Kể từ khi mở "Siêu thính giác" ở nhà hàng Trung Quốc ra, trùng hợp nghe được cuối đối thoại của hai kẻ phá hoại, Úc Hoa đã biết cuộc hẹn hò này lại bị ngâm nước nóng.
Lúc đó anh không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, dù sao thì Tiểu Vưu cũng là người chọn trúng chiếc khăn lau chân từ tám chiếc khăn, rồi lần đầu tiên gặp anh trong buổi hẹn hò, anh thân là người yêu của người thủ hộ nhưng cũng là kẻ thù của người thủ hộ, vận khí của Tiểu Vưu luôn rất kém, dù buổi hẹn hò có biến thành một trận chiến hỗn loạn thì cũng là tất nhiên.
Úc Hoa đã hình thành thói quen dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn những kẻ phá hoại, lại ngoài dự đoán mà được kẻ phá hoại chúc phúc.
Được những trái tim màu hồng bao bọc, anh mặc áo ba lỗ sóng vai cùng Vưu Chính Bình ra khỏi mật thất, vẻ mặt còn có chút xuất thần.
Mặc kệ mục đích của hai kẻ phá hoại mới là gì, kết quả cuối cùng là họ đã không phá hỏng buổi hẹn hè của mình, ngược lại còn cung cấp một nơi hẹn hò tốt hơn.
Trong khu vực nghỉ ngơi của mật thất, Úc Hoa ngồi trên ghế, tay phải nắm hờ, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên cằm suy nghĩ.
Suy nghĩ của Vưu Chính Bình, người không ngồi bên cạnh anh cũng dần dần trôi về nơi xa.
Vưu Chính Bình cầm điện thoại trong tay, điện thoại đã có tín hiệu, lúc này cậu có thể báo cáo với tổ chức về việc của kẻ phá hoại mới, đây là chức trách của cậu, không thể không báo cáo được.
Nhưng mà......
Trái tim màu hồng được bộ xương khô máy móc xuất ra dường như vẫn còn đang phiêu đãng trước mặt cậu, Vưu Chính Bình nhíu mày thật chặt, rốt cuộc thì sự tồn tại của kẻ phá hoại này là như thế nào?
Từ nhỏ cậu đã được giáo dục qua là những kẻ phá hoại đều là kẻ xấu, bọn chúng sẽ mang đến những thiệt hại khó lường cho xã hội, và vô số người thủ hộ và người thường cũng đã chết trong tay kẻ phá hoại.
Chân Lê quá yếu, bị Vưu Chính Bình bắt được mà không có chút phản kháng nào, nhưng vết bỏng giống như tàn thuốc trên tay cậu chứng tỏ sự hung tàn của kẻ phá hoại. Nguyên Lạc Nhật và kẻ phá hoại 192 đã dùng những hành động thực tế nói cho Vưu Chính Bình rằng kẻ phá hoại chính là người xấu, bọn họ không quan tâm đến tính mạng con người.
Nếu không phải sẽ còn những kẻ phá hoại khác đến, nếu không phải còn sự tồn tại của người đàn ông áo đen, nếu không phải Tổ Chức Thủ Hộ còn cần dùng đến Nguyên Lạc Nhật, thì Nguyên Lạc Nhật đã sớm bị hành quyết bí mật.
Diễn biến thành một cục diện cổ quái như bây giờ, cũng là vì đối phó với những kẻ thù có khả năng xuất hiện trong tương lai.
Ngay cả khi cậu sinh ra một tiềm thức tối đối với Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật thì Vưu Chính Bình vẫn tràn ngập thù địch với những kẻ phá hoại.
Nhưng mà cái bộ xương khô máy móc đó......
Cặp chồng chồng u sầu suy nghĩ miên man, hai người một cao một đẹp lướt qua trước mặt họ.
Vưu Chính Bình bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu rơi vào người đàn ông cao lớn. Cậu cảm thấy rằng mình không quen biết người này, nhưng lại cảm thấy rằng mình nên quen biết hắn ta.
Người đàn ông mắt phượng bên cạnh người đàn ông cao lớn đang nghịch hai đồng một tệ, tay hắn không ngừng ném những đồng xu lên trời, khi rơi xuống thì dùng tay bắt lấy.
