Giám đốc Hus bị đông lạnh đến mức hồ đồ, ngắn ngủn mấy ngày...... Mấy giờ...... Hay là mấy phút...... Quên đi, không quan trọng, nó cũng không biết tốc độ dòng chảy thời gian của thế giới nhỏ này có khác gi với thế giới thực không, nó hoàn toàn không phân biệt được đã bao lâu trôi qua rồi!
Trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủn, nó liên tiếp đã trải qua những cuộc mạo hiểm trong mưa cùng với Quân Quân, lôi kéo Quân Quân chạy trốn khắp nơi trong trò chơi quyết đấu, cuối cùng cũng kiếm được đồ ăn, còn bị người có mùi vị giống y chang như đại ma vương Úc Hoa lấy đi rồi chia cho người qua đường khác. Nó và Quân Quân ăn ngủ ngoài trời một đêm, cuối cùng cũng chờ đến lúc trận đấu bắt đầu, trong phòng nghỉ uống một chút nước ấm. Chờ khi Úc Hoa quyết đấu xong, Quân Quân còn đang tìm phòng cho Tiểu Hus tắm rửa, mới vừa tắm xong và chải lông, cảnh vật chung quanh đã thay đổi.
Bọn họ bị dịch chuyển từ căn phòng nhỏ ấm áp đến một đống phế tích chỉ có - 40 độ. Giám đốc Hus chỉ có lớp lông bên ngoài là khô, lông ở gần da vẫn còn ẩm, gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt đem giống cho Siberia Husky đông cứng lại thành băng côn.
Quân Quân cũng chỉ mặc một bộ quần áo mùa hè, một người một chó bị đông lạnh đến mức kêu ngao ngao, cuối cùng phải dựa sát vào nhau rồi nấp dưới một tấm ván để chắn gió, giám đốc Hus dùng bụng mình giúp Quân Quân giữ ấm, Quân Quân không ngừng giúp giám đốc Hus lau đi những vết băng dính trên lưng.
Một người một chó giúp đỡ lẫn nhau cùng với tấm bảng hiệu chắn gió là nơi trú ẩn an toàn duy nhất của họ, giờ phút này đột nhiên có người hất tấm bảng hiệu đi, giám đốc Hus sao có thể không tức giận, sao có thể không giận được cơ chứ.
Nó cũng không thấy người đến là ai, nhảy dựng lên rống giận một trận về phía đối phương, gân cổ lên mà rống ra âm thanh "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu", nghe kỹ một chút thì cũng giống như lời nói của con người.
Nó rống lên hai lần, Quân Quân ấn đầu Tiểu Hus xuống, giám đốc Hus lập tức in lặng.
Chỉ nghe Quân Quân nói: "Anh Úc Hoa? Chú?"
Sấm quan giả sau mỗi thế giới thì sẽ bị ảnh hưởng bởi năng lượng của thế giới và sự nâng cao thể chất của mỗi người, ngoại hình sẽ có một chút thay đổi rất nhỏ, sự thay đổi này rất mỏng manh, căn bản không thể nhìn thấy trong một hai thế giới, nhưng hàng trăm hàng ngàn cái thế giới đã đi qua, so sánh với dung mại lúc đầu thì đã thay đôi rất nhiều.
Úc Hoa lúc này khác với người trẻ tuổi ở thế giới thứ 11, cũng khác với giám đốc Úc ở thế giới thực, giữa hai người, điều này khiến cho Quân Quân vô cùng mê mang, không thể phân biệt được người trước mặt rốt cuộc là ai.
Giám đốc Hus đã từng trải qua sự thay đổi khuôn mặt của sấm quan giả, lập tức đoán được người này là Úc Hoa, lập tức không dám kêu nữa, kẹp chặt cái đuôi tránh ở phía sau Quân Quân, thân thể nhỏ bé của Quân Quân không thể che thân hình to lớn của giám đốc Hus phía sau được, phía sau cậu bé lộ ra một một cái miệng dài ngoằng với cái mũi chó.
"Con chó này hình như là có dị năng? Là biến chủng bản địa hay là cái gì khác?" Quan Thiều Quang biết rõ cố hỏi nói.
Tầm mắt Úc Hoa đảo qua cơ thể đang run lẩy bẩy của cậu bé và chú chó, tay hơi vung lên, một dòng nước ấm mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể cậu bé và chú chó.
