Quỷ nghèo hai nghìn nămTác giả: Phi Ngoạn Gia Giác Sắc
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 3: Khác biệt luôn có lý do của nó
Vương Tiễn không biết đó là cảm giác gì.
Từ xa nhìn không rõ, giờ mới phát hiện "thiếu niên" này thực ra là một cô nương.
Dù mặc đồ nam nhi, nhưng từ khí chất và bước chân có thể nhận ra.
Đó là một gương mặt giống như được tạc từ ngọc, như thể được người ta điêu khắc tinh tế, không tìm thấy một khuyết điểm. Khác với vẻ đẹp kinh ngạc đó, cô mặc một chiếc áo dài xanh rộng thùng thình, mái tóc dài gọn gàng buông xuống vai, mang theo một khí chất độc đáo.
Đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm, nhưng lại mang theo sự thản nhiên và lười biếng.
Rất hiếm khi thấy một cô gái có đôi mắt sắc bén như vậy, hoặc nên nói là hiếm thấy trên đời.
"Ngươi làm gì thế hả?" Cố Nam nhíu mày, người này gọi cô lại rồi đứng đó ngẩn người, cũng không biết đang nghĩ gì.
Vương Tiễn giật mình tỉnh lại, lúng túng phủi quần áo: "Tại hạ Vương Tiễn, xin chào vị cô... huynh đệ này."
Người ta mặc đồ nam, chắc cũng có lý do riêng của mình, Vương Tiễn cũng không muốn vạch trần.
Vương Tiễn?
Cố Nam giật giật khóe miệng, cô không giỏi lịch sử nhưng ít nhất cũng nhận ra cái tên này.
Một trong bốn danh tướng thời Chiến Quốc, công thần chính giúp Tần Thủy Hoàng dẹp yên sáu nước - đại tướng Vương Tiễn.
Người này thuộc loại tài năng muộn, đến thời Tần Thủy Hoàng mới bắt đầu nổi tiếng. Trước đó, các vua Chiêu Tương, Hiếu Văn, Trang Tương đều không dùng hắn.
Có lẽ bây giờ là khoảng năm 260 trước Công nguyên.
Nhắc đến Tần Thủy Hoàng, trận chiến Trường Bình vào lúc này có lẽ là một năm trước khi hắn sinh ra.
Không ngờ lại gặp người này ở đây, có nên nói là mình xui xẻo không nhỉ?
Cố Nam không thích dính líu đến những người này, ước mơ của cô chỉ là làm một dân thường ăn no mặc ấm, hoặc làm một địa chủ, mua vài cô hầu. Hehe, ngày ngày hưởng thụ, đó mới là cuộc sống cô muốn.
Cô đã dính líu đến Bạch Khởi, nếu lại còn dính đến Vương Tiễn này, đến lúc đánh trận thật, hắn kéo mình ra chiến trường thì tìm ai mà khóc đây. Có khi đến chết cũng không biết chết thế nào ấy.
"Xin chào." Nghĩ đến đây, Cố Nam chắp tay một cái coi như đáp lễ: "Nếu không có việc gì khác thì tôi xin đi trước."
Tốt nhất là đừng qua lại với mấy người như này, cô âm thầm quyết định rồi rời đi.
"À, vậy, vậy xin từ biệt." Vương Tiễn hoàn toàn mất đi khí thế ban đầu, mơ hồ nói một câu.
Nhìn Cố Nam đi xa, trong mắt mang theo vài phần lưu luyến.
Cô gái đó thật anh khí.
Nơi bán ngựa ở chợ Đông, ở đó có vài chuồng ngựa, đồng thời còn bán cả cỏ khô và đồ dùng cho ngựa.
"Khách quan có muốn xem ngựa không, ngựa tốt đây." Một người bán ngựa thấy Cố Nam thì lập tức sáng mắt.
Hắn chưa bao giờ thấy một "nam nhân" đẹp như vậy, quần áo trên người tuy không đẹp nhưng cũng không phải là loại vải thường, chắc hẳn là một công tử nhà giàu. Hơn nữa nhìn cô đảo mắt nhìn quanh, rõ ràng là người không rành về ngựa, biết đâu lại có thể kiếm được một khoản.
Cố Nam nghe thấy có người gọi mình, thấy là người bán ngựa thì bèn bước tới: "Ở đây có mấy chỗ bán ngựa?"
"Nơi này chỉ có năm nhà bán ngựa thôi." Người bán ngựa xoa xoa tay: "Nhưng nếu nói ngựa tốt thì chỉ có chỗ ta thôi. Không phải ta nói phét chứ, công tử nhìn xem, mỗi con ở đây đều là ngựa quý hiếm đấy."
Nói rồi hắn kéo dây cương của một con ngựa bên cạnh, dẫn đến trước mặt Cố Nam.
Đó là một con ngựa đen, lông bóng mượt, cơ bắp săn chắc, thật sự có vẻ oai phong lẫm liệt.
"Con ngựa này giá bao nhiêu?"
"Hê hê, công tử thật có mắt nhìn, không nhiều đâu, trả tám xâu tiền, con ngựa này là của công tử."
Tám xâu ư? Cô buồn bực nhìn con ngựa, cô chỉ mang theo có năm xâu thôi
"Để tôi xem chỗ khác đã."
"Ôi đừng, công tử xem lại đi, có thể giảm giá một chút mà."
Mất gần nửa canh giờ, Cố Nam đã đi đến chỗ bán ngựa cuối cùng.
Bốn chỗ trước cô đều đã xem, nhưng ngựa vừa ý thì quá đắt, rẻ hơn thì lại không vừa mắt. Cũng là bất đắc dĩ.
