"Giám đốc Úc đã biết anh cái gì?" Chân Lê tò mò hỏi, ánh mắt đầy vẻ đơn thuần.
Nguyên Lạc Nhật cũng hóng ha hớt hỏi: "Biết cái gì thế? Tôi rời khỏi vòng làm việc hơn bốn mươi ngày, có chuyện gì mới sao?"
"Áu áu?" Giám đốc Hus cũng nghiêng đầu trừng lớn đôi mắt.
Hoàn Tử Hư dưới tầm mắt ngốc bạch ngọt của hai người một chó chột dạ quay đầu đi, nuốt sự khổ vào trong lòng, gian nan mà nói: "Không có, tôi chỉ là tức giận vì anh ta không chia tiền cho tôi thôi."
Nguyên Lạc Nhật biết thân phận của Úc Hoa, nhớ tới thái độ coi thường Úc Hoa của Hoàn Tử Hư, cùng với sự đãi ngộ mà hắn đã phải từng ăn mì tôm gần hết hạn sử dụng, cảm thấy cũng là những người bất hạnh như nhau, tuy hắn không thể nói ra thân phân của Úc Hoa, nhưng an ủi những người không biết gì cũng tốt, liền nói: "Hồi đó tôi cũng giống như vậy thôi, chờ có người mới có địa vị thấp hơn anh thì tốt rồi."
Nói xong còn kiêu ngạo ngẩng đầu, hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng ta đây có địa vị cao hơn anh đó.
Chân Lê túm túm góc áo Nguyên Lạc Nhật, ý bảo hắn không nên kích thích Hoàn Tử Hư, sự an ủi khiêu khích của Nguyên Lạc Nhật sẽ trực tiếp kéo hận thù đó.
Liên Vũ Phàm vui sướng khi người gặp họa nói: "Phòng làm việc của chúng ta có người mới rồi đó, Phong Khôi không phải là người mới sao, còn chưa báo cáo cáo với Úc Hoa đó, lần này tôi không có ra mặt đâu, ai thích thì bước ra nha."
Mỗi khi có người mới vào phòng làm việc thì đều bị lột một tầng da, trong lòng mọi người ai cũng hiểu, đầy vẻ thương cảm mà nhìn về phía Phong Khôi.
Phong Khôi không hề để ý đến bất cứ điều gì, còn bình tĩnh xoa bóp bả vai của Hoàn Tử Hư, yên lặng nói cho hắn biết là y lui vào nhà là được.
"Tôi giới thiệu Phong Khôi," Hoàn Tử Hư nói, "Phong Khôi là người có tính cách đơn thuần, thiện lương dễ bị bắt nạt, tôi sẽ tự mình tọa trấn cửa ải hợp đồng, nếu Úc Hoa dám bóc lột Phong Khôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy gia nhập phòng làm việc. Nói cho cùng, dù sao với hai người Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật cũng đủ để thu hút sấm quan giả, tại sao còn phải gia nhập thêm người mới chứ?"
Liên Vũ Phàm nhìn Hoàn Tử Hư không trả lời.
Vấn đề này thực sự được quyết định bởi Tổ Chức Thủ Hộ, xét thấy Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật có tình huống cải tạo tốt, thậm chí trở thành người thủ hộ chân chính. Tổ chức cho rằng, việc đem những kẻ phá hoại đặt trong một môi trường tương tư sẽ giúp bọn họ yên tâm hơn, sau khi cảm xúc của những người này được xoa dịu, lại làm cho bọn họ nhìn thấy sự đãi ngộ của Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê, sự khác biệt về cách đối xử này khiến cho những kẻ phá hoại không nhịn được mà hướng theo Chân Lê, mong muốn trở thành một người thủ hộ và góp phần bảo vệ thế giới.
Bất tri bất giác trung, cách tiếp cận của Tổ Chức Thủ Hộ khu Húc Dương đối với kẻ phá hoại cũng trở nên ôn hòa hơn.
Chờ sau khi kẻ phá hoại 197 bị bắt trong lần hành động này bị hệ thống xóa đi ký ức và "Quan Thiều Quang" chưa tỉnh lại giáo dục xong, đại khái cũng cũng sẽ gia nhập phòng làm việc đi.
Liên Vũ Phàm nghĩ đến cái cảnh đó, đột nhiên cảm thấy thật là mệt mỏi, chủ yếu là do phòng làm việc quá nhỏ, thêm một Phong Khôi nữa thật quá chen chúc rồi.