Băng giá trên người giám đốc Hus lập tức thăng hoa, lông tóc nó tràn đầy, dưới sự trợ gúp của dòng nước ấm, thân thể lập tức không lạnh nữa, nó trốn ở phía sau Quân Quân đối với Úc Hoa nói một tiếng "Áu áu áu" để cảm ơn.
Còn Quân Quân thì vô cùng lễ phép làm một động tác chào kiểu thiếu niên tiền phong với Úc Hoa: "Cảm ơn anh chú Úc Hoa."
"Phốc." Vưu Chính Bình không nhịn cười ra một tiếng, "Anh chú" là cái xưng hô gì, làm khó đứa nhỏ này rồi.
Quân Quân còn cầm một viên kẹo bơ cứng bằng cả hai tay đưa cho Úc Hoa, anh chú Úc Hoa đã giúp bé, bé muốn cảm ơn, mặc dù bé không còn nhiều kẹo nữa.
Úc Hoa lấy viên kẹo trong lòng bàn tay của đứa nhỏ, đối diện với ánh mắt ngây thơ của đứa nhỏ thì gật đầu: "Đưa bọn nhỏ đến địa điểm tập hợp, cho bọn nhỏ mặc quần áo."
Quan Thiều Quang cau mày, nhưng vẫn tìm hai bộ quần áo đệm bông dày và giày của người lớn từ không gian hệ thống ném cho cậu bé, loại vật tư thích hợp này bọn họ sẽ tích cóp một chút, miễn cho dưới tình thế cấp bách còn phải lãng phí điểm để đổi.
Vưu Chính Bình ngoài ý muốn mà nhìn Quan Thiều Quang, cậu vốn tưởng rằng Quan Thiều Quang sẽ nhân cơ hội này giết chết Quân Quân và Husky, ai ngờ hắn lại không động thủ, còn có chút dịu dàng với hai người.
Trong thành thị phế nát đã không còn người sống, Úc Hoa mang theo mấy người đi đến địa điểm tập hợp. Vưu Chính Bình phát hiện năng lượng mà Úc Hoa sử dụng đại khái là hệ gió và hệ lửa, năng lượng gió giúp cậu, Quân Quân và Tiểu Hus bay lên, năng lượng lửa giúp bọn họ sưởi ấm, để cho bọn họ không bị thương bởi gió lạnh xung quanh.
Cùng lúc đó, vết thương trên người Vưu Chính Bình do giá rét cũng không biết đã hồi phục lúc nào, có thể do Úc Hoa đã ngừng lại tốc độ dòng chảy của Quan Thiều Quang.
Chân Lê đã từng nói, sức mạnh của đại thần Thông Quan Giả là toàn năng, năng lực gì anh cũng có thể làm được.
Nhưng điều này không đúng.
Kể từ khi lĩnh ngộ được quy luật sức mạnh, Vưu Chính Bình cũng có chút hiểu biết về việc vận dụng dị năng. Kẻ phá hoại có thể đổi năng lực từ hệ thống, ngoại trừ Căn Nguyên Năng Lực thì phần lớn là chỉ sử dụng một lần, điều này có nghĩa là cho dù là hệ thống cũng không có biện pháp khiến một người nắm giữ hoàn toàn thuộc tính năng lực mà không phải là Căn Nguyên Năng Lực. Sức mạnh duy nhất mà dị năng giả có thể sử dụng chỉ có sức mạnh của chính mình.
Nhưng Úc Hoa thì khác, chữa bệnh, tấn công, ảo giác, thời không...... Dường như anh đều nắm giữ mọi quyền năng, anh giống như một đấng siêu nhiên, đây là vì điều gì? Căn Nguyên Lực Lượng của anh rốt cuộc là có chỗ nào đặc biệt?
Đôi mắt của Vưu Chính Bình không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Úc Hoa, cũng không biết là muốn tìm tòi nghiên cứu chân tướng, hay chỉ là đơn thuần muốn nhớ kỹ mỗi thời kỳ của Úc Hoa.
Ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng, Úc Hoa duỗi một ngón tay chọc chọc vào má Vưu Chính Bình để cậu quay đầu, khiến cậu dời tầm mắt đi.
"Đừng nhìn." Úc Hoa lạnh nhạt nói.