Thôi cứ xem chỗ cuối cùng này đi, nếu không có thì vài ngày sau lại đến xem. Biết đâu có thể lấp liếm được chút thời gian học tập ngày mai.
"Khách quan xem ngựa à." Người bán ngựa tựa vào chuồng thấy Cố Nam đến lập tức vội vàng tiến đến.
Chuồng ngựa của họ mở ở cuối phố, người đến không nhiều, một ngày bán không được mấy con ngựa. Vì chuyện này hắn cũng đang lo liệu có nên đổi chỗ không.
"Ngựa của các người giá bao nhiêu?" Cố Nam vì túi tiền eo hẹp nên đành hỏi trước.
Người bán ngựa làm ăn kinh doanh nhiều năm, cũng là người biết quan sát, thấy Cố Nam như vậy trong lòng cũng đoán được phần nào, giới thiệu: "Ngựa tốt thì bảy xâu tiền, kém hơn chút thì hai ba xâu là được."
"Vậy có thể dẫn tôi đi xem trước không?"
"Tất nhiên, mời công tử theo lối này."
Người bán ngựa dẫn Cố Nam vào chuồng ngựa, bên trong có khoảng mười mấy con ngựa, đủ loại màu sắc.
Cố Nam ngay lập tức nhìn thấy một con ngựa đen ở ngoài cùng.
Lông của con ngựa này không đẹp, nhưng màu đen tuyền. Lý do cô để ý đến nó là vì trên mặt nó có một vết sẹo. Từ mắt kéo dài khoảng bảy tám centimet.
Vết sẹo đó làm con ngựa trông dữ tợn hơn. Nhìn thấy Cố Nam, nó liếc mắt một cái rồi quay đi.
Người bán ngựa thấy Cố Nam nhìn con ngựa đen, ngại ngùng nói: "Công tử, con ngựa đó không dễ xử lý đâu."
"Làm sao vậy?" Cố Nam nghi ngờ nhíu mày.
"Lúc chúng tôi bắt được con ngựa này đã như vậy rồi, bộ dạng uể oải, chạy không nhanh sức cũng không mạnh lại khó huấn luyện, không thể cưỡi được. Nếu cưỡi nó sẽ giãy giụa, cắn xé, giống như sắp chết vậy. Nếu là ngựa tốt khó huấn luyện thì cũng không sao, có thể bán được, nhưng tiếc là nó vốn cũng không phải ngựa tốt, cùng lắm chỉ là loại trung bình thôi." Người quản ngựa thở dài, dường như hối hận vì đã bắt con ngựa này về.
Nghe đến đây, Cố Nam cũng nhíu mày.
Con ngựa đen nghe thấy lời của ông chủ, như thể hiểu được, khinh miệt quay đầu đi.
Cố Nam bước tới trước chuồng ngựa, nhìn con ngựa đen bên trong đang uể oải nhai cỏ. Trên người nó có không ít vết thương, có vết vừa đóng vảy, có vết còn đang rỉ máu.
Con ngựa đen chú ý đến cô, cũng nhìn lại. Đôi mắt dưới vết sẹo đen trắng rõ ràng.
Một cảm giác không thể diễn tả hiện lên như đang ánh mắt thách thức.
Sau một lúc, Cố Nam thu hồi ánh mắt, mím môi: "Ông chủ, lấy con này đi."
"Khách quan, ngài chắc chắn chứ?" Người quản ngựa lo lắng hỏi.
"Ừ." Cố Nam lấy tiền đưa cho người quản ngựa: "Bao nhiêu?"
"À, vậy thì thu ngài một quan."
Cố Nam trả tiền, kéo dây cương dắt con ngựa đen ra khỏi chuồng.
Mặt trời sắp lặn, đường phố nhuốm màu vàng nhạt. Người trên đường cũng thưa dần, các sạp hàng cũng chuẩn bị dọn về.
"Lọc cọc lọc cọc."
Một người một ngựa đi trên đường, con ngựa đen giật giật dây cương, nhưng không giật nổi nên nó cũng không giãy giụa nữa.
"Này." Cố Nam nhìn con ngựa bên cạnh cao hơn nàng nửa cái đầu: "Nếu không phải ta không mang đủ tiền ta sẽ không mua ngươi đâu. Nhưng đã theo ta thì phải làm tốt, ta sau này chắc chắn sẽ cho ngươi ăn ngon uống ngon. Nghe rõ chưa."
Không biết con ngựa có nghe hiểu không, đồng tử đen trắng rõ ràng mởở ra, rồi khinh thường nhìn Cố Nam, móng ngựa cào cào mặt đất.
"Hừ." Nó phát ra tiếng phì phì.
***
"Đây là con ngựa mà ngươi mua sao?" Bạch Khởi giơ tay vỗ lưng con ngựa đen, không thể gọi là khỏe mạnh nhưng các cơ bắp rất rõ ràng: "Một quan cũng được."
Trong lòng ông cũng khá ngượng ngùng.
Đừng tưởng ông đường đường Vũ An Quân, tước vị cao nhất là Đại Lương, nhưng không hề gọi là giàu có được. Chức vụ của ông là võ tướng quân đội, không có nhiều lợi ích như văn chức.
Thêm nữa, việc quản lý tiền bạc trong gia đình là do Ngụy Lan phụ trách, tiền riêng của ông thực sự không có nhiều, lấy ra năm quan tiền lớn để mua ngựa cho Cố Nam đã rất đau lòng rồi.
Thực ra hoàn toàn là Bạch Khởi tự làm tự chịu, nếu hắn nói với Ngụy Lan là muốn mua ngựa cho Cố Nam, Ngụy Lan cũng không thể không đồng ý.
