ nhưng khiến người ta cảm thấy như không thuộc về thế gian này.
Nhưng nếu phải nói, Cố Nam cũng có thể không thuộc về thế giới này.
Cố Nam cầm ly trà uống một ngụm, trời lạnh, một ngụm trà ấm quả đúng làm người ta thư thái.
"Không biết lần này tiên sinh đến, có chuyện gì?" Tào Tháo cười hỏi.
Cố Nam đặt ly xuống, trà ấm làm tay cô cũng ấm lên nhiều.
"Mạnh Đức, ta sẽ rời đi khoảng một tháng."
Tào Tháo nghe Cố Nam đột nhiên nói muốn đi, quả đúng làm hắn giật mình nhưng nghe nói chỉ một tháng, hắn bèn thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian một tháng không nhiều, chắc là tiên sinh có việc cần giải quyết.
"Tiên sinh định về quê thăm viếng? Điều này cũng là thường tình."
Vừa qua lễ Thượng Nguyên, khó tránh Tào Tháo nghĩ như vậy, mùa này nhiều người về quê thăm viếng.
Nói đến đây, Tào Tháo chợt nhớ đêm qua khi hắn tản bộ trong đình thấy Cố Nam đang cõng Linh Khởi đi qua hành lang thấy Linh Khởi ngủ say, hắn cũng không gọi.
Ông chưa biết thầy trò họ từ đâu đến.
Nhưng đêm qua thấy họ, luôn có cảm giác cô đơn.
"Không phải về quê." Cố Nam cười bất lực nói, điều này là thường tình nhưng không liên quan đến cô.
"Năm ngoái đã có hẹn, ta phải đi gặp ba người bạn nhỏ."
Bạn nhỏ.
Tào Tháo đã thấy vẻ ngoài của Cố Nam, trông cô chưa đến hai mươi thì người được cô gọi là bạn nhỏ là bao nhiêu tuổi?
Suy nghĩ kỳ quái một hồi, Tào Tháo mới tỉnh lại thấy Cố Nam đang chờ câu trả lời của hắn, hắn gật đầu.
"Vậy thì không thể để tiên sinh thất hẹn, tiên sinh cứ đi đi."
"Cảm ơn."
Cố Nam chậm rãi đứng lên, cúi chào Tào Tháo: "Mạnh Đức, cáo từ."
"Cáo từ."
Cố Nam quay người rời đi, khi cô bước đến trước sảnh, Tào Tháo đột nhiên gọi cô lại.
"Tiên sinh."
Cô quay đầu lại thấy Tào Tháo giơ ngón út lên và lắc lắc trước mặt cô.
"Tiên sinh nhớ phải quay lại đấy."
Cố Nam nhìn cử chỉ của ông, cười: "Biết rồi."
Nhìn bóng dáng người mặc áo bào trắng rời đi, Tào Tháo nhìn xuống tay mình.
Cảm giác mà tiên sinh mang lại luôn rất xa xôi, hắn sợ đây là chuyến đi không trở lại.
Nhưng cử chỉ giống như trò chơi giữa trẻ con này lại khiến hắn yên tâm nhiều.
Tiên sinh đã từng nói, lời nói ra nhất định sẽ thực hiện.
Tào Tháo lắc đầu, gấp gọn tờ giấy của Tào Ngang để bên cạnh rồi cầm một cuộn văn thư lên.
Sau trận đánh với Đổng Trác, cuộc chiến giữa các chư hầu và Đổng Trác truyền khắp thiên hạ, hắn muốn nhân cơ hội danh tiếng này để chiêu mộ binh mã.
Sau đó là đến luận bàn về khởi nghĩa Hoàng Cân.
Nheo mắt lại, hắn cầm bút từ giá bút nhúng mực, bắt đầu viết lên văn thư.
Đột nhiên, ngòi bút của hắn dừng lại, nhìn ra ngoài sảnh.
Đúng là quên hỏi, không biết tiên sinh có mang theo tiền không?
Đêm qua mưa rơi, đầu xuân luôn có mưa nhỏ.
Không khí bị mưa làm ẩm ướt, mang theo mùi sương nước, ngửi vào khiến người ta cảm thấy thanh tịnh. Ngay cả người còn chưa tỉnh ngủ cũng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
*
Gia Cát Lượng chống tay dựa vào sảnh, ngáp một cái, dáng vẻ lười biếng.