Rất nhanh sau đó mọi người đã đến gần phòng làm việc, mọi người xuống xe ở một chỗ khuất, bàn chân nặng nề của Phong Khôi đặt lên trên mặt đất, thời điểm hắn xuống xe thì chiếc xe vũ trang bên cạnh cũng rung lên luôn.
Liên Vũ Phàm: "......"
Từ từ, có phải hắn đã quên mất điều gì đó hay không? Mà quên cái gì chứ?
Vài người quẹt thẻ công tác tiến vào tòa nhà văn phòng, bước lên thang máy, khi nghe thấy thanh âm nhắc nhở do quá tải, Liên Vũ Phàm mới ý thức được bản thân mình đã quên cái gì.
Cân nặng của Phong Khôi, có thể đi thang máy sao?
"Tích tích tích", "Tích tích tích", tiếng chuông bén nhọn của thang máy vang lên, trong thang máy đi lên tầng của văn phòng cũng có nhân viên, mọi người nhìn tái nhìn phải, sau khi đếm nhân số mấy lần, một người mặc vest nói: "Quái lại, số người cũng đâu có nhiều đâu?"
Người trong phòng làm việc Chân Lê không rên một tiếng, chột dạ cúi đầu xuống.
Lúc này Phong Khôi gãi gãi đầu nói: "Tôi, quá nặng, đi thang bộ."
Hắn nhìn thấy tấm biển được dán bên trong thang máy, biết cân nặng của mình quá lớn nên ngượng ngùng mà đi ra ngoài.
Hoàn Tử Hư thấy một mình Phong Khôi đứng lẻ loi bên ngoài thang mấy, cũng không vui nói: "Tôi với anh đi thang bộ."
Nhìn hai người một cường một đẹp rời khỏi thang máy, những người khác cũng có chút ngượng ngùng, một nữ nhân viên văn phòng nói với Chân Lê: "Anh chàng tóc dài đẹp trai kia ở công ty anh đúng không? Người vóc dáng cao cũng thế sao? Trước đây chưa từng gặp qua nha."
Chân Lê là ông chủ của phòng làm việc, lại là một nghệ sĩ làm đẹp, sở hữu một tủ quần áo thiên thần và là bạn tốt của chị em phụ nữa, hắn có mối quan hệ rất tốt với các nhân viên nữ ở tầng trên và tầng dưới phòng làm việc, hắn tự nhiên mà trả lời: "Đúng vậy, Phong Khôi là giám đốc an ninh mới của công ty tôi."
"Wow, giám đốc an ninh trông có cảm giác thật là an toàn nha." Nữ nhân viên văn phòng nói, "Tôi nhìn thấy vóc dáng anh ta cao như vậy, cơ bắp rắn chắc như vậy, ít nhất cũng phải từ 200 đến 250 cân đúng không?" (100 đến 125kg)
Tỷ lệ chiều cao và cơ bắp của Phong Khôi theo tiêu chuẩn của một người bình thường là khoảng 230 cân (115kg), nhưng khung xương của hắn đã chiếm một phần năm trọng lượng cơ thể, mà mật độ xương của Phong Khôi gấp mười lần người bình thường. Sau khi chuyển đội, cân nặng của Phong Khôi ước chừng nặng 600 – 700 cân (300 – 350kg). Sau khi âm thầm tính toán, Chân Lê xấu hổ cúi đầu, hiện tại hắn lo lắng rằng cầu thang bộ có gánh nổi cân nặng của Phong Khôi không đây.
Nữ nhân viên văn phòng lén lút nhìn khuôn mặt ba người Chân, Nguyên, Liên, thấp giọng nói: "Khuôn mặt của phòng làm việc các anh đúng là tài sản cần được bảo vệ nghiêm mật, chỉ dựa vào một mình giám đốc Úc thì không thể bảo vệ được các anh."
Ngay cả Liên Vũ Phàm cũng không thích nghe những lời này, hắn hỏi: "Sao Úc Hoa lại bảo vệ chúng tôi chứ? Thân hình anh ta không cao hơn chúng tôi bao nhiêu, đúng không."
"Không phải cái đó, do anh ấy thoạt nhìn tương đối dữ tợn, khó có thể tiếp cận," nữ nhân viên văn phòng nói, "Dù sao nếu anh ấy đứng ở trước cửa, chúng tôi cũng không dám tìm các người xin chữ ký."
Liên Vũ Phàm: "???"
Trong lúc nghi hoặc, các cô gái trẻ tuổi trong thang máy lấy giấy bút từ trong ba lô ra, nhét vào trong tay Nguyên Lạc Nhật: "Có thể ký tên cho tôi không? Ngày hôm qua tôi xem tập phim thí điểm* "thần tượng ánh sáng", nên vô cùng thích anh và giám đốc Hus luôn!"