Khi đi ngang qua Vưu Chính Bình và Úc Hoa, người đàn ông mắt phượng không bắt lấy đồng xu nữa, hai đồng xu một tệ rơi đúng vào trên đùi của Úc Hoa và Vưu Chính Bình, một người một đồng.
Khoảnh khắc đồng xu rơi vào đùi mình, đầu óc của Vưu Chính Bình liền trở nên mơ hồ, cậu bỗng nhiên phát hiện bản thân mình không thể nhìn thẳng vào hai người cao đẹp nọ, bộ xương máy móc trong mê cung mà cậu đang nghĩ đến dần dần biến thành một ngôi mộ cổ và những nhân viên công tác bình thường.
Có một số việc có thể quên, nhưng một số việc thì không thể.
Khi Hoàn Tử Hư lần đầu tiên thay đổi "Tiềm thức" của Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình không hề phòng bị gì với hắn, tiện tay nhận lấy kẹo cao su thì bị tẩy nào.
Lần này Vưu Chính Bình vừa mới trải qua sự kiện mê cung, đúng là thời điểm cảnh giác, cậu tràn đầy cảnh giác với tất cả những người qua đường xung quanh mình, ngay cả khi Hoàn Tử Hư ném một đồng xu lên trên người Vưu Chính Bình, cậu vẫn đang liều mạng chống lại sự thay đổi của "Tiềm thức".
Hoàn Tử Hư rất tin tưởng vào năng lực của mình, năng lực của hắn thậm chí còn không thể thay đổi suy nghĩ của hai "Người thường" sao, sau khi ném đồng xu thì hắn cũng đi thẳng về phía trước mà không hề quay đầu nhìn lại, nên hắn đã không nhìn thấy Vưu Chính Bình đang ôm chặt trán đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Những ảo ảnh lăng mộ giả và hình ảnh mê cung thật hiện lên trong tâm trí cậu, Vưu Chính Bình duỗi tay với lấy đồng xu kia, trực giác của cậu cho cậu biết rằng đồng xu có vấn đề, cậu muốn nhặt đồng xu đó và ném đi, ném đi......
Tay Vưu Chính Bình hơi hơi phát run, hàm răng cắn chặt môi dưới, tầm mắt dần dần mờ đi, nhưng mà đầu ngón tay lại không có cách nào chạm vào đồng xu, chỉ còn thiếu một chút nữa......
Ngay khi Vưu Chính Bình đang trong trạng thái xuất thần, một bàn tay đặt trên đùi cậu cầm lấy đồng xu trước khi "Tiềm thức" bị thay đổi, áp lực tinh thần của Vưu Chính Bình bỗng nhiên nhẹ đi, đồng thời cậu cũng giữ lại "Tiềm thức" ban đầu và "Tiềm thức" giả về việc "Trao đổi" tiền xu với Hoàn Tử Hư, cũng phân biệt rõ ràng đâu là sự thật.
"Từ khi nào mà trên đùi chúng ta lại có thêm hai đồng tiền xu thế?" Úc Hoa "Tò mò" nhìn hai đồng tiền, cầm trong tay thưởng thức nói, "Hai đồng tiền vừa đủ có thể chơi gắp thú một lần, Tiểu Vưu giúp anh gắp thú đi."
Vưu Chính Bình đối diện với ánh mắt của Úc Hoa, hỏi: "Chúng ta đã chơi gì trong mật thất thế?"
Đầu ngón tay cầm đồng xu của Úc Hoa hơi chần chờ, anh tránh đi tầm mắt của Vưu Chính Bình, đi tới trước máy gắp thú, thuận miệng nói: "Mật thất...... Còn rất thú vị."
Là một mê cung siêu công nghệ hay là một lăng mộ cũ kỹ và tăm tối? Các thây ma là nhân viên công tác hay là bộ xương khô máy móc? Lời nói đến bên miệng của Vưu Chính Bình lại nuốt trở vào, không tiếp tục hỏi.
Như thể đang có thứ gì đó lấp kín yết hầu của cậu, khiến cậu không thể hỏi.
Vưu Chính Bình nhìn đồng hồ, cậu dùng sức mạnh ý chí của mình để chống lại tiềm thứ giả trong khoảng mười giây, người thường thì sẽ bị tẩy não ngay lập tức, cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, câu trả lời của Úc Hoa hẳn là cổ mộ âm u hay là thây ma, nhưng...... Tại sao anh ấy lại không hỏi?