Áo trắng rộng thùng thình, tay cầm một cây quạt lông cũng không biết là lông của loài chim nào, quạt lông màu xanh trắng là do em gái nhỏ của hắn làm cho vào cuối năm ngoái.
Mùa này chưa cần dùng quạt nhưng hắn đã quen cầm nó trong tay.
Trước mặt hắn là một quyển sách, trang sách bị gió nhẹ từ sảnh thổi qua khẽ lay động, đối với hắn có lẽ những ngày như thế này là lý tưởng.
Sau cơn mưa, tỉnh dậy có thể đọc sách thế này thật là thư thái?
Ánh mắt hắn dừng lại trên sách một lúc, nhìn một đoạn trong một thời gian dài rồi như thói quen nói khẽ.
"Nơi này, lại không hiểu."
Vừa nói, vừa đặt quạt lông xuống, cầm bút trên bàn viết vài nét vào một cuốn sách khác, có vẻ như đó là quyển ghi chú vấn đề, trên đó đã ghi rất nhiều câu hỏi tương tự.
Ghi chú khá lộn xộn, miễn cưỡng có thể thấy được thứ tự sắp xếp, một số câu hỏi đã bị gạch đi, chắc là đã được giải quyết.
Hắn thông minh từ nhỏ, từ rất nhỏ đã biết đọc và có thể đọc hàng loạt sách trong một ngày, không phải đọc qua loa mà là có thể hiểu và thậm chí ghi nhớ.
Nhưng quyển sách trong tay này đã khiến hắn đọc suốt cả năm mà chưa xong, nội dung trong đó chưa từng thấy trong bất kỳ quyển sách nào cũng không có gì để tham khảo, thậm chí không có ai đọc trước đó. Mọi thứ trong sách đều phải tự mình hiểu và thử nghiệm.
Nhưng cũng vì thế mà hắn vẫn hứng thú đọc đến bây giờ.
Từ ngoài màn tre vang lên tiếng chim hót, chàng trai trong sảnh ngẩng đầu lên.
Có lẽ vì đã đầu xuân.
Hắn ít khi ra ngoài, đôi khi còn quên cả thời gian nhưng mấy ngày nay hắn nhớ ra giờ đã là cuối tháng ba.
Vì hắn nhớ không lâu trước, em gái và anh trai mời hắn đi ngắm đèn trong thành bên cạnh. Hắn không có hứng, hai người đó tự làm đèn lồng ở nhà, suýt chút nữa đốt cháy căn nhà tranh.
Nói đến cũng đến đầu xuân rồi.
Gia Cát Lượng liếc nhìn ra sân ngoài màn tre.
Chàng trai trong sảnh nhìn ra ngoài sảnh, một bên màn tre nhẹ nhàng đong đưa, gió lạnh từ phía sau thỉnh thoảng làm người ta bất giác muốn kéo chặt thêm quần áo, dù đã đến mùa xuân, thời tiết vẫn chưa ấm lên.
Trong sân, một cô bé mặc áo vải đang xách một thùng nước từ trước sảnh đi qua, Gia Cát Anh cũng cao hơn năm trước nhiều, tuổi này là thời điểm cô bé lớn nhanh nhất.
Cô xách thùng gỗ đi qua hành lang, nhìn như chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng.
Đi qua cạnh sân, cô bé theo thói quen quay đầu nhìn vào trong sân.
Trong sân trồng một cây, năm ngoái khi trồng, cây cao bằng cô, năm nay đã cao hơn cô mấy cái đầu.
Ánh mắt cô bé dừng lại, nhìn vào cây, giữa lá xanh hiện ra những mảng màu vàng trắng. Không biết là đêm qua hay khi nào, cây này đã nở hoa. Khi còn nhỏ không ngờ cây này lại nở hoa đẹp như vậy.
Những nụ hoa giữa lá nở ra những cánh trắng, bung xòe, lộ ra nhụy hoa vàng nhạt, đứng ở hành lang đã có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát từ hoa.
Gió thổi qua cây làm phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
"Trọng huynh, Thúc huynh!" Cô bé có lẽ nhận ra điều gì, đặt thùng nước xuống gọi vào căn nhà tranh.