*Tập phim thí điểm: là một tập phim độc lập của một bộ phim truyền hình được sử dụng để thử nghiệm trước khi sản xuất cho một mạng truyền hình hoặc một nhà sản xuất phim. Tại thời điểm ra mắt, tập phim này có ý nghĩa thử nghiệm để đánh giá liệu một phim truyền hình đó sẽ thành công hay thất bại.
Nguyên Lạc Nhật không ngờ rằng mình cũng có fans, ngơ ngác ký vào vài cái tên, ngay cả giám đốc Hus cũng bị người ta dùng tay nắm chặt móng vuốt của nó, giám đốc Hus trong lúc hoảng loạn cũng không biết ai đã hôn vào khuôn mặt đầy lông của nó, để lại một dấu son môi.
"Áu áu?" Giám đốc Hus cảm thấy khó chịu với mùi nước hoa xa lạ, nó điên cuồng dùng móng vuốt gãi gãi vào mặt.
Trước đây chỉ tốn nửa phút để đi lên tầng lầu 21, hôm nay không biết là ai đã đem những tầng lầu dưới tầng 21 nhấn một lần, mọi người ước chừng tốn hết mười phút mới tới phòng làm việc, giám đốc Hus chạy ra khỏi thang máy trước, đồng thời thể rằng lần sau nó sẽ đi thang bộ, tuyệt đối không vào thang máy nữa!
Mấy người chật vật rời khỏi thang máy, cũng có người muốn đi theo, nhưng lại thấy Úc Hoa khoanh tay đứng ở trước cửa thang máy, lạnh lùng nói với một đám nhân viên: "Đi trễ tập thể à?"
Cô gái mới vừa thò chân ra một cái lập tức rụt trở về, cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên phía trên.
Liên Vũ Phàm mồ hôi nhễ nhại nói: "giám đốc Úc, trước kia chúng tôi chỉ làm người nổi tiếng trên internet, phát sóng trực tiếp quảng cáo hàng hóa, đi theo con đường thân thiện với mọi người, nhưng ngày hôm qua sau khi phát sóng tập phim thí điểm "thần tượng ánh sáng", tôi cảm thấy có chút không ổn rồi! Chương trình sẽ được chính thức phát sóng vào tuần sau, chúng ta có cần phải đẩy mạnh công tác an ninh hay không?"
Lời này vừa được nói ra, Phong Khôi và Hoàn Tử Hư cũng đi đến tầng 21, Hoàn Tử Hư nghe thấy những lời mà Liên Vũ Phàm nói, lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt, cơ trí tiếp nối câu chuyện: "Tôi đã sớm dự kiến được chuyện này, cho nên ủy thác một công ty nhân sự thuê một giám đốc an ninh chuyên nghiệp, hôm nay vì muốn kiểm tra thực lực của anh ấy, tôi đã đặc biệt yêu cầu anh ấy cõng tôi lên lầu, xem đi, anh ấy không đổ chút mồ hôi nào luôn."
Mọi người: "......"
Liên Vũ Phàm thật sự có chút ngưỡng mộ năng lực ứng biến này của Hoàn Tử Hư, hắn đột ngột biến sự bối rối vì mất dị năng mà không thể leo lên tầng 21 thành bài kiểm tra thực lực, tức là giới thiệu Phong Khôi, lại biên ra một công ty nhân sự không cần thiết, từ từ, công ty nhân sự có tính phí môi giới khi giúp tuyển dụng người làm không? Đại khái là khoảng 20 – 30% một năm sao?
Liên Vũ Phàm không khỏi tặng cho Liên Vũ Phàm một cái like, người này đúng thật là co được dãn được, khả năng sinh tồn cực mạnh, cũng lợi dụng tất cả cơ hổi để tạo chỗ tốt cho mình, cũng coi như là ngoan cường đến mức làm người khâm phục.
"Vào công ty trước, dù sao cũng phải trải qua quá trình phỏng vấn." Úc Hoa lạnh lùng quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, "Hôm nay tập thể đi trễ 10 phút, khấu trừ tiền chuyên cần."
Trong lúc đợi mọi người đi làm, Úc Hoa nhận được tin nhắn của Vưu Chính Bình, biết được người yêu của anh từ hôm nay sẽ được nghỉ dài hạn trong vòng ba tháng, lập tức quyết định hôm nay nghỉ ngơi, không, là nghỉ ngơi trong ba tháng tiếp theo, đóng cửa phòng làm việc để về nhà, ai ngờ đâu trước cửa thang máy lại gặp được đám người này, lộn xộn tới mức khiến Úc Hoa không thể rời khỏi công ty.
