Quan Thiều Quang lạnh lùng nhìn Úc Hoa, tất cả đều phát triển bình thường như trước đây.
Úc Hoa giải phóng năng lực thuộc tính ánh sáng, trong nháy mắt tước đoạt hết năng lực thị giác của các sấm quan giả và biến dị thú, tiếp theo là một cơn mưa lửa và lưỡi đao gió trên diện rộng, hai sức mạnh tấn công mạnh mẽ của gió và lửa được anh sử dụng thuận buồm xuôi gió.
Dưới những đợt tấn công liên tiếp, không có bao nhiêu biến dị thú ở dưới có thể hoạt động bình thường.
Úc Hoa sẽ ném xuống một câu "Các người lựa chọn Mục Tiêu Nhiệm Vụ của chính mình đi", sau đó nhảy xuống hẻm núi, đối phó Mục Tiêu Nhiệm Vụ của chính mình —— biến dị thú cấp vực sâu.
Úc Hoa đả thương những biến dị thú ở bên cạnh hẻm núi không phải là vì giúp những sấm quan giả khác có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, mà là những con biến dị thú này vẫn luôn bảo vệ hẻm núi, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần con cự thú vực sâu kia, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, Úc Hoa cần phải dọn dẹp sân bãi.
Khi đó Quan Thiều Quang chưa bao giờ nghĩ rằng Úc Hoa sẽ gặp nạn, thân thể của con cự thú vực sâu này được kết nối với toàn bộ tinh cầu, nó dùng những sợi tơ tằm quấn lấy Úc Hoa như một cái kén, muốn tự bạo để cùng với Úc Hoa đồng quy vu tận.
Trong lúc nguy cấp, Úc Hoa hấp thu sức mạnh của cự thú vực sâu, nhảy ra khỏi khói bụi của vụ nổ, trở thành cao thủ cấp quy tắc.
Đúng vậy, những sấm quan giả bình thường chỉ khi vượt qua 500 cấp độ mới có thể biến từ người thành thần, nhưng một bước này quá khó, chỉ cần lĩnh ngộ một chút quy luật sức mạnh thì sẽ bị hệ thống coi là thứ nguy hiểm, sẽ bị phân các nhiệm vụ khó khăn hơn, có bao nhiêu người chết trước cấp độ 500, chỉ có một số ít người mới có thể chân chính khống chế được quy luật sức mạnh.
Úc Hoa thật là may mắn, cự thú mà hắn hấp thụ dưới vực sâu, vốn dĩ là một mảnh nhỏ nắm giữ quy luật sức mạnh của thế giới, Úc Hoa trong họa mà có phúc, gián tiếp đạt được quy luật sức mạnh, trở thành một vị thần trước cấp độ 500.
Từ đó về sau, hắn hoàn toàn biến thành một tên bạo quân, những việc mà anh làm là khó có thể chấp nhận được, tất cả những sấm quan giả đều run bần bật dưới sự khống chế của hắn, hắn trở thành một tồn tại đáng sợ hơn cả hệ thống.
Hệ thống vẫn có các chế độ quy tắc, hệ thống cũng nghiêm khắc tuân thủ các quy tắc cua chính mình, nhưng Úc Hoa thì khác, hắn hỉ nộ vô thường, thủ hạ dưới tay hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Năm đó Quan Thiều Quang vẫn là thành viên nòng cốt của đội Úc Hoa, là bạn thân nhất của anh, là phó đội trưởng của đội. Hắn đã nhiều lần khuyên nhủ Úc Hoa, không nên chèn ép những sấm quan giả khác, mọi người dưới sự áp bức của hệ thống đã rất khổ rồi.
Úc Hoa lại lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn Quan Thiều Quang một cái, nhàn nhạt nói: "Các người không hiểu."
Cặp mắt kia phảng phất như đang nhìn một con kiến, lạnh nhạt vô tình. Cho đến thời điểm đó, Quan Thiều Quang mới biết được, Úc Hoa đã không còn là bạn của bọn họ nữa.