Vưu Chính Bình há miệng cắn ngón tay của Úc Hoa, Úc Hoa hơi nhíu mày, tránh hàm răng của cậu, lột viên kẹo bơ cứng mà Quân Quân cho rồi ném vào miệng Vưu Chính Bình.
Trong thế giới lạnh lẽo, ăn một viên kẹo bơ cứng ngọt ngào, cảm nhận được sức nóng mà viên kẹo mang lại, Vưu Chính Bình nhẹ nhàng cười một cái, tiếp tục chuyên chú nhìn Úc Hoa.
Quan Thiều Quang vốn có năng lực bay hờ hững quay đầu ở phía sau, không thèm nhìn hai người này. Quan Thiều Quang nhìn Husky và Quân Quân, giám đốc Hus đang dùng móng vuốt che mắt Quân Quân lại, trên mặt chó hiện lên vẻ nghiêm túc.
Có Vưu Chính Bình, thế giới nhỏ của hắn luôn xảy ra sự cố; có Úc Hoa, hắn sẽ không có biện pháp giết Vưu Chính Bình. Quan Thiều Quang nhíu mày, tự hỏi có nên chuyển thời gian một lần nữa hay không, tìm cơ hội khác xử lý Vưu Chính Bình.
Trong lúc suy nghĩ, Úc Hoa đã mang theo người đến địa điểm tập hợp. Đây có lẽ là quảng trường trung tâm thành phố, vài người đang đốt lửa và chờ ở chỗ này.
Có vài người nằm bên đống lửa, cơ thể họ được một tấm vải trắng che lại, hiển nhiên là đã chết.
Khi Úc Hoa tiếp đất, mọi người nhìn thấy anh thì sôi nổi vây lại, nhưng anh không để ý đến bất kỳ người nào, mà là mang theo vật trang trí trên cánh tay – Vưu Chính Bình đi đến bên cạnh đống lửa, vạch một tấm vải trắng ra.
Người phía dưới vải trắng huyết nhục mơ hồ, rất khó phân biệt ra diện mạo, Úc Hoa nhìn cánh tay đối phương, trên cánh tay áo quấn một miếng phù hiệu, trên đó viết tên, là "Cảnh Ức An", nhìn dáng người xem ra là một cô gái.
Úc Hoa dùng vải trắng che mặt cô lại, mở tấm vải trắng thứ hai ra, khuôn mặt của người thứ hai còn nguyên vẹn, có thể nhìn ra là một người đàn ông trung niên với bộ ria mép, từ trong tấm vải trắng phập phồng, nửa người dưới đã không thấy. Úc Hoa không tiếp tục xốc vải vải trắng lên, như cũ che mặt lại cho ông.
Tổng cộng có bốn người, sau khi nhìn qua dáng vẻ từng người một, giọng điệu Úc Hoa lạnh băng mà nói: "Tại sao bọn họ lại chết?"
Một cô gái trên mặt đầy nước mắt, hiển nhiên là đã khóc, cô chỉ vào một người đàn ông trưởng thành đang cúi đầu, nổi giận nói: "Là anh ta! Là anh ta không tuân theo kế hoạch của anh, nhất định muốn tới mỏ pha lê để hấp thu năng lượng, cũng muốn tìm kiếm Nguyên Tinh. Chúng tôi bị những con thú đột biến tấn công, chị Cảnh và những người khác liều chết để bảo vệ chúng tôu, còn thi thể của hai thành viên khác vẫn chưa được tìm thấy!"
"Tôi vào đó tìm Nguyên Tinh cũng đã bỏ phiếu thông qua!" Người đàn ông ngẩng đầu lên phản pháo lại, "Có năng lượng thế giới ẩn chúa trong mỏ pha lê, có thể khiến chúng ta trở nên mạnh hơn, Nguyên Tinh cũng có thể giúp chúng ta thăng cấp Căn Nguyên Năng Lực, giúp chúng ta dần dần thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, lúc đó không phải là không có ít người ủng hộ tôi sao? Dựa vào cái gì mà đẩy lên trên người tôi?"
Đôi tay người đàn ông cầm khối tinh thạch đỏ như máu đi đến trước mặt Úc Hoa, mỉm cười lấy lòng: "Đây là Nguyên Tinh, Nguyên Tinh có độ tinh khiết cao như vậy có thể giúp hơn mười sấm quan giả nâng cao năng lực của họ, sự hao tổn là rất đáng giá."