Úc Hoa không vui trở lại phòng làm việc, ngồi trước bàn làm việc chuẩn bị phỏng vấn Phong Khôi, mọi người lục đục vào cửa, Nguyên Lạc Nhật cũng sốt ruột, vọt vào phòng làm việc để xem mì ăn liền và giường gấp của hắn, dù sao cũng rời đi hơn một tháng rồi.
Phong Khôi tính cách ôn hòa, hắn đi ở phía sau cùng, khi bước vào cũng vô cùng chú ý cúi đầu xuống để không đập vào khung cửa, nhưng khi một chân bước lên sàn nhà, tấm sàn yếu ớt của phòng làm việc vẫn là phá ra một tiếng "Răng rắc", gãy làm ba.
Mọi người: "......"
Hoàn Tử Hư căng thẳng nhìn sắc mặt Úc Hoa, hắn cũng là cái khó ló cái khôn mới lấy công ty nhân sự làm cái cớ, hy vọng Úc Hoa có thể ký hợp đồng với Phong Khôi với mức lương cao, như vậy hắn có thể nhận được phí người môi giới, ít nhất phải trả lại trong thẻ tín dụng, số tiền còn lại thì nghĩ cách sau, thật sự không thể thương lượng trả góp với văn phòng bán nhà được.
Sàn nhà bị đứt gãy gợi lên hồi ức thống khổ của Liên Vũ Phàm, hắn lập tức nói với Úc Hoa: "Tôi đã nói là không nên mua vật liệu rẻ tiền rồi mà, hiện tại thấy có hại rồi chưa?"
Gánh nặng trong lòng Hoàn Tử Hư được buông bỏ, có lời này của Liên Vũ Phàm, có thể thành công đẩy trách nhiệm lên người Úc Hoa – người đã mua vật liệu rẻ tiền.
"Lỗi của tôi, quá nặng, không cẩn thận." Phong Khôi lại chủ động ôm trách nhiệm về trên người mình, mìm cười xin lỗi Úc Hoa.
Hắn thật cẩn thận khống chế trang bị huyền phù trong cơ thể mình, sao cho khoảng cách của lòng bàn chân và sàn nhà cách 1 – 3 mm, đã không được chạm vào sàn nhà, lại phải giả vờ như đang bước đi cũng là vô cùng vất vả.
"Ngồi." Úc Hoa lời ít ý nhiều chỉ chỉ chiếc ghế nhựa đối diện bàn làm việc.
Phong Khôi đã sớm nghe Hoàn Tử Hư nói rằng Úc Hoa là một gian thương khó đối phó nhất trên đời, hắn biết mình ngốc, không muốn gây thêm rắc rối cho Hoàn Tử Hư, cho nên luôn cẩn thận ở khắp mọi nơi, ngồi xuống đối diện Úc Hoa càng nhẹ nhàng càng tốt.
"Rắc rắc!" Cho dù Phong Khôi đã cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn được nưa, chiếc ghế nhựa vẫn là gãy tan nát.
Trên khuôn mặt đơn thuần thiện lương của hắn vẫn là lộ ra một chút bất lực, đầu cũng chán nản mà cúi xuống: "Thực xin lỗi."
Liên Vũ Phàm thấy một người cao lớn ít nói thế nhưng lại mang một chút điềm đạm đáng yêu ở trong mắt, thở dài cầm cây chổi quét sạch mảnh vỡ của chiếc ghế, đồng thời lên án mạnh mẽ Úc Hoa: "Một đơn vị làm việc tốt, ấy thế mà ngồi trên đó là một chiếc ghế nhựa màu đỏ được mua từ chợ giá đầu mối với giả 5 tệ, bị gãy bể quá là bình thường, không phải lỗi của anh đâu."
Liên Vũ Phàm cũng trừng mắt liếc nhìn Úc Hoa một cái, mạo hiểm tính mạng của mình để đối kháng với sự keo kiệt hủ lậu của anh.
Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật thì một câu cũng không dám nói, Nguyên Lạc Nhật nhẹ nhàng bóp nát một túi mì ăn liền đưa cho Chân Lê, hai người ngồi trên sàn nhà trong góc, vừa nhai mì vừa xem chương trình, thỉnh thoảng trao đổi một ánh mắt mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
Giám đốc Hus lặng lẽ ngậm lấy dụng cụ mài răng của nó dựa vào một bên chân của Chân Lê, làm một con Husky yên tĩnh ưu nhã.