Anh đứng trên bầu trời cao, cao cao tại thượng, dùng cặp mắt tàn nhẫn nhìn xuống bọn họ.
"Còn không phải là thần thôi sao? Khi tôi đến cấp 500 thì cũng có thể." Một ý niệm dường như đã trúng độc, trỗi dậy trong lòng những người bạn đồng sinh cộng tử với Úc Hoa, chờ tới cấp 500......
Quan Thiều Quang thu lại những suy nghĩ xa xăm của mình, tầm mắt rơi vào con biến dị thú bị đả thương trên người Úc Hoa.
Hắn muốn nắm chắc cơ hội lần này, trước khi con cự thú vực sâu tự bạo, thả chậm tốc độ dòng chảy thời gian của Úc Hoa, khiến Úc Hoa không thể kịp thời hấp thụ năng lượng của con cự thú dưới vực sâu, như vậy tất cả mọi người sẽ chết đi dưới sự vụ nổ mạnh này, bao gồm cả hắn.
Trừ khi Úc Hoa mở khóa 100% sức mạnh.
Hoặc là chết hoặc là cởi bỏ phong ấn, Quan Thiều Quang chỉ có hai sự lựa chọn này, hắn không còn con đường khác.
Tốt nhất là có thể giải quyết trận chiếc ở cấp 398, thay vì kéo dài đến cấp 500. Cho dù là chính bản thân Quan Thiều Quang thì cũng không muốn trải qua 500 cấp độ nữa.
Trước đó, cần phải xử lý cái trở ngại âm hồn bất tán kia. Tầm mắt của Quan Thiều Quang dừng ở trên người Vưu Chính Bình.
Cho đến lúc này, Quan Thiều Quang cũng không hiểu tại sao Úc Hoa lại lựa chọn kết hôn với Vưu Chính Bình sống một cuộc sống bình yên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì sau cấp độ 500 mới khiến cho Úc Hoa lựa chọn con đường như vậy?
Đương nhiên, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, cái người tên Úc Hoa này, hoặc là chết hoặc là thành thần, anh không nên làm một người bình thường.
Ánh mắt Quan Thiều Quang kiên định, hắn nháy mắt với những người đồng đội đã bị tẩy não đêm qua.
Lúc này Úc Hoa đã tiêu diệt phần lớn các biến dị thú, anh thấp giọng dặn dò Tiểu Vưu: "Mục Tiêu Nhiệm Vụ của cậu là bao nhiêu biến dị thú? Chọn mấy con dễ đối phó và hoàn thành nhiệm vụ đi."
Dứt lời, Úc Hoa mới theo quỹ đạo đã định nói với những sấm quan giả xung quanh: "Các người lựa chọn Mục Tiêu Nhiệm Vụ của mình đi."
"Tôi đi một chút rồi sẽ về." Úc Hoa để lại một câu cho Vưu Chính Bình rồi nhảy xuống hẻm núi.
Vưu Chính Bình đột nhiên không kịp phòng ngừa đã đánh mất Úc Hoa, cậu chưa kịp suy nghĩ muốn nhảy xuống cùng thì thân thể đã không cử động được.
Là Quan Thiều Quang, thừa dịp Úc Hoa đối phó với cự thú ở dưới vực sâu, làm chậm lại tốc độ dòng chảy thời gian của Vưu Chính Bình.
Vì muốn giữ lại sức mạnh đối phó Úc Hoa, Quan Thiều Quang chỉ đem tốc độ dòng chảy thời gian của Vưu Chính Bình giảm xuống gấp mười lần, những việc mà người khác có thể thực hiện trong một giây, Vưu Chính Bình phải mất tới mười giây.
Thoạt nhìn khác biệt không lớn lắm, nhưng đủ để đối phó với Vưu Chính Bình, hơn nữa người động thủ cũng không phải hắn.