Trực giác ngăn chặn yết hầu của Vưu Chính Bình, khiến cho cậu không nói gì, mà là đi theo Úc Hoa đến trước máy gắp thú, tùy tay đùa nghịch vài cái liền gắp được một con thú bông Husky nhỏ.
Trình độ gắp thú của Vưu Chính Bình luôn ở mức cao, bách phát bách trúng, không phải dựa vào dị năng, hoàn toàn là kỹ thuật thuần túy.
Cậu đưa thú bông Husky nhỏ cho Úc Hoa, Úc Hoa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngốc nghếch của thú bông Husky, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ không dễ dàng phát hiện.
Vưu Chính Bình cảm thấy trong chuyện này rất đỗi kỳ quặc, năng lực của đối phương cùng loại với Lạc Hoài, nhưng so với Lạc Hoài thì càng đáng sợ hơn, cậu cho rằng nên giữ lại hai đồng tiền xu kia, nhưng mà đồng xu đã bị máy gắp thú nuốt vào và không thể tìm thấy.
Âm thầm không một tiếng động mà thay đổi "Tiềm thức" của con người, lúc trước khi cậu bị theo dõi thì có bị thay đổi "Tiềm thức" qua hay không? Vưu Chính Bình âm thầm suy tư, bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã phát sinh từ khi ra ngoài vào sáng sớm, trí nhớ của cậu luôn rất tốt, sau khi suy nghĩ lại giống như tua một bộ phim thì phát hiện có cái gì đó không ổn.
Hũ kẹo cao su đó thế nhưng cậu không có ấn tượng gì về việc mình đã mua nó, hôm nay không có, ngày hôm qua cũng không có.
Hơn nữa, kẹo cao su đâu rồi?
Vưu Chính Bình sờ sờ túi áo, một hũ kẹo cao su to như vậy lại không thấy, cậu hỏi Úc Hoa: "Anh có thấy hũ kẹo cao su mà em mua không?"
Úc Hoa dừng bàn tay đang bóp mặt Husky, khẽ cười với Vưu Chính Bình: "Anh cũng không thấy, có phải đánh rơi ở nhà hàng rồi không?"
Vưu Chính Bình chớp chớp mắt, cất điện thoại đi, tạm thời không báo cáo chuyện này cho tổ chức, mà là nắm áo ba lỗ của Úc Hoa nói: "Còn một khoảng thời gian nữa mới tới lúc ăn cơm tối, chúng ta đi mua quần áo đi, anh không thể mặc chiếc áo ba lỗ này vào nhà hàng Tây chứ?"
"Được." Nhận thấy được sự chần chờ của Vưu Chính Bình, tâm tình của Úc Hoa vô cùng sung sướng.
Anh biết rằng hành động lấy đồng tiền kia nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Tiểu Vưu, nhưng Úc Hoa là sao có thế nhìn Vưu Chính Bình giãy giụa thống khổ trước năng lực của đối phương được.
Thành thật mà nói, khoảnh khắc đồng xu rơi trên đùi Úc Hoa thì anh vẫn còn đang trong trạng thái trầm tư, đây là tình huống mà Hoàn Tử Hư coi thường hai người họ nên không có dùng toàn lực, năng lực của kẻ phá hoại này thật sự rất mạnh, Phong Khôi có thể tùy ý để đồng đội mình phát triển tới năng lực này cũng vô cùng cứng rắn.
Đã lâu rồi Úc Hoa mới gặp một sấm quan giả thú vị như vậy, không ngờ rằng dưới áp lực và sự châm ngòi của hệ thống nhưng vẫn có một mối quan hệ thuần khiết như vậy.
Có chút muốn nhận làm thủ hạ, nhưng mà cần phải dò xét lại một phen.
Kế hoạch buổi chiều của Vưu Chính Bình là dự định đi dạo phố mua sắm quần áo, mặc dù có thêm một đoạn nhạc đệm giữa chừng, sau khi xoay vòng thì hai người cũng đi mua sắm.