Hoàn Tử Hư không thể nhịn được việc Phong Khôi bị bắt nạt, bước tới nắm lấy tay của Phong Khôi: "Không phải là anh cố ý là hư hại tài sản đâu, là chiếc ghế quá yếu khiến anh bị ăn vạ, anh không cần phải xin lỗi."
"Từ lúc bước vào, tôi đã nói một câu nào sao?" Úc Hoa chậm rãi mở miệng nói, "Tôi phản đối việc thông báo tuyển dụng giám đốc an ninh sao? Tôi đã chỉ trích cậu ta phá hư sàn nhà và ghế sao?"
Những lời này của anh khiến cho Liên Vũ Phàm và Hoàn Tử Hư hai mặt nhìn nhau, không hiểu sao hôm nay Úc Hoa lại hiền lành như thế.
Úc Hoa hơi thở dài: "Tôi cảm thấy cho dù là hình tượng hay là năng lực của Phong Khôi đều vô cùng thích hợp với cương vị giám đốc an ninh, cho dù các người không đề cử cậu ta, khi tôi ở trên đường gặp được một người như vậy, thì cũng sẽ không nhịn được mà mời cậu ta đến công ty làm việc.
"Việc sàn nhà và chiếc ghế bị hư hại càng chứng tỏ sức mạnh cá nhân của Phong Khôi. Đặc biệt là cậu ta mạnh như vậy, ấy thế vẫn rất khiêm tốn, một nhân viên ưu tú như thế, bỏ lỡ là tổn thất của chúng ta."
Liên Vũ Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhớ lại phương pháp đối xử mọi người của Úc Hoa, nghiêm khắc thì nghiêm khắc đó, nhưng khi đối nhân xử thế thì luôn chú trọng trật tự và quy tắc, mọi việc luôn lấy lý phục người, suy nghĩ cẩn thận từ góc độ của công ty, cư nhiên không hề mắc sai lầm.
Trái lại thì Hoàn Tử Hư lại sinh ra sự cảnh giác, nếu có chuyện gì đó khác thường thì chắc chắn sẽ có yêu khí ở trong đó, Úc Hoa nói như vậy, nhất định sẽ thiết lập bẫy rập ở một phương diện nào đó cho coi. Vì thế hắn giành nói: "Phong Khôi là giám đốc an ninh, không thể coi là một người nổi tiéng trên internet, hợp đồng của anh ấy và của tôi nhất định không thể giống nhau, anh ấy phải có mức lương cơ bản và hoa hồng một cách bình thường, cũng như được bảo vệ với năm khoản bảo hiểm xã hội hàng năm và quỹ nhà ở, hơn nữa với thể chất và kỹ năng của anh ấy, tiền lương phải cao hơn tiêu chuẩn của ngành, nếu không thì chính là không trọng dụng nhân tài. Một giám đốc an ninh như anh ấy, một số kẻ có tiền có muốn tìm cũng không tìm thấy đâu!"
Đã có mấy lần giao tranh với Úc Hoa, Hoàn Tử Hư biết rõ mọi việc không thể bị Úc Hoa dắt mũi đi mà cần phải biết nắm lấy thời cơ, đàn áp người khác bằng những lý do không thể chối cãi.
Ngay cả khi Hoàn Tử Hư đang tính toán cò kè mặc cả với Úc Hoa như thế nào, thì đã thấy những đầu ngón tay của Úc Hoa không ngừng bay múa trên bàn phím máy tính, không bao lâu sau anh đã xuất ra một phần《 hợp đồng lao động 》, Hoàn Tử Hư vừa tiếp nhận thì đã bị sự đãi ngộ trên đó làm cho mù mắt.
Lương của Phong Khôi thế nhưng lại theo tiêu chuẩn của một minh tinh, mức lương hàng năm là 50 vạn tệ, sau mỗi hoạt động thương vụ thì sẽ có thêm tiền làm thêm giờ và tiền thưởng, sau vô số lần tính toán, sau khi trừ đi năm khoản bảo hiểm, một quỹ nhà và thuế thu nhập cá nhân, mức tiền lương hàng năm khi nhận tới tay cũng vào khoản 80 vạn tệ, khi nhìn thấy con số này thì Hoàn Tử Hư bị choáng váng lảo đảo ngã ra phía sau, được Phong Khôi đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng thẳng thân thể.