"Ai đang cầm bình áp chế năng lượng? Đeo vào cho cậu ta đi." Quan Thiều Quang nói, "Nhiều biến dị thú như vậy, cậu ta không nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại còn muốn đuổi theo Úc Hoa, nhất định là muốn thừa dịp Úc Hoa đối phó cự thú vực sâu không thể phân tâm rồi âm thầm xuống tay, bắt được cậu ta chính là lập công lớn."
Vài thành viên trong đội bị hắn tẩy não đến mức nằm liệt quả nhiên trúng kế, nghe thấy hai từ "Công lớn" thì thậm chí còn tranh đoạt đi bắt Vưu Chính Bình.
Nụ cười đắc ý của Quan Thiều Quang vừa mới treo lên khóe miệng khi thấy một khoảng không gian thần bí trước mặt Vưu Chính Bình đột nhiên mở ra, một con Husky lông xù nhảy ra khỏi không gian, lấy tốc độ mà con người không thể tưởng tượng được giẫm lên các thành viên trong đội rồi lao tới trên người Quan Thiều Quang, hung hăng cắn một phát trên cổ của hắn!
Giám đốc Hus cắn trúng một phát, cũng không ham chiến, khi Quan Thiều Quang bị thương thì lấy tốc độ như thế đi vào trong không gian, khi đi ngang qua Vưu Chính Bình còn kêu một tiếng "Áu áu" với cậu.
Lúc giám đốc Hus bị Quan Thiều Quang nhốt trong thế giới nhỏ, vì cứu Quân Quân nên thức tỉnh dị năng.
Kẻ phá hoại 192 mất đi thân thể, dung hợp một thể với con Husky, hắn không có Căn Nguyên Năng Lực, nhưng những con Husky sinh trưởng trong thế giới bình thường đều có bản năng, đó là tốc độ, sức bật và sức bền thuộc về giống chó Siberia Husky, khi Quân Quân gặp phải nguy cơ, giám đốc Hus có thể chạy đến bên cạnh Quân Quân, không phải là bởi vì nó không bị quy tắc của thế giới nhỏ hạn chế, mà là tốc độ của nó đã sớm đột phá giới hạn!
Nó chỉ tốn 0.03 giây cho một vòng đi vòng về, mọi người ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có thì đã bị giám đốc Hus giẫm lên như cay cầu rồi, mà Quan Thiều Quang cũng bởi vì bị đau nhức nên cũng không thể duy trì dị năng, tốc độ dòng chảy thời gian của Vưu Chính Bình khôi phục bình thường.
"Làm tốt lắm!" Vưu Chính Bình đưa giám đốc Hus vào trong không gian, không chút do dự nhảy vào hẻm núi.
Với thực lực hiện tại của cậu không thể đối phó với nhiều người như vậy, quan trọng nhất chính là, Quan Thiều Quang có gan động thủ vào lúc này, nhất định là bởi vì Úc Hoa sẽ gặp nguy hiểm ở trong hẻm núi, Quan Thiều Quang cũng không sợ hãi.
Hẻm núi sâu chừng 5000 mét, đáy vực sâu thẳm không thấy đâu.
Vưu Chính Bình từng chơi trò nhảy bungee và nhảy dù để kiểm soát dị năng, trải qua cảm giác không trọng lượng khi rơi xuống, nhưng vào thời điểm đó cậu được bảo vệ bằng các biện phát an toàn, sẽ không bất lực giống như hiện tại, mơ hồ không biết phía dưới là cái gì.
Từ đáy vực truyền lên một tiếng gầm dài, tựa như than khóc, tựa như phẫn nộ.
Vưu Chính Bình không thể nhìn thấy cái gì ở phía dưới, cậu thông qua tiếng than khóc nhanh chóng phán đoán xem khoảng cách cách mặt đất còn xa lắm hay không, vừa mới suy nghĩ thì cậu bắt lấy một cái gì đó giống như một tấm ván trong khoảng không trước khi chạm đất, đó là không gian thứ ba mà Vưu Chính Bình có thể thay đổi hình dạng sử dụng làm cầu thang.