Úc Hoa chọn một chiếc áo sơ mi trắng có hoa văng thủy mặc, mặc vào tạo cảm giác rất tao nhã, để phù hợp với chiếc áo sơ mi ôm người này, cuối cùng anh cũng cởi chiếc áo ba lỗ giống đàn ông trung niên kia ra, biến lại thành một dáng vẻ đẹp trai.
Vưu Chính Bình không mua quần áo mới, cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi ban đầu của Úc Hoa, cổ áo lỏng lẽo, kết hợp với vẻ điển trai và tuấn tú của cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Úc Hoa đến gần người yêu mình khi có người nào đó muốn đến trước mặt Vưu Chính Bình để xin phương thức liên lạc với cậu, thân mật ôm eo Tiểu Vưu, người muốn đến gần nhìn thấy người đàn ông tốt đều ở bên nhau, bĩu môi rời đi.
Sau khi mua quần áo xong, Úc Hoa cất chiếc áo ba lỗ và hai ống tay áo bị rách của Tiểu Vưu vào túi, cũng đã đến giờ đi ăn tối.
Đầu tiên thì hai người Úc Hoa cùng Vưu Chính Bình đi ăn một nồi lẩu cay nhiều năng lượng, sau khi ăn uống no đủ thì Vưu Chính Bình lại cùng Úc Hoa đến một nhà hàng Pháp nghe đàn violin, lần này Vưu Chính Bình có tâm sự nên đã đán bại được sự thôi miên của nhạc cổ điển, không ngủ gật đi, cùng với Úc Hoa ăn một bữa tối yên bình.
8 giờ tối, cặp chồng chồng u sầu về nhà, trong phòng là cảnh tượng lãng mạn được Vưu Chính Bình tìm người bố trí trước đó, hai người ôm nhau ngã vào cánh hoa hồng, trước khi hôn môi thì Úc Hoa đột nhiên hiền huệ nói: "Quần áo là mới mua, đừng để nhiễm màu của hoa hồng, anh đi xếp gọn quần áo trước đã."
Anh bật đèn, treo chiếc áo sơ mi mới vào tủ, khi đóng cửa tủ thì chiếc vali nằm trên đó cũng chuyển đông theo, Úc Hoa vội đỡ lấy chiếc vali, cũng nhìn trộm Vưu Chính Bình, trong mắt hiện lên một chút tội lỗi.
Xưa nay Vưu Chính Bình – người luôn hiểu người yêu của cậu đảo tầm mắt qua chiếc vali, vẫn chưa dừng lại.
Hai người đã trải qua một đêm hài hòa theo như đúng kế hoạch, nhưng bông hoa hồng đã được Vưu Chính Bình đặt trước đã bị dập nát, ngày mai đại khái Úc Hoa sẽ rất vất vả để giặt sạch ga trải giường đã bị nhuộm màu.
2 giờ đêm, Úc Hoa ngủ say, Vưu Chính Bình lặng lẽ ngồi dậy, cầm lấy cánh hoa hồng rơi trên người cậu, ngẩng đầu nhìn chiếc vali trên tủ quần áo, cũng không có ý định mở chiếc vali đó ra.
Cậu vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ những cánh hòa tàn trên người, lặng lẽ bước vào phòng ngủ phụ, tùy tiện lấy ra một bộ quần áo mặc vào, rồi ghi trên tờ giấy ghi chú "Nhiệm vụ khẩn cấp, về đến nhà em sẽ nhắn tin cho anh".
Đặt tờ giấy ghi chú lến gối, Vưu Chính Bình nhìn khuôn mặt say ngủ của Úc Hoa, cúi đầu cách bông hoa hồng nhẹ nhàng hôn lên mặt người yêu rồi xoay người rời khỏi nhà.
Ngay khi Vưu Chính Bình rời đi, Úc Hoa mở to mắt, thất vọng nhìn chiếc vali trên tủ quần áo, nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, thở dài một hơi.
Tiểu Vưu đứng giữa nhiệm vụ và buổi hẹn hò với anh, cuối cùng vẫn là lựa chọn anh, mãi cho đến nửa đêm mới trở về căn cứ báo cáo những chuyện đã xảy ra. Điều này khiến cho Úc Hoa rất vui vẻ, rồi lại thấy áy náy vì đã kéo chân sau của một người thủ hộ, không có đủ tư cách để trở thành người nhà của người thủ hộ.