Gia Cát Lượng không động, yên lặng phe phẩy quạt, hắn đã quen với sự ngạc nhiên của em gái nhỏ. Có lẽ lại là chuyện nhỏ gì đó, Thúc huynh sẽ ra xem.
Quả nhiên, từ phía sau căn nhà tranh có tiếng bước chân chậm rãi, Gia Cát Quân mặc áo ngắn bước ra hành lang, nhìn Gia Cát Anh cười không đành lòng.
"Em gái, có chuyện gì vậy?"
"Thúc huynh nhìn xem, cây nở hoa rồi!" Gia Cát Anh đã chạy vào sân, đứng dưới cây vui mừng nói.
"Ồ, vậy sao?" Gia Cát Quân ngước mắt nhìn lên cây, đúng là nở hoa, cười nói: "Đẹp thật."
Gia Cát Anh đưa mũi gần vào hoa, mùi hương thật ngọt ngào, ngọt đến mức mũi cô đỏ lên.
"Hắt xì!"
Cô bé dưới cây hắt hơi một cái.
"Em gái cẩn thận." Gia Cát Quân trên hành lang cười nói: "Không cần ngửi gần vậy."
Nghe tiếng cười từ sân vọng lại, Gia Cát Lượng nhướng mày sao Thúc huynh cũng đùa với em gái rồi.
Lắc đầu, nằm trên sảnh tiếp tục lật trang sách, có gì mà vui đến thế?
"Trọng huynh, cây nở hoa rồi."
Tiếng em gái nhỏ trong sân lại gọi hắn.
"Huynh biết rồi." Gia Cát Lượng nhìn vào quyển sách trước mặt, lắc quạt, trả lời thờ ơ.
Trong lòng thở dài, chỉ là nở hoa thôi mà, cũng không phải chưa từng thấy.
Đối với em gái nhỏ của mình, hắn cũng không có cách nào.
Cứ đợi thôi.
Quạt trong tay Gia Cát Lượng dừng lại, sắc mặt trầm xuống.
Là cây nào nở hoa nhỉ?
Gia Cát Anh nhìn vào sảnh sau màn tre, một lúc lâu không có động tĩnh, bĩu môi một chút.
Trọng huynh đúng là, chỉ biết nằm trên sảnh đọc sách.
Chưa kịp quay lại, màn tre đã động, sau đó một chàng trai mặc áo trắng từ từ vén màn lên.
Chàng trai nhìn vào sân, hỏi.
"Cây nào nở hoa?"
Gia Cát Anh bĩu môi lập tức dãn ra.
Cười nhường thân mình đứng trước cây.
"Nở rồi, Trọng huynh xem này."
Sau lưng cô, cây hoa khẽ rung động, cành lá lay động vài cánh hoa bị thổi rơi, từ cây bay xuống. Cánh hoa trong suốt, ánh mặt trời chiếu qua như xuyên thấu, bay lượn giữa không trung rồi rơi xuống đất.
Đứng trước sảnh, chàng trai nhìn cây hoa, khẽ cười.
"Cũng đẹp đấy."
Trong tiểu viện, lá hoa lay nhẹ.
Sau bữa sáng, Gia Cát Anh vẫn ngồi trước cửa đợi.
Phía xa xa có một con đường nhỏ, thỉnh thoảng có xe ngựa đi qua, mỗi khi có xe ngựa đi qua cô bé lại đứng lên nhón chân nhìn.
Xem xe ngựa có dừng lại không, có người mặc áo trắng đội nón lá bước xuống không nhưng mỗi lần xe ngựa đều đi qua, hoặc người bước xuống không phải là người đó.
"Em gái vào nhà đợi đi."
Buổi trưa, Gia Cát Quân cầm dụng cụ nông nghiệp chuẩn bị ra đồng thấy em gái vẫn ngồi trước cửa, nhẹ vỗ đầu cô nói.
"Không sao, nếu Cố tiên sinh quên đường em cũng sẽ thấy."
Gia Cát Anh ngồi trên bậc thềm, đung đưa chân, nhìn con đường dưới núi cười nói.
"Em à." Gia Cát Quân lắc đầu thở dài cũng không nói gì thêm: "Nếu mệt thì về nhà, Cố tiên sinh đến anh sẽ để ý."