Liên Vũ Phàm cũng đã xem bản hợp đồng, số tiền lương này còn cao hơn cả tổng thu nhập của hắn với tư cách là người thủ hộ, hợp đồng còn hứa hẹn rằng tiền lương sẽ tăng từ 5 – 10% mỗi nắm khi giá cả tăng lên và đồng tiền bị mất giá.
Liên Vũ Phàm – người không được Phong Khôi đỡ cũng đã tự mình chống đỡ bằng bức tường vững chắc, mới miễn cưỡng không bị sự ghen tị đả đảo.
"Để tôi xem kỹ hợp đồng, anh chờ một chút!" Hoàn Tử Hư nói xong thì kéo theo Phong Khôi và Liên Vũ Phàm và nhà vệ sinh có cách âm tốt nhất, nghiên cứu bản hợp đồng với ánh sáng mờ ảo.
Ngoài cửa, mấy người Chân, Nguyên và Husky một dáng vẻ "Người từng trải" bắt tay và móng vuốt, quả nhiên nhà vệ sinh chính là nơi tiếp đãi người mới của phòng làm việc bọn họ nha, Hoàn Tử Hư làm như vậy, chứng minh rằng hắn đã hoàn toàn dung nhập vào phòng làm việc, trở thành một người làm trâu làm ngựa đủ tư cách!
Lúc này trong nhà vệ sinh, Hoàn Tử Hư và Liên Vũ Phàm phân tích từng câu từng chữ trong bản hợp đồng, đọc đi đọc lại toàn bộ văn bản, thế nhưng không hề tìm ra một câu từ gài bẫy nào, Hoàn Tử Hư lập tức lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là tôi đoán trúng rồi, định luật tổng hợp năng lượng?"
"Ý của cậu là? Một hợp đồng vô cùng có lương tâm của Úc Hoa liên quan gì tới việc định luật tổng hợp năng lượng?" Liên Vũ Phàm nhỏ giọng hỏi.
Phong Khôi kiểm tra nhà vệ sinh một chút, khoa tay múa chân tạo một cái thủ thế đối với hai người là không có bị theo dõi, cũng nhấn vào vách tường của nhà vệ sinh, tăng cường sự cách âm để đảm bảo rằng âm thanh không bị lọt ra ngoài.
"Bởi vì trong văn phòng làm việc này toàn là dị năng giả, cho nên Úc Hoa cũng sẽ chậm rãi biến thành dị năng giả luôn. Nhưng anh là người tuyệt đối không có khả năng nhận được một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cho nên là có khả năng trong lần hành động ngày hôm qua, có thể anh ta bị kẻ phá hoại chiếm lấy thân thể rồi!" Hoàn Tử Hư híp mắt nói.
Liên Vũ Phàm: "Ồ."
Hoàn Tử Hư không chú ý tới vẻ mặt khẩn trương của Liên Vũ Phàm bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, còn tiếp tục phân tích: "Nếu như cẩn thận suy nghĩ, cho dù ngày hôm qua người đàn ông áo đen ra tay, chẳng lẽ các người không cảm thấy mọi việc được giải quyết quá suôn sẻ sao? Hệ thống tốn côn tốn sức như thế, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, chuyện này hiển nhiên là không có khả năng, tôi cảm thấy nó nhất định có hậu chiêu."
"À." Trả lời hắn chính là một giọng nói vô vị buồn tẻ.
"Tôi đoán cái người được chuẩn bị này chính là Úc Hoa. Ngày hôm qua khi sự kiện phát sinh, anh ta vừa vặn liền phòng làm việc, khoảng cách của phòng làm việc đến tiểu khu của "Quan Thiều Quang" là gần nhất, tôi cảm thấy anh ta rất có khả năng đã gặp "Quan Thiều Quang", cùng gã phát sinh xung đột, sau khi bị "Quan Thiều Quang" giết chết, thân thể của anh ta đã bị kẻ phá hoại mà chúng ta chưa từng nhìn thấy thay thế."
"À." Liên Vũ Phàm ngáp một cái.
"Kẻ phá hoại mới này quen biết tôi và Phong Khôi, đưa ra một điều kiện như vậy là để thể hiện tốt, nói không chừng còn sẽ âm thầm lời nói khách sáo. Anh nhanh chóng liên hệ tổ chức đi, điều tra cái tên "Úc Hoa" trước mặt này càng sớm càng tốt!" Hoàn Tử Hư nói có sách mách có chứng mà phân tích.