Ban đầu chỉ nghĩ là tạm thời để Cố Nam sử dụng, học cưỡi ngựa trước, sau một thời gian sẽ đổi con ngựa tốt hơn cho nàng.
Nhưng việc Cố Nam dùng một quan tiền mua con ngựa này thật sự làm hắn ngạc nhiên.
Con ngựa này không giống như ngựa Mông Cổ bình thường, không quá thấp mập, nhìn rất cân đối, cơ bắp cũng rất tuyệt vời, có thể coi là một con ngựa tốt. Chỉ là lâu dài không ăn uống đủ chất, dinh dưỡng không đủ, nhưng những điều này có thể điều chỉnh được.
Theo hắn, con ngựa này mặc dù tốt nhưng chỉ là tốt thôi, không phải ngựa quý hiếm, vẫn còn thiếu để xứng với đệ tử của mình.
Cố Nam dựa vào tường: "Còn nữa sư phụ, người bảo con mua kiếm thi con mua rồi đó. Nhưng học kiếm thuật thì miễn đi, con nghĩ mình chỉ cần trường thương là đủ rồi."
Nói rồi nàng vẫy vẫy thanh kiếm đồng trong tay, chỉ là một thanh kiếm bình thường của nước Tần.
Không thể phủ nhận, trình độ rèn kiếm của nước Tần thực sự tiên tiến hơn các nước khác nhiều.
Kiếm đồng của các nước khác dài khoảng 50-60 cm, dài nhất cũng không quá 70 cm. Nhưng kỹ thuật rèn kiếm của nước Tần có thể làm kiếm đồng dài 80 cm thậm chí 90 cm, dài nhất gần 95 cm.
Như vậy khi hai quân giao chiến, kiếm đồng của binh lính nước Tần luôn có thể đâm trúng đối phương trước, tăng cường sức chiến đấu của quân đội.
Bạch Khởi cốc nhẹ lên trán Cố Nam: "Nói miễn là sao, kiếm thuật là vũ khí mạnh trong cận chiến, trường thương của con dù mạnh mẽ trên lưng ngựa nhưng lúc bộ chiến chưa chắc đã phát huy được."
"Ái." Cố Nam kêu lên đau đớn: "Con biết rồi, con biết rồi, một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm mà. Con học là được, sao phải động thủ chứ."
"Một tấc dài một tấc mạnh." Bạch Khởi lẩm bẩm lại lời của Cố Nam, mắt sáng lên, cười nói: "Không tệ, hai câu nói này mặc dù thô sơ nhưng đã bao quát tất cả vũ khí của Bách Gia, thậm chí là tinh túy."
Nói rồi nhìn Cố Nam thở dài: "Đáng tiếc là con quá lười biếng, thiên phú như vậy mà lại để phung phí, thật là uổng phí của trời."
"Vâng vâng, sư phụ dạy rất đúng." Cố Nam hiểu tính cách của Bạch Khởi, biết nếu cãi lại lúc này sẽ bị dạy dỗ, chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn: "Vậy khi nào chúng ta bắt đầu luyện cưỡi ngựa và kiếm thuật vậy sư phụ?"
"Ngày mai." Bạch Khởi nhìn thái độ không nghiêm túc của Cố Nam, bất lực hừ một tiếng: "Lão phu còn phải hạ thấp mặt mũi này để tìm cho ngươi hai người thầy."
Nói xong, hắn nhìn con ngựa: "Con ngựa này từ giờ là của con rồi, sao, muốn đặt tên cho nó không?"
Cố Nam và con ngựa đen nhìn nhau, vết sẹo trên mặt ngựa vẫn dữ tợn.
Suy nghĩ một lúc lâu, mắt Cố Nam bỗng sáng lên, như nghĩ ra được cái tên rất hay, nghiêm túc nói: "Gọi nó là Cẩu Đản* đi."
*Đ/á/i chó
"Bốp." Chân con ngựa đen mềm đi, suýt thì ngồi xuống đất.
Mặt Bạch Khởi cũng trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mặc dù không muốn làm giảm sự tích cực của Cố Nam, nhưng nếu người khác biết đệ tử của hắn cưỡi con ngựa tên là Cẩu Đản, thì mặt mũi của hắn phải để đâu đây?
Nhìn Cố Nam đang đắc ý, con ngựa đen bèn giậm móng chân xuống đất, hất lên một đám bùn vào người Cố Nam.
"Ôi trời, ngươi đúng là ngựa xấu, không được, ta phải đi trả lại."
Bạch Khởi ngầm khen ngợi con ngựa đen: "Không tệ, con ngựa này khá hiểu lòng người, ta đã đánh giá thấp nó rồi."
Tiện thể nói: "Nam nhi, con thấy đây, con ngựa này cũng không thích cái tên này, hay con đổi tên khác đi." Dù sao tuyệt đối không thể gọi là Cẩu Đản được.
---
Ngày hôm sau
"Vũ An Quân." Trong đại sảnh của phủ Vũ An Quân, một thanh niên bước vào hành lễ.
Trong đại sảnh, có hai lão già đang trò chuyện, một người là Bạch Khởi, người kia mặc áo dài trắng, bên cạnh đặt một thanh cổ kiếm, cả người toát lên vẻ bí ẩn.
Thanh niên ngạc nhiên hỏi: "Vị này là?"
"Ấy, ngươi đến sớm vậy, ta tưởng ngươi sẽ muộn một chút chứ." Bạch Khởi nhìn thanh niên trước mắt, trong mắt hiện lên sự hài lòng, chỉ vào lão già bên cạnh: "Đây là một người bạn cũ của ta, ngươi gọi ông ấy là Lão Quỷ là được."