Cậu quả thật đã mất rất nhiều sức mạnh trong thời gian hồi tưởng, nhưng năng lực này là của chính cậu, chỉ cần cho Vưu Chính Bình thời gian, cậu vẫn có thể thức tỉnh tất cả năng lực một lần nữa!
Mặc dù nắm lấy không gian thứ ba, nhưng tác động của cú ngã quá lớn khiến ánh tay của Vưu Chính Bình bị trật khớp ngay lập tức, cũng may là tay trái, sẽ không ảnh hưởng đến việc chiến đấu. Cậu cắn răng kìm lại, cảm giác mình còn cách mặt đất một khoảng 2 – 3 mét, liền lớn mật mà buông tay ra, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Chân giẫm đến chỗ thật sự, cảm xúc lại là mềm mại, giờ phút này Vưu Chính Bình mới nhận ra thứ mà mình giẫm lên lúc này không phải là mặt đất, mà là cự thú vực sâu ở trong hẻm núi.
"Úc Hoa, anh ở đâu?" Cậu nhỏ giọng hô một câu.
Không nhận được sự đáp lại từ Úc Hoa, ngược lại là tiếng than khóc lại vang lên lần nữa, lần này âm thanh xuyên qua màng nhĩ xông thẳng vào đại não, một cổ ý niệm không thông qua ngôn ngữ chỉ dựa tinh thần lực truyền vào đầu Vưu Chính Bình: 【 kẻ phá hoại!!! 】
Không ai quen thuộc cái từ ngữ này hơn Vưu Chính Bình, cự thú vực sâu không sử dụng ngôn ngữ, sau khi tâm trí của nó thâm nhập vào đại não của Vưu Chính Bình, nó sẽ tự nhiên biến thành từ ngữ này.
Chỉ có người thủ hộ mới có thể hiểu được hàm nghĩa của từ ngữ này.
Bàn tay của Vưu Chính Bình chạm vào thân hình của cự thú vực sâu, cố gắng truyền đạt suy nghĩ của cậu qua đó, đó là ý niệm trấn an, bảo bệ, kiên định, một sắc màu cảm xúc hoàn toàn khác biệt với kẻ phá hoại, ấm áp, tráng lệ, tràn ngập sức sống.
Vưu Chính Bình không biết truyền đạt tinh thần lực như thế nào, nhưng cự thú vực sâu dường như có năng lực tiếp nhận cảm xúc mạnh mẽ, nó thật sự nhận được tín niệm của Vưu Chính Bình.
【 người thủ hộ? 】 cự thú vực sâu hỏi.
Vưu Chính Bình không nói gì, cậu dụng tâm nhớ lại từng khoảnh khắc câu bảo vệ thế giới, bảo vệ bạn đồng hành của cậu, cùng với quyết tâm muốn bảo vệ Úc Hoa.
Cũng không biết cự thú vực sâu có hiểu được hay không, Vưu Chính Bình chỉ cảm thấy chân mình như chìm xuống, cậu sắp bị hút vào nơi nào đó kinh khủng. Bản năng Vưu Chính Bình muốn chống cự, nhưng nhớ tới âm thanh "Kẻ phá hư" tuyệt vọng kia, cậu kịp thời thu tay lại, không hề phản kháng.
Cậu theo sức hút đi tới một nơi phát ra ánh sáng trắng, nơi này có chút giống như một sơn động thật lớn, ở chính giữa có một cái kén bị vô số sợi tơ trắng mịn bao lại.
Trực giác nói với Vưu Chính Bình, trong cái kén đó chính là Úc Hoa!