Liên Vũ Phàm nhìn Hoàn Tử Hư, phảng phất như đã nhìn thấy chính mình. Hắn đau lòng vỗ vỗ vai Hoàn Tử Hư, lắc đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh, đem hợp đồng ném cho Úc Hoa, còn cảm thấy bản thân mình lãng phí mười phút cuộc đời.
Úc Hoa lại bình tĩnh chờ ba người đi ra, còn khiêm tốn mà dò hỏi Phong Khôi: "Cậu có hài lòng với mức lương và môi trường làm việc của công ty không? Nếu có ý kiến, chúng ta cũng có thể thảo luận."
"Tôi có ý kiến," Hoàn Tử Hư nói, "Công ty lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả tiền lương cho Phong Khôi? Anh sẽ không khất nợ tiền lương chứ?"
"Đúng là trong tài khoản tiền lương không có bao nhiêu tiền, nhưng mọi người cũng thấy thu nhập của công ty chúng ta trong tháng này rồi, sau những đầu tư và chiến dịch maketing ở giai đoạn đầu, phòng làm việc cũng đã bước đầu hoàn lại vốn, chờ sau khi "thần tượng ánh sáng" được phát sóng, giá trị củ Nguyên Lạc Nhật sẽ càng tăng cao, chẳng lẽ tôi không đủ tư cách để đưa ra một phần tiền lương cao như vậy sao?" Úc Hoa hỏi ngược lại.
Nghe những kế hoạch của anh đối với phòng làm việc rõ ràng như thế, quả thật là không phải kẻ phá hoại chiếm hữu, cõi lòng Hoàn Tử Hư đầy nghi ngờ nói: "Anh mà có lòng tốt như vậy sao?"
"Điều quan trọng trong phòng làm việc của chúng ta vẫn luôn là nhân tài, để giữ lại nhân tài thì đưa ra điều kiện nào với tôi cũng có thể." Úc Hoa cười nhạt nói.
Cũng có lý.
Hoàn Tử Hư cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cũng để Phong Khôi ký xuống bản hợp đồng, cho dù thế nào, khoản tiền lương này quả thật không tồi.
Sau khi ký hợp đồng, Úc Hoa nói: "Cậu đưa cho tôi thông tin liên lạc của công ty nhân sự kia, tôi trả cho bọn họ phí môi giới."
"Không cần đâu, đây là tài nguyên nhân mạch của cá nhân tôi, thực ra tôi cũng không muốn giao anh ấy cho anh đâu, anh chỉ cần đưa cho tôi mức phí môi giới là 25% của mức lương hàng năm là 50 vạn là được." Hoàn Tử Hư đã sớm nghĩ ra cái cớ để lấp liếm chuyện này, muốn nhét túi một chút phí môi giới.
Úc Hoa liếc hắn một cái, thế nhưng không hề truy cứu, nói với Hoàn Tử Hư là ngày mai sẽ trả phí môi giới, sau đó cầm lấy bản hợp đồng và thông tin cá nhân của Phong Khôi, nghe nói là giúp hắn đến văn phòng lao động và anh sinh xã hội, rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi anh đi rồi, toàn bộ phòng làm việc đều thở phào nhẹ nhõm, đừng nói Hoàn Tử Hư, ngay cả Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật cũng cảm thấy Úc Hoa hôm nay hiền lành quá mức rồi.
"Gần đây có chuyện tốt gì sao sao?" Liên Vũ Phàm nhớ tới kỳ nghỉ của Vưu Chính Bình, mơ hồ cảm thấy đây có thể là một trong những nhân tố.
Khi mọi người còn đang thắc mắc, Phong Khôi đã lấy những vật liệu làm sàn nhà còn sót lại từ trong nhà kho, tự mình sửa lại sàn nhà bị hắn đạp hư.
-
Úc Hoa vốn là định về nhà, nhưng những gì xảy ra trong phòng làm việc hôm nay đã cho anh một số ý tưởng, vì vậy anh đã lái xe tới chỗ văn phòng bán nhà mà Hoàn Tử Hư mua.
Khi Úc Hoa nghe về công ty nhân sự, anh đã đoán được ý đồ của Hoàn Tử Hư, đối với Hoàn Tử Hư cũng có chút lau mắt mà nhìn.
Từ trên người Hoàn Tử Hư, Úc Hoa nhìn thấy được sự kiên cường và bất khuất của con người, loại tinh thần không chịu buông tay này cũng khiến anh cảm động một chút, cho nên anh quyết định giúp Hoàn Tử Hư mua ngôi nhà này.
Anh đã tìm hiểu phạm vi phát triển của tiểu khu, phát hiện rằng tòa nhà văn phòng đối diện phòng làm việc cũng thuộc sở hữu của chủ đầu tư, có rất nhiều khu chung cư và nhà ở gần đó.