Vài người khác cũng gật đầu phụ họa nói: "Đúng đó đúng đó, những sấm quan giả chết đi đều có thuộc tính thường thấy, thuộc tính chữa bệnh và những thuộc tính đặc biệt khác vẫn còn sống, chúng ta không có tổn thất gì."
"Vừa rồi ai bỏ phiếu tán thành?" Úc Hoa không cầm lấy Nguyên Tinh, mặt vô biểu tình nói.
Một đám người không hiểu ý định của anh, hai mặt nhìn nhau, không dám giơ tay.
Cô gái bật khóc ban nãy cũng không biết hành vi đồng ý lấy mạng người đổi Nguyên Tinh của Úc Hoa, vẫn coi trọng mạng sống của những người bạn đồng hành, không mở miệng.
"Độ tinh khiết của Nguyên Tinh không tồi." Úc Hoa lại nói.
Lần này trong lòng mọi người đã nắm chắc, ước chừng mười cái người giơ tay lên, Úc Hoa nói: "Nhân số không ít."
Người đàn ông dẫn đầu nói: "Chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho tổ chức, anh nhìn khối Nguyên Tinh này đi, rất nhiều năng lượng đó!"
Úc Hoa cầm lấy Nguyên Tinh trong tay hắn, mỉm cười nhợt nhạt: "Đúng vậy, cho nên này khối Nguyên Tinh thuộc về các người."
Người đàn ông dẫn đầu mỉm cười nhẹ nhõm.
Nhưng mà giây tiếp theo, trong tay Úc Hoa xuất hiện "Bút viết quy tắc", nhanh chóng vẽ một chữ "x" trên mặt người đàn ông dẫn đầu.
"Không, không cần á!" Người đàn ông dẫn đầu chỉ kịp hét thảm lên một tiếng, cả người dường như bị cái gì đó phủ định, dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất trong không khí.
Úc Hoa vứt khối Nguyên Tinh đỏ như máu kia, ném về phía đám người tụ tập sau khi bỏ phiếu đồng ý, nhàn nhạt nói: "Các người muốn đồ vật."
Khối Nguyên Tinh nở rộ một tia sáng màu máy, sắc mặt những người bỏ phiếu đồng ý đại biến, liều mạng chạy lung tung khắp nơi, nhưng trên mặt đất không biết từ khi nào xuất hiện một cái bút lông vẽ một vòng tròn, bọn họ căn bản không thể ra khỏi cái vòng này.
Nguyên Tinh nổ tung, một nguồn năng lượng khổng lồ trào dâng cuồn cuộn trong vòng tròn, không hề rò rĩ ra bên ngoài vòng.
Ánh sáng đỏ như máu không ngừng lập lòe trên quảng trường trung tâm của khu phế tích, những người trong vòng tròn la hét cầu cứu, nhưng không ai dám vì bọn họ cầu tình, ngay cả cô gái bật khóc lúc nãy cũng sợ tới mức che miệng lại, cô chỉ muốn kháng nghị một chút, để Úc Hoa giáo huấn những người này chút đỉnh, lại không ngờ rằng Úc Hoa ra tay tàn nhẫn như thế, cũng không lưu cho bọn họ một con đường sống.
Quan Thiều Quang nhắm mắt quay mặt đi, không nhìn những người kêu cứu trong vòng tròn, việc Úc Hoa đã quyết định, không ai có thể phản bác.
Một người thật cẩn thận đi đến bên cạnh Úc Hoa, khẩn cầu nói: "Đội, đội trưởng, trong đó còn có sấm quan giả hệ chữa bệnh, hệ ánh sáng và hệ thực vật, tất cả đều xử phạt có phải hơi quá......"
"Những năng lực đó, rất quan trọng sao?" Úc Hoa hỏi.
"Không, không quan trọng." Người cầu xin không dám nói nữa.
Không có người phản kháng, mọi người trơ mắt mà nhìn những người này chết trong sự bùng phát của năng lượng, nhìn sức mạnh của khối Nguyên Tinh không ngừng bùng nổ trong vòng tròn của Úc Hoa, lại không cách nào rời khỏi vòng tròn đó.