Cậu không chút do dự đi đến bên cạnh cái kén, thử đụng vào sợi tơ trắng, vô số linh khí từ trong sợi tơ trắng dũng mãnh tràn ngập vào trong tâm trí của Vưu Chính Bình, cậu cũng bị sợi tơ trắng trói lại, cột vào một chỗ với Úc Hoa.
Những sợi tơ trắng này là cự thú vực sâu...... Không, là mảnh nhỏ ý thức của quy tắc thế giới, cự thú vực sâu đã hấp thu sức mạnh của quy tắc từ trong nhưng mảnh nhỏ này mới có thể trở nên mạnh như thế.
Quy tắc không có cảm xúc, những ý thức này không chỉ là một tập hợp các quy tắc của những sinh vật trí tuệ, mà những sinh vật trí tuệ này đã từng là con người.
Bỗng nhiên có một ngày, tai họa ập đến, quy tắc bị phá vỡ, rốt cuộc không còn ai bảo vệ những người thường này, thế giới của bọn họ bị xâm chiếm bởi hệ thống.
Chiến tranh, bệnh dịch, thiên tai, sấm quan giả, dị biến...... Sau hàng trăm năm bị tra tấn, hầu hết con người đã bị tuyệt chủng, chỉ có con người biến thành biến dị thú mới sống sót, bọn họ ở lại thế giới này, tiếp tục chiến đấu với sấm quan giả và hệ thống, cho đến lúc chết cũng không dừng lại.
Không ai có thể hiểu loại cảm giác này hơn Vưu Chính Bình, nếu như là cậu, cho dù thế giới diệt vong, cho dù trở thành dị loại, cậu cũng sẽ cầm lấy vũ khí, chiến đấu với kẻ phá hoại cho đến chết.
Cự thú vực sâu cũng chỉ là một con biến dị thú không lổ được tạo thành do vô số sự tuyệt vọng của mọi người dưới sự chỉ dẫn của các mảnh nhỏ quy tắc, thân thể của nó kết nối với trung tâm của tinh câu, bảo vệ quy luật sức mạnh còn xót lại.
Vưu Chính Bình tìm kiếm Úc Hoa bên trong những ý niệm lẫn lộn, cậu hét lên trong tuyệt vọng, hy vọng Úc Hoa có thể đáp lại cậu.
Nhưng Úc Hoa trước sau vẫn không đáp.
Tại sao lại không đáp lại cậu? Úc Hoa là một người mạnh như vậy, không có khả năng bởi vì bị khống chế mà mất đi ý chí chiến đấu, trừ khi...... Vưu Chính Bình dâng lên một suy nghĩ không tốt.
Vưu Chính Bình đã đoán đúng, Úc Hoa giống với cậu chạm vào sợi tơ trắng, cũng phát hiện biến dị thú đã từng là con người, và những sấm quan giả như bọn họ là đao phủ của hệ thống.
Chưa từng có cái gọi là nhà để về, anh có thể bị lựa chọn trở thành sấm quan giả, nghĩa là nhà của anh đã biến mất. Trong dòng thời gian hàng trăm năm vượt cấp, thế giới của anh cũng đã giống như thế giới này, biến thành phế tích, bị hệ thống cắn nuốt.
Anh không còn nhà nữa, không chỉ như thế, anh còn bị hệ thốn không chế, không ngừng đả thương những thế giới khác, anh chính là đồng lõa!
【 kẻ phá hoại! Mày đã quá mạnh, tao không thể thắng được mày, tao cũng không còn nắm giữ quy luật sức mạnh còn lại. Nhưng tao có thể cùng với mày đồng quy vu tận! 】 ý niệm tuyệt vọng của cự thú vực sâu điên cuồng truyền đến, Úc Hoa đang ở chỗ sâu trong ý niệm biết cự thú vực sâu muốn tự bạo.
Tác động của vụ nổ sẽ hủy diệt viên tinh cầu này, những sấm quan giả trên tinh cầu này cũng sẽ không may mắn thoát khỏi.