Còn có chiếc vali nữa, rốt cuộc thì Tiểu Vưu có nghi ngờ thân phận của anh không? Tại sao em ấy lại không xem chiếc vali? Úc Hoa vô cùng khó hiểu.
Trước nay anh luôn được coi là người thấu đáo, nhưng anh lại không hiểu được Vưu Chính Bình. Đổi thành những người khác, lúc này Úc Hoa đã có thể kết luận là Vưu Chính Bình sinh ra tâm tư nghi ngờ, nhưng đặt ở trên người Vưu Chính Bình, mọi chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể phát sinh.
"Hazz......" Trong bóng đêm tăm tối, Úc Hoa ngồi một mình trên chiếc giường trống trải buông một tiếng thở dài.
Vưu Chính Bình suốt đêm đến căn cứ thông qua lối đi bí mật, căn cứ nhận được thông báo cũng ngay lập tức triệu tập những người thủ hộ ở bên ngoài, cục trưởng Tiêu cũng nửa đêm tỉnh dậy tới căn cứ.
Rạng sáng bốn giờ, Vưu Chính Bình báo cáo với tổ chức những gì đã phát sinh trong ngày. Không có bằng chứng xác thực cho vụ việc kẹo cao su, cậu lại không có "Tiềm thức" gì để báo cáo. Vưu Chính Bình chỉ nói về việc trong mật thất.
Liên Vũ Phàm ngay lập tức điều ra trên internet giám sát của trung tâm thương mại, tìm kiếm hình anh của hai người, sau khi tìm kiếm thì Liên Vũ Phàm nói: "Tôi không thấy bất kỳ ai tương tự như sự miêu tả của cậu trong bất cứ một camera giám sát nào, nhưng mà vào nơi này ngày hôm qua có mức độ nhiễu khác nhau và màn hình đen, bình thường thì chúng sẽ khôi phục sau vài phút."
Liên Vũ Phàm đã vẽ trên bản đồ phóng to dựa trên thời gian và vị trí camera của màn hình đen, sau đó nhanh chóng vẽ ra một lộ trình di chuyển: "Cậu nói không sai, vị trí và thời gian quấy nhiễu giám sát rất trùng khớp với lộ trình di chuyển của cậu, khi cậu ở rạp chiếu phim, hệ thống giám sát bên ngoài rạp chiếu phim cũng có màn hình đen trong 2 phút 34 giây, khi cậu ở trong nhà hàng Trung Quốc, tất cả các giám sát trên tuyến đường giao thông và thương mại đều bị dừng lại từ rạp chiếu phim đến nhà hàng Trung Quốc; mà toàn bộ giám sát trong khi chạy trốn khỏi mật thất cũng biến mất."
"Hai người bắt mắt như vậy, trong rạp chiếu phim anh không nhìn thấy sao?" Sầm Tiêu hỏi.
"Đây chính là việc khiến tôi lo sợ." Vưu Chính Bình tóm tắt chuyện về đồng xu, "Cho đến nay, tôi không có cách nào để chắc chắn rằng liệu những gì tôi trải qua trong mật thất là một ngôi mộ cổ hay là một mê cung."
"Úc Hoa cùng chơi mật thất với cậu, anh ta có nhớ rõ không?" Liên Vũ Phàm hỏi.
Lần này trong giọng điệu của Liên Vũ Phàm không chứa bất kỳ sự nghi ngờ nào, sau khi làm việc với nhau một thời gian, Liên Vũ Phàm đã hoàn toàn chắc chắn rằng Úc Hoa sẽ không bao giờ là một kẻ phá hoại. Lý do rất đơn giản, theo như lời của Liên Vũ Phàm, Úc Hoa đến nay chưa vươn lên trời cao, tuyệt đối là do năng lực đang hạn chế anh. Anh không giống như những kẻ phá hoại thê thảm trong phòng làm việc, mà nếu như anh là kẻ phá hoại thì một nửa số người trong khu Húc Dương tuyệt đối sẽ trở thành nô lệ kiếm tiền cho anh.
Cho dù đó cũng không phải là điều hay ho gì, nhưng nó cũng thể hiện cáo nhìn của Liên Vũ Phàm, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.
