Năm tháng của một người luôn hướng về phía trước, sẽ không quay trở lại, nếu như xuất hiện tình huống chảy ngược thời gian, thì đó cũng chỉ là chiều thay đổi không gian của một cá nhân, không phải là sự nghịch chuyển của lịch sử.
Úc Hoa biết, anh có thể cùng với Vưu Chính Bình cùng nhau trở về, cũng không cần phải đi lại dòng thời gian này một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy đoạn thông đạo không gian, Úc Hoa mới hiểu được vì sao quy tắc thế giới lại giúp bọn họ đi vào thời điểm này.
Bởi vì, mọi thứ đều đang phát triển về phía trước.
Úc Hoa hiểu quy tắc thế giới muốn làm gì, cho nên anh cần phải ở lại.
Ở cấp độ 500, toàn bộ thế giới đã biến thành hư không, biến thành một tinh thể khổng lồ không có góc cạnh, nó quay tròn với tốc độ cực nhanh, liên tục hấp thu sức mạnh của các chiều không gian khác nhau trong hư không, các xúc tu được kết nối với vô số sấm quan giả, những người đó đều là nguồn dinh dưỡng cho nó.
"Tao biết mày đã phát hiện ra mục đích của quy tắc thế giới, nhưng không quan trọng, mày sẽ quên đi." Úc Hoa ở trong trung tâm của tinh thể khổng lồ, bình tĩnh mà nói.
Úc Hoa rất kính nể quy tắc thế giới mà Vưu Chính Bình sống, trong hàng trăm này tấn công của hệ thống, vô số lần tính toán, cuối cùng cũng bắt được cơ hội duy nhất để đánh bại hệ thống.
Để có được cơ hội này, trục thời gian của Úc Hoa chuyển từ đường thẳng sang thành vòng tròn, anh cần phải đi lại con đường mà anh đã đi qua.
Một sức mạnh khổng lồ bộc phát từ trong trung tâm hệ thống, muốn nuốt chửng toàn bộ Úc Hoa vào, Úc Hoa nói: "Không được, còn chưa tới thời điểm quyết chiến, tao cũng không muốn cùng mày đồng quy vu tận."
Hệ thống đã biết hết tất cả, ở thế giới tiếp theo, anh không thể để nó quấy rầy chính mình.
Úc Hoa chủ động xông vào trung tâm năng lượng hệ thống, để chống lại sức mạnh đủ lớn phá huỷ các tinh cầu và thiên hà, anh cần phải không ngừng mở khóa năng lực của mình, 70%, 80%, 90%, 95%, 99%......
100%!
Thời điểm hoàn toàn mở khóa, hệ thống cũng khôi phục lại sức mạnh thời kỳ hoàng kim, nó muốn cắn nuốt Úc Hoa.
Mà Úc Hoa cũng lợi dụng cơ hội mà hệ thống tham lam cắn nuốt để mở khóa năng lượng, xâm nhập vào nhóm dữ liệu trung tâm của hệ thống.
Anh không thể trực tiếp phá hủy nhóm dữ liệu trung tâm, làm như vậy sẽ chí khiến cho hệ thống phản ứng dữ dội, phá hủy hết tất cả các thế giới và sấm quan giả trước khi bị tiêu diệt, Úc Hoa có một việc cần phải làm, phong ấn dữ liệu của hệ thống về sau 500 cấp độ.
Úc Hoa biết rắng phong ấn sẽ không tồn tại được lâu, làm như vậy cũng chỉ là tranh thủ thời gian mà thôi.
Anh muốn che giấu hệ thống, che giấu những gì đã xảy ra trong năm 2410, che giấu quy tắc thế giới và mục đích của anh.
Dữ liệu của hệ thống không giống như ký ức của con người là có thể quên đi, nếu muốn phong ấn một đoạn dữ liệu nào đó, thì cần phải có một phần dữ liệu cực kỳ liên quan đến phần dữ liệu được mã hóa. Dữ liệu liên quan và dữ liệu mã hóa, cùng năng lượng được phong ấn bằng năng lượng tương tự, tức là giống nhau.
Dữ liệu tương quan mà Úc Hoa có được, chính là ký ức thời gian tương đồng.
Vì thế, cần phải dùng nhóm dữ liệu của riêng mình để phong tỏa dữ liệu hệ thống, chế tạo ra vô số mật mã rất khó để bẻ khóa.
Làm như vậy, anh cũng sẽ tạm thời quên mất khoảng thời gian này.
Nhưng mà không quan trọng, mọi thứ là vì để có một cuộc gặp gỡ tốt hơn.
Vì muốn gặp lại em lần nữa, anh quyết định tạm thời quên em.
Những ký hiệu sơ khai nhất của vô số dữ liệu đều chìm trong nhóm dữ liệu hệ thống, hệ thống nhận ra điều mà Úc Hoa muốn làm, nó tức giận muốn nuốt chửng Úc Hoa, nhưng nó vẫn không tới được.
Ký hiệu sơ khai của dữ liệu bí ẩn chặt chẽ khóa chặt dữ liệu liên quan đến Úc Hoa trước cấp độ 500, tác động của nguồn năng lượng khổng lồ đã đẩy Úc Hoa ra ngoài, trên người anh chồng chất vết thương, nhưng vẫn kiên định mã hóa số liệu.
Hệ thống giãy giụa mấy lần, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh trở lại, Úc Hoa cũng bị năng lượng chấn động đánh bay trở lại thế giới trung tâm của hệ thống.