Không sao cả, bọn họ là những tên đồng lõa ngu xuẩn, chết không hết tội.
Úc Hoa từ bỏ sự chống cự, quyết định chấp nhận hình phạt, nhưng lại nghe thấy những tiếng gọi.
"Úc Hoa, Úc Hoa, Úc Hoa!"
Tiếng sau so với tiếng trước vội vàng hơn, trong giọng nói không chỉ có sự lo lắng mà còn bao hàm cả tình yêu.
Một khuôn mặt vừa nhìn đã thích hiện lên trong đầu, Úc Hoa đột nhiên nhớ tới Tiểu Vưu, Tiểu Vưu vẫn còn trên viên tinh cầu này.
Anh chậm rãi mở mắt ra, đưa ra xúc tu suy nghĩ, nhẹ nhàng chạm vào giọng nói của chủ nhân, người nọ giống như trước đây, vô số lần dựa theo tinh thần lực tìm tới đây, vững vàng ôm lấy anh không buông.
"Tiểu Vưu......" Úc Hoa nhẹ giọng nói.
Ngữ khí Tiểu Vưu dồn dập nói: "Úc Hoa, anh nghe em nói, em biết anh đang rất khó chịu, cũng rất tự trách bản thân, cũng do hệ thống lợi dụng nên đã mắc rất nhiều sai lầm. Nhưng nếu có ai đó trong vô số thế giới có thể đánh bại hệ thống, thì đó chính là anh, cũng chỉ có anh, chỉ cầu anh đừng từ bỏ."
"Tiểu Vưu, tôi không phải chúa cứu thế, tôi chỉ là một......" Tên đao phủ ngu xuẩn.
"Không phải," Tiểu Vưu không ngừng trấn an anh, "Tin tưởng em, ảo não tự trách bản thân không bao giờ là phương pháp để chuộc tội, anh phải sống sót, sau đó......"
Sau đó thông quan, rồi gặp em trong tương lai.
Úc Hoa không nghe được những lời kế tiếp sau từ "Sau đó", anh vội vàng đuổi một trận âm thanh vù vù bên tai, nhưng lúc này đây, anh đã hiểu tại sao anh không nghe những gì mà Tiểu Vưu nói.
"Tiểu Vưu, có phải em đến tìm tôi là vì chịu giới hạn nào đó trong quy tắc thời không nào đó hay không?" Úc Hoa hỏi.
Giờ phút này, Quan Thiều Quang che lại miệng vết thương ở cổ đứng đứng ngoài hẻm núi khẽ cau mày: "Không đúng, có người chạm vào quy tắc thời gian của mình, tiếp tục ở lại nút thời gian này thì toàn bộ thế giới nhỏ này sẽ sụp đổ!"
Hắn cúi đầu nhìn xuống chỗ sâu trong hẻm núi, năng lượng của cự thú vực sâu vẫn luôn ổn định, mà người chạm vào quy tắc thời gian này dường như là Úc Hoa!
Có lẽ, kế hoạch của hắn lại bị Vưu Chính Bình phá hoại một lần nữa.
Quan Thiều Quang khẽ cắn môi, trong nháy mắt khi Úc Hoa tiến thêm một bước dò hỏi về quy tắc thời gian, hắn từ bỏ nơi này, chuyển đổi nút thời gian, lập tức nắm lấy thời khắc này.
Dưới đáy hẻm núi, Úc Hoa vừa đặt ra vấn đề "Quy tắc thời không" thì không thể nhận thức được sự tồn tại của Tiểu Vưu nữa.
Anh giải phóng tinh thần lực của mình, tìm kiếm trong ý niệm của biến dị thú, nhưng anh không tìm thấy ở bất cứ chỗ nào.
Tiểu Vưu đột nhiên xuất hiện xuất hiện trước mặt anh, sau đó lại lặng lẽ biến mất.