Tuy nhiên Vưu Chính Bình – người luôn khăng khăng tin tưởng vào người yêu mình lại chần chờ trước vấn đề của Liên Vũ Phàm, cậu nhớ tới toàn thân mình cảm thấy nhẹ nhàng khi Úc Hoa nhặt đồng xu ra sao, nhớ tới sự hoảng sợ của Úc Hoa khi chiếc vali bị đong đưa, nhớ tới giấc mơ ngày hôm đó khiến cho cậu mồ hôi đầm đìa......
Vưu Chính Bình siết chặt nắm tay, sau đó buông ra tựa như buông bỏ một chấp niệm nào đó, cậu đáp: "Úc Hoa chỉ nhớ rõ các thây ma cổ mộ trong mật thất, trí nhớ của anh ấy dường như đã bị bóp méo."
Trên thực tế, Vưu Chính Bình có thể không ép hỏi Úc Hoa, cũng không có được câu trả lời dứt khoát, nhưng cậu vẫn nói cho Tổ Chức Thủ Hộ như vậy.
Vưu Chính Bình cùng không biết tại sao mình lại làm như vậy, tất cả mọi thứ đều là trực giác, trực giác mách bảo cậu rằng làm như vậy là tốt cho mọi người, Vưu Chính Bình từ trước đến nay luôn tin vào trực giác của chính mình.
"Để tôi xem một chút." Lạc Hoài vốn luôn trầm mặc đột nhiên nói, "Cậu thả lỏng đi, tôi sẽ không xóa trí nhớ của cậu, chỉ là dùng năng lượng để điều tra một chút. "Trí nhớ" và "Tiềm thức" thuộc về năng lượng đặc biệt của não bộ, rất khó để những người thủ hộ bình thường phát hiện ra năng lượng này, tôi có thể."
Vưu Chính Bình khẩn trương liếm môi dưới, cậu lo lắng khi Lạc Hoài điều tra sẽ vô tình "Nhìn thấy" những suy đoán của cậu về Úc Hoa nên có chút kháng cự.
Lạc Hoài đặt tay lên chân mày của Vưu Chính Bình, nhắm mắt cảm nhận một lát, mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái: "Quả thực có hai cổ năng lượng đặc biệt trong não của cậu, một trong số đó là thay đổi "tiềm thức" của cậu, bao trùm vỏ đại não của cậu, nhìn bề ngoài thì nó không gây thương tổn đến cậu, chỉ là thay đổi "tiềm thức" của cậu về điều gì đó thông qua phương thức ghi lại thông tin điện tử, ngoài ra còn có một cổ sức mạnh, nó bị cô lập bởi một cổ tinh thần lực rất mạnh, bảo vệ trí nhớ này của cậu, cổ tinh thần lực này rất mạnh, tôi nghĩ nó sẽ nhanh chóng xóa đi cổ sức mạnh thứ hai, và thậm chí có thể xóa đi cổ sức mạnh thứ nhất."
"Nói cách khác, tinh thần lực của Vưu Chính Bình để có thể chống cự lại những đòn công kích tinh thần của đối phương không?" Cục trưởng Tiêu vẫn luôn im lặng hỏi.
"Tôi không rõ lắm," Lạc Hoài lắc đầu, "Sức mạnh của đối phương khác với tôi, tôi dùng phương pháp chiết xuất để hấp thu tín hiệu trí nhớ trong não, đem một tín hiệu nào đó từ trong não lấy đi hoàn toàn, đương nhiên quá trình này có thể đảo ngược, tôi có thể lưu trữ tín hiệu bộ nhớ dưới dạng năng lượng sao và trả chúng về trong tương lai.
"Sức mạnh của hắn là ở trong đại não, viết lại "tiềm thức" của mục tiêu, khi năng lượng hoàn toàn dung hợp với vỏ não, "tiềm thức" giả ở trong đầu sẽ trở thành "hiện thực", so với "quên đi" thì càng đáng sợ hơn, những ký ức này là không có thực.
"Trên thực tế nếu như trong đầu Vưu Chính Bình không có cổ tinh thần lực mạnh mẽ này bảo vệ thì khi mà cậu ấy đến căn cứ, cổ năng lượng đặc biệt này hẳn là phải hoàn toàn dung hợp vào não cậu ấy,và tôi không thể cảm nhận được cổ sức mạnh này."