Đối với dáng vẻ của em gái, anh cũng bất lực, chỉ có thể trách họ thường chỉ lo việc riêng để em gái luôn một mình.
Quanh nhà cũng không có nhiều người, điều này khiến em gái không có bạn chơi nhưng em gái rất hiểu chuyện, nếu là trẻ nhà khác có lẽ đã khóc la ầm ĩ rồi.
Gia Cát Quân đi trên đồng, nhìn con đường trên núi, thở dài, vung cuốc lật đất.
Hy vọng Cố tiên sinh thực sự có thể quay lại.
Ai biết được, lời nói từ một năm trước có lẽ đã bị người ta quên mất rồi.
Hôm nay Gia Cát Lượng không nằm trên sảnh đọc sách mà cuộn màn tre lên, ngồi dưới mái hiên trước sảnh.
Ngồi ở đây có thể nhìn thấy cây hoa trong sân.
Thực ra hắn cũng không biết tiên sinh có quay lại không, nếu đến, hắn sẽ sẵn sàng tiếp đón, nếu không, hắn cũng chỉ coi như tiên sinh quên mà thôi.
Hắn ngồi đây, chỉ vì ngồi dưới cây hoa đọc sách cũng có vẻ nhàn nhã.
*
"Chủ quán, cho hai cái bánh."
"Được, hai đồng."
"Đây."
"Ồ, bánh của quý khách đây."
Trên đường, hai người một lớn một nhỏ đi cùng nhau.
Người lớn mặc áo trắng, trời không mưa nhưng vẫn đội nón lá, trên lưng đeo một cái rương cao khoảng nửa người, không biết bên trong đựng gì.
Người nhỏ cầm một thanh kiếm, nhìn chỉ khoảng mười mấy tuổi, mặc áo đơn giản, tay kéo vạt áo của người đi trước.
"Cầm đi, Khởi Nhi." Cố Nam đưa một cái bánh cho Linh Khởi.
Sờ vào trong túi, còn năm đồng không cần đếm cũng biết.
Cô rời đi mới phát hiện mình không mang theo tiền, nếu chỉ có một mình cô trên đường không ăn không uống cũng không sao nhưng còn mang theo Linh Khởi nên phải nghĩ cách kiếm chút đồ ăn.
Như vậy tốc độ cũng chậm đi nhiều, đi gần nửa tháng mới đến Vĩnh Xuyên.
Số tiền này cũng không biết còn dùng được bao lâu.
Cố Nam cảm thấy hơi đen tối, không tiền ra đường mới biết đường đi khó khăn, người xưa thật không lừa mình (thực ra người xưa chưa từng nói câu này).
"Sư phụ." Linh Khởi cầm bánh cắn một miếng hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Cố Nam không biết là cười hay gì, nhếch miệng: "Nam Dương."
Còn nửa đường nữa phải đi.
Lần này đi ngoài gặp hai người bạn nhỏ cũng hy vọng gặp Gia Cát Lượng một lần.
Nếu có thể, cô cũng hy vọng sau này hắn có thể giúp cô.
*
"Xào xạc."
Ngẩng đầu nhìn, con đường nhỏ ở quê có mưa nhỏ, cảnh vật xa xa mờ mịt, mang theo chút ý nghĩa sương khói mờ ảo.
Trời không biết từ lúc nào mưa nhỏ, những hạt mưa mịn nhẹ rơi trên lá cỏ bên đường làm cỏ rung động. Cỏ thấp ngang, đi qua đó sương làm ướt giày.
Mưa làm ướt nhẹ áo bào, từ dây áo trắng chảy xuống. Rõ ràng vừa mưa, ngừng nửa ngày lại mưa.
Mưa xuân gián đoạn, luôn khiến người đi trên đường bước nhanh hơn.
Nhưng trên đường quê vốn ít người, lúc này chỉ có hai người đi trên đường nhỏ.
Cố Nam nhìn trời, mưa có lẽ còn tiếp tục, nghĩ rồi tháo nón lá trên đầu xuống.
"Tách."
Nón lá đặt lên đầu Linh Khởi, cô bé ngạc nhiên.
Nón lá này hơi to với cô, lệch qua lệch lại nhưng che hết mưa trên đầu cô, giọt mưa từ mép rơi xuống.
Một bàn tay đặt lên nón lá.