Cũng giống như mái tóc bảy màu năm đó, không hề báo trước mà xuất hiện trong thời gian của anh, lại độ nhiên rời đi, khiến anh tìm không thấy.
Bọn họ là một người.
Giờ phút này Úc Hoa vô cùng tỉnh táo, anh đứng trên ranh giới của quy luật thời gian và không gian, chạm vào tấm chắn dường như không thể vượt qua của quy luật sức mạnh.
Nhóm biến dị thú cuồng loạn, muốn giết chết Úc Hoa, giết hết tất cả sấm quan giả trên tinh cầu này, thanh âm của bọn họ khiến Úc Hoa không thể tập trung suy nghĩ, anh gầm lên một tiếng: "Câm miệng!"
Nhóm ý niệm được Úc Hoa xoa dịu bằng sức mạnh của bản thân, Úc Hoa đối mặt với vô số cảm giác hận thù, giải phóng ra tinh thần lực của chính mình: "Căn Nguyên Năng Lực của tôi là "chi phối", có thể "chi phối" tất cả những ai "thần phục" với sức mạnh của tôi.
"Nếu là sinh mệnh có trí tuệ "thần phục" tôi, sức mạnh của anh có thể tăng lên gấp hai gấp ba lần, mà dùng sự "che chở" của tôi để đánh đổi, tôi có thể "sử dụng" sức mạnh của bạn bất cứ lúc nào.
"Nếu là các người "thần phục" tôi, tôi sẽ có được quy luật sức mạnh của bạn, với cái giá phải trả là "tiêu diệt hệ thống"!
"Là bị hệ thống ép đến chỗ chết, hay là "thần phục" tôi, bị tôi "chi phối", trở thành sức mạnh của tôi, hay đi đến một cuộc khởi nghĩa trong hy vọng xa vời?
"Chọn cái nào!"
Tinh thần lực của Úc Hoa được truyền vào trong từ ý niệm, nhóm ý niệm lắng xuống, bọn họ lặng lẽ "Nhìn" kẻ xâm lược Úc Hoa này.
Là liều chết phản kháng, hay là tin tưởng anh?
Đưa ra quyết định nhanh hơn nhóm ý niệm, chính là mảnh nhỏ quy tắc.
Khả năng tính toán bị tàn khuyết của các mảnh nhỏ quy tắc đã tính toán xong, nó quyết định "Thần phục" trước Úc Hoa.
Một sức mạnh khổng lồ mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể, Úc Hoa cảm nhận trang bị giám sát của hệ thống trong đầu, thiết bị có thể khiến anh tự bạo bất cứ lúc nào đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi dưới sự đánh sâu của quy luật sức mạnh.
Giờ phút này, anh đã thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, thoát khỏi cảnh giới của con người, bước vào cảnh giới của thần.
Theo sự "Thần phục" của mảnh nhỏ quy tắc, cự thú vực sâu thở dài một tiếng, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Nhóm ý niệm cũng dần mất đi sự che chở dưới sự "Thần phục" của mảnh nhỏ quy tắc, dần dần tiêu tán.
Trước khi nhóm ý niệm này rời đi, tất cả đều để lại một chút tàn niệm mang chút quyến luyến trên người Úc Hoa—— tôi chờ đợi.
Chờ đợi cái ngày hệ thống bị hủy diệt.
Úc Hoa giẫm lên thân hình của cự thú vực sâu, chậm rãi bay lên hẻm núi, sừng sửng đứng trên đỉnh trời trong ánh mắt hâm mộ, kính nể, ghen tị, kính sợ, đủ loại phương thức của mọi người.
Chân giẫm lên vô số xương cốt của biến dị thú, "Bạo quân" lần đầu xuất hiện.
- ----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Vưu Chính Bình: Quan Thiếu Dương phải chết, nhất định phải chết a a a a!!! Lần sau gặp lại Úc Hoa, liệu anh ấy có bị điên hay không?
Úc Hoa (đã bị hắc hóa): À.