Hiện nay trong toàn bộ Đại Tần, người mà Bạch Khởi coi trọng chỉ có hai người. Một là đệ tử hắn mới nhận gần đây, người còn lại là thanh niên trước mặt. Hắn từng nói với Tần Chiêu Tương Vương nhiều lần về người này, nhưng tiếc là Chiêu Tương Vương vẫn chưa trọng dụng.
Lão Quỷ.
Vương Tiễn lau mồ hôi trên trán, cúi người cười khổ nói: "Chào Quỷ tiên sinh."
"Ừ." Lão già khen ngợi nhìn Vương Tiễn, khẽ gật đầu coi như chào.
Nếu Cố Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ rất buồn bực.
Nàng không muốn dính dáng quá nhiều đến những đại tướng như Vương Tiễn trong tương lai, nếu không nhiều việc có thể bị họ liên lụy.
Họ thì không sao, nhưng tay chân nhỏ bé của cô sao chịu nổi.
Cô không thể ngờ rằng hôm qua vừa tình cờ gặp Vương Tiễn trên đường, hôm nay hắn đã đến phủ.
"Ngồi đi." Bạch Khởi cười chỉ vào chỗ ngồi trước mặt.
Vương Tiễn hiểu tính cách không để ý đến lễ nghi của Bạch Khởi, nói cảm ơn, chào ông lão bên cạnh rồi ngồi xuống.
"Thực ra cũng không có chuyện lớn gì." Nhìn Vương Tiễn, Bạch Khởi vuốt râu nói: "Ngươi biết ta gần đây thu một đệ tử không?"
"À, chuyện này đã truyền khắp các đại nhân rồi. Họ nói gần đây vẻ mặt Vũ An Quân luôn tươi cười, chắc hẳn đó là một đệ tử rất thông minh."
"Ha ha, cũng tạm." Bạch Khởi cười xua tay: "Không phải ta tự cao, đệ tử của ta nếu trưởng thành thì sẽ là một đại tướng không thua kém ta."
Vương Tiễn nhìn dáng vẻ của Bạch Khởi, khuôn mặt nghiêm nghị cũng nở nụ cười. Đã lâu rồi hắn chưa thấy Bạch Khởi cười như vậy.
Bạch Khởi không nói suông. Nếu hắn nói vậy có nghĩa là người đó thực sự có khả năng này.
Tuổi trẻ khí thịnh, trong lòng Vương Tiễn nổi lên ý muốn đấu một phen với người đó.
Ông già mặc áo bào trắng ngồi một bên cầm lấy chén trà trước mặt, nhấp một ngụm nhỏ: "Ngươi nói thế nào thì là một chuyện. Nếu nàng làm ta đủ ngạc nhiên, ta sẽ không ngại dạy nàng chút kiếm thuật."
Mắt Bạch Khởi sáng lên, nếu không phải lão quỷ này hôm nay đến Hàm Dương muốn mang một đứa trẻ mà hắn coi trọng về làm đồ đệ, không thì chưa chắc đã mời được ông ta đến phủ.
Để thuyết phục lão già này dạy cho đồ đệ mình, hắn đã mất nửa buổi sáng dùng lời ngon ngọt: "Người bạn già, chúng ta đã nói rõ rồi. Hôm nay mời ngươi đến không dễ dàng. Đến lúc đó đừng có dùng mấy chiêu trò gì đó để lừa ta."
"Hừ." Ông lão hừ một tiếng: "Ngươi tưởng ta là ngươi sao?"
Sau khi uống một ngụm trà, Bạch Khởi tiếp tục nói: "Được rồi, nói chuyện chính. Tiểu Tiễn, hôm nay ta gọi ngươi đến là muốn ngươi giúp ta dạy đứa trẻ đó cưỡi ngựa. Còn vị lão tiên sinh này sẽ chịu trách nhiệm dạy kiếm thuật."
"Lão phu vốn định tự dạy, nhưng tuổi tác đã lớn, tay chân không còn nhanh nhẹn như trước. Thêm vào đó, kỹ năng cưỡi ngựa của lão phu cũng không phải xuất sắc nên đã tìm đến ngươi. Thế nào, giúp lão phu một lần được không?"
Vương Tiễn, người đã mơ hồ xem Cố Nam là đối thủ tương lai của mình, mang theo vài phần mong đợi nói: "Nguyện vọng của tướng quân, Tiễn tất nhiên sẽ không chối từ."
"Được! Đứa trẻ đó bây giờ chắc còn đang luyện võ trong sân, lão quỷ, Tiểu Tiễn, chúng ta cùng nhau đi xem, mời."
"Dẫn đường đi."
"Không dám, tướng quân mời."
***
Lúc này Cố Nam đang cầm một thanh kiếm đồng múa bừa trong tiểu viện, còn tiểu tỳ nữ chuyên chăm sóc nàng, Tiểu Lục đứng một bên, khuôn mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn Cố Nam.
Cố Nam chưa từng học kiếm, kiếm thuật trong tay tất nhiên là không ra gì, hoàn toàn vô trật tự. Nhưng nàng lại có sức mạnh và tốc độ vượt trội, ba thước thanh phong trong tay nàng múa lên tạo thành những ánh sáng chói lòa, rất đẹp mắt.
Trong mắt người trong nghề tất nhiên là không đáng một xu, nhưng để lừa Tiểu Lục thì đủ rồi.
"Tiểu thư, người luyện kiếm pháp gì vậy, nhìn đẹp quá." Tiểu Lục đỏ bừng mặt nhìn Cố Nam múa kiếm dưới gốc cây trong sân, trong lòng ngưỡng mộ, tiểu thư nhà mình thật giỏi giang, luyện gì cũng giỏi.