Ngược lại thì nhiệt độ không khí xung quanh dần dần tăng cao, không còn lạnh như vậy nữa.
Giám đốc Hus được quần áo con người bọc lại đến mức hơi nóng phun ra đầu lưỡi, thở ra "Hà hà hà", đối với nó mà nói, mát mẻ một chút thì càng thoải mái hơn.
Nó vẫn theo thường lệ mà che mắt Quân Quân lại, không để cho đứa nhỏ nhìn thấy một màn như vậy.
Sau khi bạo loạn năng lượng kết thúc, Úc Hoa đi đến trước những tấm vải trắng, lòng bàn tay nâng lên một ngọn lửa cực nóng, lập tức tiêu hủy xác chết của những người này.
"Mang về, tìm một địa phương họ thích, chôn đi." Úc Hoa nói.
Cô gái kháng nghị biểu tình ngây ngốc lấy ra mấy cái bình, phân biệt tro cốt của bọn họ rồi cho vào bình, bỏ vào không gian hệ thống.
Không ai dám nói chuyện, mọi người ngay cả hơi thở hổn hển cũng không dám thành tiếng, ai cũng giả bộ sôi nổi bận rộn, cũng không biết là đang bận cái gì.
Úc Hoa quét mắt nhìn tóc bảy màu đang đu trên người mình, hỏi: "Cậu còn không buông tay?"
Vừa rồi Vưu Chính Bình bị sức mạnh của Úc Hoa làm cho lóa mắt, cậu phát hiện Úc Hoa có hơi quá mạnh rồi, không phải nói qua cấp 500 mới không chế được quy luật sức mạnh sao? Những người này nhìn như thế nào cũng không có dáng vẻ vượt qua cấp 500 mà.
"Anh xông qua bao nhiêu cấp rồi?" Vưu Chính Bình không trả lời mà còn hỏi lại.
"Không quá nhớ rõ, đến 400 cấp hay sao đó?" Úc Hoa không thèm để ý nói.
Đồ lừa đảo! Người này rõ ràng ngay cả số lẻ của 3841 cấp mà mình xông qua cũng còn nhớ rõ, sao có thể không nhớ hiện tại xông qua bao nhiêu cấp được?
"398 cấp." Quan Thiều Quang đáp, "Sau cấp 100, chúng tôi ngẫu nhiên sẽ gặp được một số người có đẳng cấp khác nhau ở các cửa ải, dù sao thì cũng không có khả năng có nhiều sấm quan giả cao cấp như vậy, chỉ có thể được kết hợp ngẫu nhiên."
Vưu Chính Bình không để ý tới hắn, thay vì lãng phí tinh lực đối phó Quan Thiều Quang, còn không bằng chuyên tâm giành được sự tín nhiệm của Úc Hoa, để cho Úc Hoa đang rất mạnh này giúp cậu xử lý Quan Thiều Quang.
"Vào lều đi." Úc Hoa nói.
Anh tùy tay dựng hai cái lều, một cái nhỏ cho Husky và Quân Quân, một cái lớn là cho chính anh. Căn lều lớn đủ để ngủ một mình, nhưng hai người thì có hơi chen chúc.
Úc Hoa dùng ánh mắt ý bảo Vưu Chính Bình buông tay, Vưu Chính Bình làm như không thấy.
Thấy cậu như vậy, Úc Hoa thế mà lại cũng không nói gì, đi vào lều với vật trang trí trên cánh tay, Vưu Chính Bình cứ như vậy mà chen vào.
Hai người cùng nhau nằm trên đệm lông trong lều, Úc Hoa nắm cằm Vưu Chính Bình, hỏi: "Là ai nói với cậu tôi thích tóc bảy màu?"
"Hả?" Vưu Chính Bình vò vò đầu, "Em nhuộm thành cái màu này cũng không phải là do tự nguyện, chỉ là...... Nếu không, anh có tóc giả không, em sẽ đội lên để anh xem?"
"Sẽ không ai lãng phí không gian hệ thống hữu hạn, mang theo cái loại đồ như tóc giả." Úc Hoa nói.
"Vậy thì anh nhịn một chút đi." Vưu Chính Bình vẻ mặt đau khổ nói.