...... Một cổ tinh thần lực mạnh mẽ đã bảo vệ cậu sao? Vưu Chính Bình sờ sờ chân mày, nhớ lại cách mà Úc Hoa lấy đi đồng xu từ đầu gối của cậu.
"Ba người thành hổ*," Cục trưởng Tiêu lẩm bẩm nói, "May mắn cậu có một tinh thần lực mạnh mẽ, ý chí kiên định, không bị thay đổi "tiềm thức", nếu không thì chúng ta cũng không biết liệu hai người này có tồn tại hay không."
*Nguyên văn (三人成虎): ý chỉ lời đồn đại quá lớn cũng sẽ khiến người ta tin là có thật.
Liên Vũ Phàm đã tích hợp thông tin của mọi người rồi báo cáo: "Hai kẻ phá hoại mới, một người thân cao 1m95, đã thay đổi kết cấu của mật thất, khiến cho việc giám sát bị hỏng và và bộ xương khô máy móc có thể là năng lực của hắn ta, có năng lực kim loại, máy móc; người còn lại cao 1m81, có thể thao túng tư duy của mọi người, thay đổi "tiềm thức", năng lực vô cùng đáng sợ, cả năng lực của hai người đều rất đáng sợ."
"Điều kỳ lạ chính là họ đã dàn một trận lớn như vậy, nhưng lại không có gây thương tổn tôi và Úc Hoa trong mê cung," Vưu Chính Bình nói, "Cục trưởng, tôi cảm thấy hai kẻ phá hoại này khác với trước đây, chúng ta có thể thử ngồi xuống nói chuyện."
Đối mặt với đề nghị của Vưu Chính Bình, cục trưởng Tiêu nói: "Có lẽ là có một ít kẻ phá hoại có thiện ý trên thế giới này, ví dụ như Chân Lê, chúng ta cũng hy vọng không phải mỗi kẻ phá hoại đều giống như kẻ 192 không có lương tâm gì, có lẽ hai người kẻ phá hoại này có thể ngồi xuống nói chuyện, nhưng mà làm sao cậu có thể đảm bảo là bọn họ là bị kẹt vào những lời cảnh báo của người áo đen mà không muốn gây một trận ồn ào? Có lẽ bọn họ không hy vọng những thủ đoạn cực đoan do người áo đen mang vào cuộc sống của họ, vì vậy mới nguyện ý tha cho các cậu một con đường sống?
"Mọi việc có tốt có xấu, chúng ta nguyện ý tin tưởng mọi việc theo hướng tốt, cho dù chúng ta có đối mặt đàm phán với hai kẻ phá hoại, vậy thì bọn họ cũng cần phải giống như Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật, phải vào trạng thái bị chúng ta chế phục mới được!
"Hãy nhớ rằng, sự an toàn của người dân, sự an toàn của đất nước và sự an toàn của thế giới là không nên tùy tiện!"
"Rõ!" Vài người thủ hộ bao gồm cả Vưu Chính đều đồng thanh nói.
Cục trưởng Tiêu thở dài: "Căn cứ vào miêu tả của Vưu Chính Bình, mục tiêu của bọn họ là Úc Hoa, từ khi Úc Hoa trở thành một nhân viên trong phòng làm việc Chân, tôi đã dự đoán sẽ phát triển thành cái dạng này, cậu ấy sớm hay muộn thì cũng bị người khác theo dõi."
Sở dĩ cục trưởng Tiêu không có cưỡng chế Úc Hoa rời khỏi phòng làm việc là bởi vì anh là người nhà người thủ hộ, một khi xảy ra chuyện gì thì Tổ Chức Thủ Hộ cũng có thể phát hiện ra đầu tiên. Nếu đổi thành những người khác thì chưa chắc Tổ Chức Thủ Hộ có thể hoạt động hiệu suất cao như hôm nay.
"Chúng ta không biết tiếp theo những kẻ phá hoại mới sẽ hành động như thế nào, trước mắt chúng ta phải tập trung vào phòng làm việc của Úc Hoa và Chân Lê," Cục trưởng Tiêu ra lệnh, "Hành động tiếp theo chúng ta phải bảo vệ Úc Hoa, quyết không để những kẻ phá hoại xuống tay với cậu ấy một lần nữa!"
- ---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Tôi lớn tuổi rồi nên có chút nghễnh ngãng, em nói bảo vệ...... Ai?