Nghe Tiểu Lục hỏi, Cố Nam dừng kiếm, lại nảy ra ý nghĩ đùa giỡn.
Cô thu kiếm đứng thẳng giữa sân, bày ra dáng vẻ thâm sâu khó lường nói.
"Độc Cô Cửu Kiếm."
"Độc Cô Cửu Kiếm?"
"Ừ." Cố Nam gật đầu, im lặng một lúc, ánh mắt "sâu thẳm" nhìn lên trời: "Ngươi biết, kiếm là gì không?"
"Ngươi biết kiếm là gì không?"
Ba người Bạch Khởi chuẩn bị bước vào tiểu viện đã nghe thấy những lời này từ xa.
Vương Tiễn nghi ngờ nghe giọng nữ từ trong sân vọng ra, đệ tử của Võ An Quân chẳng lẽ lại là nữ tử?
Sau đó lại nhớ lại, giọng này hình như mình đã từng nghe ở đâu rồi.
Trên trán Bạch Khởi nổi lên một chữ thập, nha đầu này lại nói bậy rồi, còn chưa học kiếm đã đi khoe khoang gì nữa đây?
Chuẩn bị bước vào ngăn lại nhưng bị ông già mặc áo bào trắng bên cạnh kéo lại: "Đừng vội, ta muốn nghe xem nó nói thế nào."
Tiểu Lục rối rắm gãi đầu: "Tiểu thư, sao tôi biết được."
Cố Nam đưa kiếm ngang trước mặt, lặng lẽ vuốt lưỡi kiếm, đầu ngón tay cảm nhận cái lạnh trên đó.
"Trong mắt ta, kiếm có năm cảnh giới."
"Lợi kiếm, nhuyễn kiếm, trọng kiếm, mộc kiếm và vô kiếm."
Nghe đến đây, Bạch Khởi đứng ngoài sân không vội vào nữa, ngại ngùng nói với ông già mặc áo bào trắng bên cạnh: "Xin lỗi nhé, đồ đệ nhà ta thích đùa với hạ nhân."
Ông lão khác lại nheo mắt.
Lợi kiếm, nhuyễn kiếm, trọng kiếm, mộc kiếm, và vô kiếm?
"Tiểu thư." Tiểu Lục le lưỡi: "Ta vẫn không hiểu."
Cố Nam nhìn nàng một cái, như thể thở dài "bất đắc dĩ".
Thực ra trong lòng nàng rất vui sướng, chậm rãi đâm kiếm ra, với độ chính xác và sức mạnh hiện tại của nàng, mũi kiếm ổn định xuyên qua một chiếc lá rơi.
"Lợi kiếm vô ý, sắc bén cương mãnh, không gì không phá, mượn sự sắc bén của bảo kiếm để phát huy chiêu thức đến cực hạn, ra kiếm chính xác, ra tay nhanh chóng, đoán trước được ý đồ của địch, lợi dụng sơ hở của địch, không gì địch nổi."
"Nhuyễn kiếm vô thường, chiêu thức đã phát huy đến cực hạn, nhưng vẫn theo đuổi biến hóa. Chiêu chiêu tấn công, chiêu chiêu tìm biến, lấy biến đổi và nhanh để thắng. Không chiêu không dấu, vô thường khó đoán, huyền hoặc kỳ lạ."
"Trọng kiếm vô phong, đại xảo không công. Cảnh giới này, bất kể đối thủ thế nào, võ công biến hóa bao nhiêu, chỉ cần một kiếm phá giải. Một kiếm phá tan muôn vàn chiêu thức."
"Mộc kiếm vô hình, kiếm thuật đến bước này, không ràng buộc vào vật, cỏ cây tre đá đều có thể làm kiếm. Hoa rơi lá rụng, đều có thể làm tổn thương người. Kiếm là gì đã không còn quan trọng nữa."
"Cuối cùng, vô kiếm vô chiêu. Cảnh giới này, cũng là cảnh giới cuối cùng mà ta có thể thấy, trong mọi cử chỉ động tác, đều là sự biến hóa của thiên địa, chỉ thẳng vào nguồn cội, trong thiên địa không còn kiếm, cũng chỉ còn kiếm."
"Xoạt."
Cố Nam cầm kiếm xoay một vòng kiếm thô kệch, chậm rãi thu kiếm vào vỏ, mang theo khí thế "bi ai" như đã đứng trên đỉnh núi, không còn đường đi: "Đó là kiếm mà ta thấy."
"Lợi kiếm, nhuyễn kiếm, trọng kiếm, mộc kiếm, vô kiếm, năm kiếm năm cảnh giới." Bên ngoài viện, ông già mặc áo trắng đờ đẫn nhìn về phía trước, cũng không biết ông đang nhìn gì.
Ngay cả Bạch Khởi cũng ngỡ ngàng cúi đầu nhìn thanh kiếm đồng đeo bên hông, năm cảnh giới kiếm, đã giảng giải ba thước thanh phong một cách rõ ràng nhất. Cảnh giới cuối cùng là vô kiếm, lấy trời đất l làm kiếm, đúng thật là hào sảng.
Cô nương này thật chưa học qua kiếm thuật sao?
Ông lão mặc áo trắng với kiếm thuật đã đứng đầu thiên hạ, nếu chỉ nói về kiếm thuật thì khắp thiên hạ không ai là đối thủ của ông. Từ lâu ông đã nghĩ rằng kiếm đạo của mình đã đến tận cùng rồi.
Nhưng lúc này ông lại cảm nhận được, phía trước còn có con đường sâu hơn, nhưng ông mãi không tìm ra. Cho đến khi nghe những lời này.