"Đừng để bị lạnh."
Lời vừa dứt, cô chỉ cảm thấy mưa trên đầu mình giảm đi rất nhiều, tiếng mưa bên tai cũng trở nên thưa thớt.
"Dạ."
Đỡ lấy nón lá, Linh Khởi cúi đầu khẽ nói.
Không thấy trên đỉnh đầu mình, có một luồng khí nhẹ nhàng khuấy động, chặn mưa ở bên ngoài.
Cố Nam xoa nhẹ mái tóc hơi ẩm của mình, nhìn quanh, con đường núi gần đây cô vẫn còn nhớ mang máng, chắc là đi đúng hướng.
"Muuuuu."
Phía xa con đường núi truyền đến tiếng bò rống.
Bánh xe lăn, một con bò già kéo theo một chiếc xe chở hàng chầm chậm đi tới.
Đất dưới chân mềm ướt, xe bò đi qua để lại một loạt dấu chân và hai vệt bánh xe chồng chéo.
Người đánh xe trên xe bò mặc một chiếc áo vải, dựa vào thành xe, ngái ngủ nhưng mưa nhỏ khiến người ta khó chịu, không ngủ được.
Lười biếng mặc kệ mưa nhỏ làm ướt áo, người đánh xe từ từ thúc bò tiến lên.
Nhìn trang phục và dáng vẻ của hắn, chắc là người sống gần đây.
Chắc đã thấy có người đi trên đường.
Người đánh xe ngồi dậy, nhìn về phía trước thấy trên đường là hai người một lớn một nhỏ.
Vẫy tay cầm cành cây, người đánh xe gọi.
"Này, phía trước nhường đường đi."
Nghe tiếng gọi.
Người phía trước quay đầu lại.
Người đánh xe nhìn ngẩn ngơ.
Trong mưa khói, dẫn theo một cô bé, người mặc áo trắng quay đầu lại, là một cô gái.
Hơn nữa còn rất xinh đẹp, tóc ướt đẫm rơi trên vai. Trên khuôn mặt trắng trẻo còn có một hai giọt nước lăn xuống.
Người đánh xe dám cá, đời này hắn chưa từng gặp cô gái nào đẹp hơn thế.
Gặp một cô gái xinh đẹp trong rừng núi, câu chuyện như trong truyện cổ tích này lại gặp đúng hắn.
Người đánh xe ngẩn ngơ một chút, đang chuẩn bị tiến tới, hỏi cô gái có cần đi nhờ một đoạn không.
Nhưng đột nhiên nhìn xuống đất, đất bùn lầy, chỉ có một chuỗi dấu chân.
Dấu chân nhỏ, chắc là của cô bé kia.
Còn dấu chân của cô gái đâu?
Người đánh xe ngạc nhiên.
Trong trời mưa, đất bùn, bất kể là gì đi qua cũng không thể nào không để lại một dấu vết nào, huống chi là một người lớn thế này.
Người đánh xe ngẩng đầu lên, nhìn lại hai người trên đường, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Hai người đó không nhìn hắn, đi đến bên đường nhường đường.
Người đánh xe nào còn dám tiến tới, mặt tái nhợt, tay run run thúc bò, một mạch lái xe thẳng tiến, không dám ngoái đầu lại.
"Sư phụ, người đó sao thế?" Linh Khởi nhìn người đánh xe hoảng hốt rời đi, hỏi Cố Nam.
"Cái này, ta cũng không biết."
Cố Nam không hiểu nhướng mày, cô vốn còn nghĩ có thể đi nhờ xe, giờ xem ra không được rồi.
Tình người thật nhạt nhẽo, lắc đầu, Cố Nam nhìn con đường núi.
"Khởi Nhi mệt không, có muốn nghỉ một lát không?"
"Không không cần đâu."
"Vậy cũng tốt, chắc đi thêm một lúc nữa là đến rồi."
...
Người đánh xe trở về, uống vài ngụm rượu mạnh mới lấy lại can đảm, kể lại những gì mình đã thấy cho người trong làng.
Một cô gái không có dấu chân dẫn theo một cô bé đi trong rừng. Câu chuyện này càng kể càng thần kỳ, cuối cùng được truyền thành một loại chuyện ma quỷ.