Úc Hoa chỉ cần liên hệ trực tiếp với lãnh đạo chỗ văn phòng bất động sản, bỏ ra một số tiền lớn để mua hai tầng của tòa nhà đối diện văn phòng và một số căn hộ chung cư và nhà ở.
Số tiền mà anh sử dụng đương nhiên là 100 triệu mà anh luôn muốn rửa vào tài khoản của gia đình, nhưng anh không bao giờ có cơ hội.
Ban đầu, số tiền này được tích hợp vào tài khoản gia đình để tăng khả năng chống rủi ro. Nhưng do ngày hôm qua Tiểu Vưu đã thẳng thắn với anh về số tiền riêng của cậu, còn tỏ vẻ muốn nuôi anh, Úc Hoa cũng cảm thấy mình không cần thiết phải vất vả kiếm (rửa) tiền như vậy, chi bằng đổi thành tài sản cố định, dùng tài sản này đổi lấy cổ phần của công ty, liên tục áp bức cái đám nhân viên kia.
Úc Hoa vô cùng hào sảng mà trực tiếp mua hai tầng của tòa nhà văn phòng, tổng diện tích hơn 2000 mét vuông, được hoàn thiện nội thất, có thể trực tiếp xách túi chuyển nhà.
Các căn hộ chung cư và nhà ở cũng được hoàn thiện nội thất, thích hợp làm khu ký túc xá cho nhân viên.
Anh đã ký một thỏa thuận bảo mật với văn phòng bất động sản, yêu cầu văn phòng phải tuyên bố với thế giới bên ngoài là anh đang mua nhà bằng khoản vay thay vì toàn bộ số tiền.
Sau khi chi nhiều tiền như vậy, Úc Hoa trở thành khách VIP của văn phòng bất động sản, anh đưa ra hợp đồng lao động của Hoàn Tử Hư, tỏ vẻ sẵn sàng mua căn nhà của Hoàn Tử Hư với danh nghĩa của phòng làm việc, nhưng lại bị văn phòng bất động sản từ chối với lý do không thể bán bất động sản mà khách hàng đã đặt.
Úc Hoa lại đưa ra điều kiện, nếu Hoàn Tử Hư đề nghị trả góp thì văn phòng bất động sản không được đồng ý mà phải bán lại căn nhà cho anh, đồng thời không được hoàn lại mười vạn nhân dân tệ tiền đặt cọc của Hoàn Tử Hư, anh muốn cho nhân viên một sự bất ngờ.
Bởi vì là "Tiền đặt cọc" mà không phải là "Tiền trả trước", nên văn phòng bất động sản có quyền không hoàn lại số tiền đặt cọc đã ứng trước.
Dù sao thì cũng là một khách hàng lớn, người đã ra tay rộng rãi chi gần 90 triệu tiền mặt trong một lần, văn phòng bất động sản đương nhiên là đồng ý, cũng đáp ứng Úc Hoa rằng sẽ thông báo cho anh về bất kỳ sự thay đổi nào trong căn nhà của Hoàn Tử Hư.
Cô gái hướng dẫn viên ở phòng kinh doanh nhìn giám đốc Úc "Hào phóng" "Khoan dung" "Suy nghĩ đến nhân viên" cất bước rời đi, sâu trong nội tâm sinh ra một chút hâm mộ và ghen tị đối với người tên Hoàn Tử Hư, các cô sao lại không gặp được một ông sếp tốt như vậy chứ!
Úc Hoa – vị giám đốc được trao tặng danh hiệu "Có tâm nhất trong lịch sử" lái xe về nhà, mua một chút nguyên liệu tươi ngon tại cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu, vui vẻ về nhà nấu cơm cho Vưu Chính Bình.
Nói cho cùng thì anh bây giờ đã là người không có tiền, là một người mềm yếu cần được Tiểu Vưu nuôi nấng, nếu không nấu cơm làm việc nhà, thì sao mà xứng đáng với sự làm việc vất vả của Tiểu Vưu được chứ.
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Phỏng vấn: Vì sao trong văn phòng không có nhân viên nữ.
Chân Lê: Đại khái là bởi vì không phù hợp với hoàn cảnh tiếp đón người mới đi, giám đốc Úc của chúng ta vẫn rất là dịu dàng.
Hoàn Tử Hư: Không biết tại sao toàn thân tôi phát lạnh, thiệt giống như có một âm mưu gì đó nhắm về phía tôi.