Năm cảnh giới kiếm, chỉ thẳng vào con đường kiếm đạo!
Với cảnh giới của ông, ông nên đang ở giai đoạn đỉnh cao của trọng kiếm, mặc dù ông không sử dụng trọng kiếm, nhưng đã đến mức một kiếm phá tan muôn vàn chiêu thức. Ông vốn nghĩ rằng mình đã không còn đường để đi, nhưng giờ đây lại được chỉ ra một con đường, sau con đường này còn hai cảnh giới nữa để đi đủ để tốn cả đời ông.
"Bùng!" Lão nhân bất ngờ bộc phát ra một khí thế kiếm ý mạnh mẽ tràn lên trời cao, chỉ cần vài ngày lĩnh ngộ, ông sẽ đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới, có thể là cảnh giới chưa từng có ai đạt tới.
Khí thế bất ngờ làm Cố Nam giật mình, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác sắc bén khó tả từ bên ngoài xông vào, như muốn đâm xuyên trời xanh.
"Ha ha ha ha ha." Ngoài viện truyền đến một trận cười sang sảng, sau đó một ông lão áo trắng bước nhanh vào: "Tiểu nha đầu, ngươi có muốn theo ta học kiếm không?"
Khoan đã, ông là ai?
"Ta thật sự chưa học kiếm." Trong nội đường, Cố Nam ngồi co đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Những lời vừa rồi chỉ là ta nói bừa mà thôi."
Bây giờ nàng chỉ muốn tự tát mình một cái, vì muốn trêu chọc Tiểu Lục mà cái gì cũng dám nói. Đã thế còn bị người khác nghe thấy, lần này thật sự không còn lời nào để biện hộ nữa rồi.
"Nói bừa đúng là nói bừa thôi, ngươi có tin không, nếu lão phu truyền những lời nói bừa về năm cảnh giới kiếm của ngươi ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu kiếm khách tranh nhau đòi ngươi nói rõ đó?"
Ông lão mặc áo bào trắng ngồi ở ghế bên cạnh nói: "Nhìn ngươi cũng chỉ mười mấy tuổi mà đã có thể thấu hiểu kiếm đạo sâu sắc như vậy, nói ngươi là thiên tài cũng không quá."
"Nam nhi, con thành thật nói với sư phụ, con thật sự chưa từng học kiếm sao?" Bạch Khởi vẫn chưa yên tâm hỏi.
Nếu Cố Nam trước đó đã học kiếm, thì bây giờ hắn sẽ không để lão quỷ kia dạy kiếm thuật cho cô. Những lý niệm kiếm thuật khác nhau không phải vấn đề lớn, nhưng kiếm đạo của Cố Nam đã mơ hồ tự hình thành một phái, nếu cô đã từng học kiếm thuật thì chỉ cần tiếp tục luyện theo một đường này là được, bất kỳ lý niệm dư thừa nào cũng chỉ hủy hoại căn cơ và truyền thừa của cô thôi.
"Chỉ cần con nói đã từng học, sư phụ sẽ lập tức đuổi lão quỷ này đi."
Việc này liên quan đến tiền đồ của Cố Nam, Bạch Khởi thực sự không dám sơ suất.
Cố Nam yếu ớt gật đầu nói: "Sư phụ, thật sự chưa từng học. Những lời vừa rồi con chỉ là khoe khoang với Tiểu Lục thôi."
Nói xong, nàng bị Bạch Khởi lườm một cái.
"Không tệ, vốn ta còn lo lắng ngươi đã từng học kiếm thuật xuất sắc, lão phu dạy không được. Giờ ngươi chưa từng học, lão phu dù có mặt dày mà dạy cũng chẳng sao." Lão nhân áo bào trắng mặt mày rạng rỡ nói.
Môn phái của ông vốn có quy tắc, mỗi đời chưởng môn chỉ được thu hai đệ tử. Nhưng giờ đây, vì vài lời của Cố Nam, kiếm thuật của ông có thể có bước đột phá.
Có thể nói Cố Nam đã đem đến cho ông một cơ hội lớn, vậy thì dạy một ít kiếm thuật có gì mà không được, huống chi truyền thừa quan trọng nhất của môn phái không phải là kiếm thuật, chỉ dạy kiếm thuật không tính là thu nhận đệ tử.
Nhưng ngay sau đó ông như nhớ ra điều gì, nhíu mày nhìn Bạch Khởi: "Còn một điều nữa, lão Bạch, nàng hiện giờ đã mười mấy tuổi rồi đúng không. Ở tuổi này mới bắt đầu luyện võ quả thật muộn, sau này luyện nội lực e là sẽ rất khó, ít có hy vọng thành công lớn."
Câu này làm Cố Nam giật mình, nội lực? Thời đại này có thứ đó sao?
Đó không phải là thứ trong thế giới võ hiệp sao?
Quay đầu nhìn Bạch Khởi, thấy Bạch Khởi bình thản gật đầu: "Chuyện nội lực ta tự có sắp xếp, ngươi chỉ cần dạy kiếm của nó, không cần quan tâm đến những thứ này."
Thật sự có ư!
Miệng của Cố Nam há ra đến mức gần như có thể nhét vừa một cái bánh bao, nếu thế giới này có nội lực, chẳng phải thực sự có những công phu như xẻ núi, phá đá, cưỡi gió đuổi trăng sao?
"Vậy thì chính thức giới thiệu một chút." Bạch Khởi thở dài, buổi sáng nay xảy ra không ít chuyện: "Đây là tiểu đồ đệ ta mới nhận gần đây, Cố Nam."