Người ta nói rằng, cô gái trong rừng là một cô gái thích mặc áo trắng. Khi trời mưa nhỏ, cô sẽ lang thang trong rừng, mê hoặc những đứa trẻ lạc đường mang đi. Còn mang đi đâu làm gì thì mọi người mỗi người một ý.
Câu chuyện này lan truyền trong các làng xung quanh khiến một thời gian khi mưa trẻ con không dám ra ngoài.
Câu chuyện truyền qua nhiều thế hệ, đến khi một thư sinh thích uống trà, nghe người kể chuyện linh dị biết được. Ghi vào một cuốn sách, tên là Liêu Trai Chí Dị.
Giữa những ngọn núi bao quanh là một cánh đồng, trong cánh đồng có một cái lều cỏ, trong lều có một người, bên cạnh là dụng cụ nông nghiệp, có vẻ vừa làm xong việc đồng áng, vì trời mưa nên ngồi trong lều nghỉ ngơi.
Tầm nhìn trong cánh đồng rộng mở, nhìn xa chỉ thấy những ruộng lúa mênh mông và những dãy núi mờ ảo phía xa, cùng một con đường núi uốn lượn. Cái lều cỏ đứng đó một cách cô đơn.
Mưa nhỏ làm trời tối nhanh hơn thường ngày.
Dưới mái lều trên cánh đồng, thanh niên mặc áo ngắn xắn dụng cụ nông nghiệp chuẩn bị về nhà đã rất muộn rồi, chắc không còn ai đi qua con đường đó.
Không biết em gái có còn đợi trước cửa không, thanh niên mặc áo ngắn đi trên con đường nhỏ trong đồng, bóng người nhỏ bé trong mưa.
Bên cạnh cánh đồng có một ngôi nhà cỏ, mái nhà nhỏ nước, trước cửa ngồi một cô bé mặc áo vải, chống cằm nhìn con đường núi xa xa.
Mái hiên không che hết mưa, gió thổi mưa nhỏ tạt vào. Làm tóc và áo cô bé ướt chút ít.
"Cạch." Cửa sau mở ra, Gia Cát Anh quay đầu lại.
Người đẩy cửa ra là Gia Cát Lượng, nhìn cô một cái, đứng sau lưng cô.
"Trọng huynh?"
Gia Cát Anh ngạc nhiên, Trọng huynh bình thường hoặc trong phòng hoặc trên sảnh, rất hiếm khi ra ngoài.
Trên tóc và áo cô còn vương vài giọt nước mưa nhỏ,
"Trời tối rồi, đừng đợi nữa."
Gia Cát Lượng nói, đặt một chiếc khăn sạch lên đầu cô lau đi.
"Ừ." Gia Cát Anh để mặc cho Gia Cát Lượng lau đầu, trên khuôn mặt hơi thất vọng, khẽ cười.
Trọng huynh hiếm khi quan tâm cô như vậy.
"Huynh cũng đói rồi, nấu chút cơm tối đi."
Gia Cát Lượng bổ sung thêm một câu khiến khuôn mặt Gia Cát Anh lại thất vọng thì ra là vì đói.
Cô không thấy.
Gia Cát Lượng nhìn con đường núi không có người, khẽ nhướng mày, cuối cùng cười nhìn cô, vỗ đầu cô.
"Thôi vào nhà đi."
"Ừ."
Hai người quay trở lại trong nhà, Gia Cát Lượng dường như chuẩn bị trở lại sảnh chính.
Cây hoa trong sân đẫm mưa trở nên càng đẹp hơn, Gia Cát Anh nhìn cây hoa, dừng lại, nhẹ nhàng hỏi:
"Trọng huynh, Cố tiên sinh có quên chuyện này không?"
"Chắc là vậy." Thiếu niên áo trắng đáp, hắn chưa bao giờ nói những lời dễ nghe, thực tế những lời dễ nghe mà không thực hiện được chỉ khiến người ta thất vọng mà thôi.
Cô chắc đã quên rồi chăng?
Nghĩ đến đây, không hiểu sao, hắn cũng hơi thất vọng.
Khi Gia Cát Quân từ ngoài đồng về thì đã đến giờ ăn tối, em gái không đợi trước cửa khiến hắn yên tâm phần nào, nếu không bị mưa suốt ngày, e là sẽ bệnh mất.