Úc Hoa phát hiện bản thân mình đối với người này rất có kiên nhẫn, vừa rồi trong lòng anh tràn ngập sát ý, giờ nhìn thấy mái đầu bảy màu thì liền bình tĩnh lại.
Anh đưa tay cắm vào tóc Vưu Chính Bình, lòng bàn tay dán vào gáy cậu, hạ giọng nói: "Có phải có người nói với cậu là tôi có ấn tượng tốt với màu tóc này, cho nên cậu mới nhuộm màu tóc này để tới câu dẫn tôi hay không?"
Vưu Chính Bình liếm môi dưới, mang theo một chút ghen tuông hỏi: "Anh đối với người khác có ấn tượng tốt từ khi nào?"
"Thời điểm cửa ải thứ 11, gặp được một người...... Tại sao tôi lại phải nói với cậu chuyện này?" Úc Hoa nói, "Cậu muốn đi theo tôi?"
Thời điểm cửa ải thứ 11? Vậy đó không phải là mình sao? Ánh mắt Vưu Chính Bình sáng lên, nhưng không đúng nha, anh ấy không phải vẫn ở luôn nút thời gian này sao? Dựa theo lý thuyết của Quan Thiều Quang, những hành động mà cậu làm hẳn là không gây ảnh hưởng tới lịch sử mới đúng, tại sao Úc Hoa lại nhớ rõ tóc bảy màu ở cấp độ 11? Bí ẩn trong lòng cậu càng ngày càng nhiều, cậu luôn cảm thấy thế giới nhỏ này không đơn giản giống như Quan Thiều Quang đã nói.
"Đương nhiên là em muốn đi theo anh." Vưu Chính Bình thản nhiên nói.
Úc Hoa dùng một tay đỡ gáy Vưu Chính Bình, một tay khác chuyển từ động tác bóp cằm sang vuốt môi, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Đi theo tôi thì không thể vi phạm mệnh lệnh của tôi. Chỉ cần cậu vi phạm một điều, thì cũng sẽ giống như những người đó, hiểu không?"
"Anh tức giận vì họ không nghe theo mệnh lệnh của anh, hay là tức giận vì bọn họ hại chết bạn đồng hành của mình, quá mức coi trọng đến thuộc tính năng lực, không đem những sấm quan giả có dị năng phổ thông trở thành người quan trọng?" Vưu Chính Bình nói thẳng đâm vào nội tâm Úc Hoa.
Úc Hoa dừng một chút, chậm lại rồi mới nói: "Chỉ cần nghe tôi nói, bọn họ có thể sống. Tóm lại, kẻ trái với mệnh lệnh, đáng chết."
Nhớ tới sinh viên đơn thuần cậu gặp mấy tiếng trước, cùng với Úc Hoa hiện tại càng thêm tàn nhẫn và lãnh đạm, Vưu Chính Bình đau lòng sờ mặt anh, dịu dàng nói: "Em biết anh muốn bảo vệ mọi người."
Cậu là người thủ hộ, cậu so với bất kỳ người nào hiểu rõ tâm tình muốn bảo vệ mọi người hơn ai hết.
Rõ ràng là có thể làm lại được, nhưng vì sự ích kỷ của một số người nên không thể trở thành hiện thực.
Úc Hoa nghe thấy lời này, lớp mặt nạ lạnh lùng dường như được cởi xuống một chút, anh chậm rãi tới gần Vưu Chính Bình, môi càng ngày càng gần.
Vưu Chính Bình nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn từ người chồng lúc xưa.
Ai ngờ Úc Hoa sắp giáp mặt lại quay đầu đi, dùng một giọng điệu có phần cáu kỉnh: "Cậu cũng coi như là một sấm quan giả không tồi, hà tất phải làm loại sự tình này để dựa vào cường giả?"
Vưu Chính Bình: "???"
- ---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa (mặt ngoài): Đừng nhìn.
Úc Hoa (nội tâm): Nhìn nhiều chút nữa đi.
Úc Hoa (mặt ngoài): Ăn kẹo.
Úc Hoa (nội tâm): Ăn...
Úc Hoa (mặt ngoài): Khanh bản giai nhân, không biết làm sao lại tới câu dẫn tôi.
Úc Hoa (nội tâm): Muốn ngủ, tôi là một chính nhân quân tử.
Vưu Chính Bình: Úc Hoa ới ơi, có phải anh không được hay không vậy?