"Nam nhi, hai vị này là thầy mà ta tìm cho con. Một người sẽ dạy con kiếm thuật, người kia sẽ dạy con cưỡi ngựa. Đây là Quỷ Cốc Tử của phái tung hoành, còn đây là Vương Tiễn của phái binh gia."
Tung hoành gia, danh xưng này Cố Nam đã từng nghe đến.
Phái tung hoành, một trong các phái bách gia chư tử, như vậy kiếm thuật chắc chắn không tệ.
Nội lực à, Cố Nam đầy mong đợi đứng lên, cúi đầu chào Quỷ Cốc Tử mặc áo bào trắng kia.
"Đệ tử Cố Nam, bái kiến thầy Quỷ Cốc Tử."
"Ừ, miễn lễ." Quỷ Cốc Tử mỉm cười phấy tay, tâm trạng của ông rất tốt.
Ban đầu chỉ đến thành Hàm Dương để mang đứa đệ tử có chút thiên phú kia, không ngờ lại cơ duyên gặp được cơ hội đột phá cảnh giới kiếm thuật đã đình trệ mấy chục năm nay.
Cố Nam quay người bái về phía bên kia: "Đệ tử Cố Nam, bái kiến thầy Vương... Tiễn?"
Vừa nói đến một nửa, nàng phát hiện cái tên này có gì đó không đúng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía đó.
Chỉ thấy một thanh niên ngồi ở bên kia, luôn im lặng khiến Cố Nam suýt nữa bỏ qua, bây giờ mới nhìn rõ. Không phải là người gặp trên phố hôm qua - Vương Tiễn đó sao.
Thấy Cố Nam nhìn về phía này, mặt Vương Tiễn đỏ lên, cúi đầu nói: "Bái kiến tiểu thư."
Cố Nam cũng đáp lại một nụ cười gượng: "Gặp qua."
***
Dưới ánh nắng gay gắt, một thanh trường kiếm đồng xanh lấp lánh treo lơ lửng giữa không trung, nhưng lưỡi kiếm lại run rẩy như thể được cầm bởi một ông lão bảy mươi tuổi vậy.
Đáng tiếc, người cầm kiếm không phải là một ông lão bảy mươi tuổi mà là một cô gái đầy khí khái. Lúc này, mái tóc cô rối bời, trán đầy mồ hôi, thỉnh thoảng có vài giọt trượt xuống má, rơi xuống đất.
Không xa nàng, hai ông lão đang ngồi dưới mái hiên chơi cờ, uống trà, trông rất vui vẻ.
Thời tiết tháng tám tháng chín, mặc dù mùa hè sắp qua đi nhưng vẫn còn rất nóng, đứng dưới nắng chỉ cảm thấy da như bị lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu.
"Khỉ thật!" Cố Nam cắn răng, đẩy thanh trường kiếm ra, lưỡi kiếm phát ra tiếng ong ong, lại đâm thẳng, lơ lửng giữa không trung.
Cả buổi sáng này, cô đã đâm cả ngàn kiếm, dù thể lực nàng vượt trội thì cũng cảm thấy không chịu nổi.
Tay cô như bị quấn đá nặng hàng chục cân, không thể nâng lên, huống chi còn đâm kiếm.
"Lực tay không đủ, tốc độ cũng kém nhiều, làm lại."
Lão già áo trắng ngồi trong bóng râm nhìn bàn cờ, không thèm ngẩng đầu lên nói.
Chỉ cần nghe tiếng kiếm của Cố Nam, ông đã biết cô đâm kiếm như thế nào.
Nhếch môi: "Ta nói này tiểu nha đầu, ngươi càng đâm càng tệ rồi."
Ngươi thử đâm mấy ngàn lần xem!
Nghe lời lão, Cố Nam lườm một cái.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ ông ta thật sự làm được.
Vì thế nàng không tự chuốc lấy phiền phức, cắn răng, nâng cổ tay đã sưng đỏ tiếp tục đâm từng nhát kiếm.
Lão gia này nói là dạy kiếm, tuần đầu tiên chỉ bắt nàng luyện cơ bản, không dạy kiếm thuật, cũng chẳng thấy chiêu thức nào.
Nếu chỉ như vậy, tự ta không thể luyện sao, cần gì phải mời một đại gia ngồi đó!
Dù Cố Nam trong viện khổ sở không nói thành lời.
Trong nhà, Bạch Khởi và Quỷ Cốc Tử ngồi cùng nhau, một người mặc áo bào trắng, một người mặc áo bào đen.
Cả hai cầm quân đen trắng điềm nhiên chơi cờ.
Bạch Khởi nhẹ nhàng đặt một quân cờ lên bàn cờ, ngẩng đầu nhìn Quỷ Cốc Tử đang nhìn ra ngoài, mỉm cười, vuốt râu.
"Quỷ Cốc, đệ tử ta thế nào?"
Quỷ Cốc quay đầu lại, nhướn mày nhìn vẻ đắc ý của Bạch Khởi, bất đắc dĩ lắc đầu nhỏ giọng nói: "Thiên tài võ học, người thường đâm kiếm, ngàn kiếm là không thể tiếp tục, nếu không lưỡi kiếm không còn lực, dễ tổn hại căn cơ."
"Đệ tử ngươi đã đâm hơn ngàn kiếm, lưỡi kiếm vẫn sắc bén, chỉ thiếu sức lực. Đúng là có."
Nói rồi cầm quân trắng đặt lên bàn cờ.
"Ta quan sát mấy ngày nay, ngươi dạy nàng binh pháp, dù còn non nớt nhưng đã có phong thái của chuyên gia."
"Dù là chọn kỹ ngàn lần cũng khó có được người tài như vậy."