Ba người ăn tối vẫn yên lặng như mọi khi, Gia Cát Quân ít nói, Gia Cát Lượng lại luôn vừa ăn vừa đọc sách.
Dù lễ nghi có nói là không đúng đắn nhưng ba huynh đệ không có nhiều quy tắc như vậy, trước sảnh bày một chiếc bàn đặt vài món ăn nhỏ và ba bát cơm là xong bữa tối, ăn uống cũng tùy tiện.
"Xoạt."
Mưa nhỏ không ngừng nhưng cũng không nặng hạt, luôn là cỡ vừa đủ ướt áo, gió nhẹ thổi qua là bay xa.
Cây hoa trong sân rì rào, nhiều cánh hoa rơi xuống, một cánh hoa bay đến bàn của Gia Cát Anh.
Cô quay đầu lại mới phát hiện hoa trên cây đã rụng nhiều. Nhiều cánh hoa rơi đầy sân, phủ thành một lớp.
"Cây này hoa nở không lâu."
Gia Cát Quân nhìn cây hoa, nói bâng quơ.
"Ừ." Gia Cát Anh đáp, nghe có vẻ không hào hứng.
Cánh hoa trải trong sân tuy đẹp nhưng nếu là trước kia, cô sẽ gọi hai người kia xem, lần này thì không.
"Cốc cốc." Ngoài cửa, vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Tiếp theo là một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Chủ nhân, trời đã tối, lại gặp mưa núi, không biết có thể xin trú nhờ một thời gian không?"
Cô gái phản ứng lại, mắt sáng lên, đặt bát xuống chạy nhanh ra cửa: "Đến đây!"
Hai thiếu niên trước bàn nhìn nhau, cười.
*
Gió mạnh cuốn lên, cuốn theo bụi đất trong sân, theo tiếng gió gào thét, một cây kích dài phá tan màn bụi xuất hiện.
Gió mạnh trên cây kích cuốn theo bụi đất, cho đến khi cây kích vung qua ba cọc gỗ to bằng người.
Gió lớn ngừng, cọc gỗ phát ra tiếng rách.
"Vù!" Cơn gió đáng lẽ đã ngừng bỗng nhiên lại cuốn lên, kèm theo một đám bụi đất nuốt chửng cọc gỗ.
Sau vài hơi thở, bụi tan, ba cọc gỗ đứng yên bị gãy đôi, giữa các mảnh gỗ còn dính nhiều mảnh vụn như thể cọc gỗ bị xé toạc.
"Vù." Trước cọc gỗ, một người cao lớn hít sâu một hơi.
Cây kích dài trong tay xoay một vòng, cắm xuống đất.
Lã Bố không mặc giáp, chỉ mặc một bộ áo thường, đứng trong sân nhìn đống gỗ gãy và mảnh vụn, hừ một tiếng.
So với người đó thì vẫn còn kém xa.
Vết thương trên vai đã gần khỏi hẳn, dù khó tránh khỏi một số vết thương cũ nhưng người như hắn ai chẳng mang đầy vết thương.
Hơn nữa sau vài lần giao đấu với vị tướng áo trắng kia, hắn cảm thấy võ nghệ của mình dường như lại tiến bộ, so với trước đây càng thêm thông thạo.
Nhưng chỉ thế này, vẫn chưa đủ.
"Ngươi có từng nghe câu này chưa?"
"Một sức mạnh đủ chế mười chiêu."
Lã Bố hít một hơi, ngồi xếp bằng xuống đất.
Lúc đó sức mạnh mạnh đến mức, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay mất ý thức,
"Cạch, cạch."
Hắn từ từ nắm chặt tay mình, khớp ngón tay phát ra vài tiếng kêu nhẹ.
Cách vung kích đó hắn đã thử vô số lần, không lần nào đạt được sức mạnh đó. Thực sự không có kỹ thuật gì, chỉ đơn giản là cầm cây kích như một cây gậy, giống như trò đánh nhau của trẻ con.
Chỉ dựa vào sức lực.
"Tướng áo trắng, ngươi và ta sớm muộn sẽ tái đấu."
"Báo."
Trước cửa sân, một người mặc trang phục khác với binh lính thường đứng đó, cúi đầu báo cáo với Lã Bố.
Lã Bố liếc nhìn người trước cửa sân, hít sâu một hơi nói: "Nói."
"Tướng quân đã tìm khắp Nhữ Nam, không tìm thấy." Người cúi đầu nói.
"Vậy thì tiếp tục tìm." Lã Bố không hề ngừng lại, ngồi dưới đất, nói.
"Tướng quân." Người ở cửa do dự một chút, giọng nhỏ lại: "Thứ cho quan nói nhiều, đã gần một năm, e là!"
"Ngươi không hiểu?" Lưng quay về phía cửa sân, Lã Bố hờ hững hỏi.
"Tướng quân, Tể tướng nói gần đây bớt can thiệp chuyện khác, chúng ta cũng không dễ!"
Lã Bố quay đầu lại, tiếng nói bên cửa dừng lại.
Hai người nhìn nhau, người đứng ở cửa chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể cử động, xung quanh tối sầm lại, chỉ còn người đó nhìn hắn.
Lã Bố ngồi đó, mặt mày dữ tợn.
Trong mắt không chút kiềm chế sự bạo lực, đồng tử co lại đỏ lên, nói từng chữ từng câu.
"Ta, bảo, các,ngươi, tiếp, tục, tìm."
"Dạ." Người bên cửa cúi đầu, lui xuống, mới phát hiện quần áo mình gần như bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Trong sân chỉ còn lại Lã Bố một mình, không còn âm thanh nào khác, chỉ còn Phương Thiên Kích đứng bên cạnh.
Biểu cảm dữ tợn trên mặt hắn dần bình tĩnh lại, tay nới lỏng, buông thõng xuống chân, đầu cúi xuống, ánh mắt dần dần mất tiêu điểm.
Một lát sau, hắn cúi đầu, thân hình hơi khom xuống.
"Cha vô dụng."
Ba chữ ấy có lẽ đã buông bỏ hết sự kiêu ngạo của hắn.
*
Trên chiếc đèn đứng, ba ngọn đèn cháy sáng, ánh lửa phản chiếu trong dầu đèn, chập chờn không ngừng.
Một người già đứng trên sảnh, khoác bộ quan bào của nhà Hán.
Ông ta nhìn quanh sảnh, trên bàn đặt một bình rượu và vài chiếc ly.
Dưới ly ép hai tấm thiệp, trông có vẻ như là thiệp mời dự tiệc.
Người già cúi người bước đến trước bàn, nhấc ly lên, lấy hai tấm thiệp ra cầm trong tay, nhìn chăm chú.
Một lúc sau, hắn khẽ nói: "Đều ở đây."
"Người đâu." Người già đứng thẳng người lên, giọng gọi to.
Một người cúi người, nhanh chóng bước vào sảnh.
Người già cầm hai tấm thiệp trong tay, lấy một tấm đưa cho người đứng trước mặt.
"Ngày mai, đưa tấm thiệp này đến phủ Ôn hầu, nhớ kỹ, nhất định phải đưa đến tận tay. Nói rằng lão phu muốn mời hắn dự tiệc."
*
"Dạ."
Người đi qua hành lang.
"Thưa Cố tiên sinh, mấy hôm trước người không đến, không thấy, cây hoa nở rộ rất đẹp, chỉ là bây giờ hoa đã rụng nhiều rồi."
Gia Cát Anh dắt tay Cố Nam đi về phía sảnh, từ lúc Cố Nam vào cửa cô đã luôn nói chuyện như thể có rất nhiều điều muốn nói.
Linh Khởi đi sau, có hơi rụt rè, khi đối diện người lạ thường là như vậy, quen rồi thì sẽ ổn hơn.
"Vậy sao?" Cố Nam nghiêng đầu nhìn ra sân, cây hoa lúc này cũng rất đẹp.
Cô quay lại nhìn Gia Cát Anh, ánh mắt hơidừng lại.
Sau đó mỉm cười, đưa tay lên miệng cô, lấy xuống một hạt cơm dính, cười nói.
"Một năm không gặp, Anh tiểu muội đã cao lên không ít."
Hành động của Cố Nam khiến mặt Gia Cát Anh đỏ bừng, lời trong miệng cũng ngừng lại, cúi đầu, lắp bắp nói.
"Ta, Trọng, Trọng huynh và Thúc huynh đang ở sảnh để ta dẫn người đến."