Thở dài một tiếng, nghi ngờ nhìn Bạch Khởi: "Ta nói này Bạch Khởi, ngươi tùy tiện đi phố rồi lừa được nó về sao?"
Bạch Khởi vuốt râu nói: "Lừa về cái gì chứ, nó tự nguyện bái ta làm sư phụ, sao ngươi nói khó nghe thế."
Nói xong đặt một quân đen xuống.
"Nếu không phải ngươi nhanh chân." Quỷ Cốc lại nhìn Cố Nam ngoài kia, tiếc nuối.
"Ta cũng muốn đưa nàng về Quỷ Cốc, học tung hoành, sau này có thể bình an thiên hạ."
Nghe Quỷ Cốc Tử nói vậy, Bạch Khởi lập tức phản ứng lai, kéo đầu Quỷ Cốc Tử quay lại.
"Nhìn gì mà nhìn? Đệ tử của ta nhé! Đồ lưu manh. Sau này nó phải thành đại tướng của nước Tần ta mới được."
Quỷ Cốc Tử u oán quay đầu lại, liếc nhìn Bạch Khởi: "Tầm nhìn hạn hẹp."
"Thiên hạ lớn hay nước Tần lớn?"
"Nước Tần ta tất nhiên có thể bình định thiên hạ, đến lúc đó nước Tần chính là thiên hạ." Bạch Khởi cười tự tin nói.
Quỷ Cốc Tử không nói gì nhìn Bạch Khởi, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi cờ.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, hai người im lặng hồi lâu.
Quỷ Cốc Tử mới nói: "Ngươi vẫn cố chấp."
Bạch Khởi vẫn cười.
"Một người không thể bình thiên hạ, một nước có thể bình."
"Ngươi thật sự nghĩ rằng nước Tần có thể làm được sao!"
Quỷ Cốc Tử chưa nói xong, Bạch Khởi đã giơ tay, ngắt lời.
"Không phải ta nghĩ nước Tần làm được, mà là phải có một nước bình định thời loạn thế này."
"Bạch Khởi, ta vẫn muốn nói với ngươi, rất ít nữ nhân tham gia binh sựnlàm tướng."
"Ta tự có tính toán."
Quỷ Cốc Tử cầm ly trà bên cạnh bàn cờ, uống một ngụm, không biết là thở dài hay cảm thán.
Nói chậm rãi: "Hy vọng vậy."
Ngoài sân nắng chói chang, Cố Nam mệt mỏi sắp ngất, đương nhiên không nghe thấy Bạch Khởi và Quỷ Cốc nói gì trong phòng.
Chỉ cố gắng đâm từng kiếm.
Lúc này Tiểu Lục bước vào.
"Tiểu Lục, Tiểu Lục, cứu ta, mau đỡ ta một chút."
Cố Nam nhỏ giọng gọi.
Tiểu Lục nhìn nàng mồ hôi đầy đầu, che miệng cười: "Cô nương, Tiểu Lục cũng hết cách, đây là lệnh của lão gia. Cô nương hãy ngoan ngoãn nghe lời, lão gia cũng vì tốt cho cô nương thôi."
"Hơn nữa, ta đến để báo tin."
"Báo tin?" Cố Nam ngạc nhiên: "Báo tin gì, phủ này còn có khách sao?"
Nhà Bạch Khởi rất yên tĩnh, một tháng chưa chắc có một khách, có gì mà báo tin.
"Nghe nói, thầy dạy cưỡi ngựa của cô nương đến rồi."
Tiểu Lục cười tươi nói, nói xong không để ý sắc mặt đen lại của Cố Nam, dạ chạy đi.
Cố Nam suýt ngã, tay run rẩy.
Thôi, người này còn chưa xong, lại thêm người nữa.
Trời ạ, ta không muốn đánh trận, học mấy thứ này có ích gì chứ.
"Lão gia, Vương Tiễn tiên sinh đến rồi."
Tiểu Lục hành lễ, đứng bên cạnh Bạch Khởi, kính cẩn nói.
"Ồ, ông ấy đến rồi." Bạch Khởi vuốt râu, cười nhẹ: "Sau này ông ấy đến không cần thông báo, phiền quá, cứ để ông ấy vào."
"Vâng, lão gia." Tiểu Lục cười mỉm, nàng vốn đã biết lão gia nhà mình không để tâm mấy chuyện này, nhưng Vương Tiễn tiên sinh lại nhất quyết muốn nàng thông báo mới chịu vào.
Tiểu Lục lùi ra, lúc rời đi còn nghịch ngợm cười với Cố Nam đang nghiến răng ken két.
Không được, không được, cô nhóc này sau này phải dạy dỗ một trận, nếu không nàng thật sự không coi ta ra gì.
Cố Nam tay run run cầm kiếm, không dám hạ xuống vì không có chỉ thị của Bạch Khởi.
Đừng nhìn lão ấy lúc nào cũng cười cười, nhưng khi nghiêm túc, ánh mắt sắc bén kia có thể làm Cố Nam không dám hó hé gì.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trẻ mặc trang phục cưỡi ngựa bước vào.
Thấy Cố Nam đang luyện kiếm, mồ hôi đầy đầu, tóc tai rối bời, mồ hôi bết vào mặt, nhưng lại có vẻ đẹp khác lạ.
Hắn không tự chủ được mà nhìn chằm chằm.
Nhận ra Vương Tiễn đang ngây người nhìn mình, mặt mày Cố Nam tái mét.
Tên khốn này đang cười nhạo mình sao!
Cổ cứng ngắc cười gượng: "Vương Tiễn tiên sinh, ngài đến rồi."