Úc Hoa tỉnh dậy trong thế giới trung tâm với cơ thể tràn ngập vết thương, ôm cái đầu đau nhức, nhớ rằng anh đã bành trướng vì bị sức mạnh mê hoặc ở cấp độ 500, giết chết những người bạn đồng hành cũ của mình, Úc Hoa tim đau như cắt, hoàn toàn không ngờ rằng thế nhưng chính anh đã làm ra điều này, điều này đã trái ngược với ý nguyện ban đầu của anh.
Úc Hoa quyết định từ nay về sau sẽ không bị sức mạnh cắn nuốt nữa, bảo trì nhân tính, chiến đấu với hệ thống.
May mắn anh ở cấp độ 500 đã kịp thời thanh tỉnh, nhân tính chiếm thượng phong, sẽ không sẽ tiếp tục phạm sai lầm.
Chỉ là, sao anh lại có thể tỉnh táo lại được?
Úc Hoa đặt lòng bàn tay lên ngực, luôn cảm thấy trong lòng đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng đó là cái gì?
Anh rời khỏi một căn phòng trống rỗng giống như hoàng cung, đi ra ngoài thế giới trung tâm, lấy "Bút viết quy tắc" ra, trên không trung viết xuống ——
Quy tắc một, "Bạo quân" không còn nắm giữ quyền hành, tất cả sấm quan giả tự do hành động, bình thường vượt cấp.
Quy tắc hai, "Bạo quân" sẽ xâm nhập vào thế giới người dân, những người khác sẽ không nhìn ra được thân phận của "Bạo quân".
Quy tắc ba, không ai biết tên của "Bạo quân".
Cất bút lông đi, Úc Hoa yên lặng nhìn lên bầu trời.
Cho phép những sấm quan giả chấp hành nhiệm vụ quả thực sẽ tạo thành những tổn thất đối với những thế giới khác. Tuy nhiên áp chế quá mức là vô dụng, sấm quan giả để có được điểm và sức mạnh càng ngày càng cao thì sẽ bí mật đi nhận nhiệm vụ, thay vì chặn lại không bằng thả ra.
Anh sẽ giả dạng thành một sấm quan giả bình thường, lập nhóm với những người khác, bước chân lên mọi thế giới có thể được cứu.
Ba quy tắc truyền vào trong ý thức của mọi người, trong lòng của tất cả sấm quan giả đều trở nên nhẹ nhõm, phảng phất như tảng đá đè nặng trong lòng đã biến mất.
Trên bầu trời xuất hiện một chiếc cầu vồng, Úc Hoa ngẩng đầu nhìn về phía cầu vồng bảy sắc kia, vươn tay về phía bầu trời, cố gắng nắm lấy ánh sáng đó, nhưng mà quá xa, anh không thể chạm vào.
Nếu bạn muốn bước lên mây, bạn chỉ có thể đi từng bước một.
Úc Hoa ngụy trang thành một sấm quan giả cấp bậc không cao không thấp, thành lập nhóm với người khác, bước vào từ thế giới này đến thế giới khác.
Khi đồng đội chấp hành nhiệm vụ, anh sẽ trộm rời khỏi đội, tìm kiếm mảnh nhỏ quy tắc của thế giới này.
Một số quy tắc thế giới vẫn còn hoàn chỉnh, một số quy tắc thế giới đã bị phân thành mảnh nhỏ. Úc Hoa sẽ giao lưu với những quy tắc thế giới, đôi khi việc giao lưu rất là dễ dàng, đôi khi có thể có một cuộc chiến xảy ra. Cũng may Úc Hoa có thời gian, có kiên nhẫn, anh sẽ bám riết không buông mà nói chuyện với quy tắc, nói cho nó biết mục đích của anh, đưa cho nó một đoạn dữ liệu tính toán, để nó đưa ra lựa chọn của mình.
Quy tắc sau khi tiếp nhận dữ liệu của Úc Hoa sẽ chủ động lựa chọn "Thần phục", bị Úc Hoa "Chi phối" sức mạnh. Nhưng Úc Hoa sẽ không hấp thu năng lượng của nó, mà là lén lút để lại một quy tắc trên thé giới, từ bỏ việc "Chi phối" thế giới này.
Quy tắc lén lút ẩn nấp trong thế giới, bởi vì quy tắc được viết ra khi Úc Hoa "Chi phối", hệ thống không thể kiểm tra sự tồn tại của quy tắc, nó hoàn toàn không biết Úc Hoa đang làm cái gì.
Úc Hoa hoàn toàn không tham gia vào các nhiệm vụ vượt cấp, anh chỉ lựa chọn các đội để đi đến các thế giới khác nhau, sau khi tới thế giới đó thì biến mất không thấy nữa.
Các thành viên từng lập đội đều rất bất mãn, khi chấp hành nhiệm vụ không ngừng mắng chửi anh, cũng quyết định chờ khi trở lại thế giới trung tâm thì sẽ nói cho mọi người là không thể cùng một độ với Úc Hoa, người này chính là một tên hưởng ké nhiệm vụ, cùng hắn chèo chống suốt cả đường đi, thế nhưng vừa đến thế giới làm nhiệm vụ thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bọn họ mang theo sự phẫn nộ quay về thế giới trung tâm, nhưng khi người khác hỏi tên sấm quan giả hưởng ké kia là gì thì bọn họ không thể nói ra.
Không ai có thể nhớ được tên của Úc Hoa, bọn họ chỉ là đồng đội tạm thời trong một thế giới, một khi rời khỏi thế giới đó, thì hoàn toàn không nhớ rõ người đã hợp tác với đội mình là ai.
Úc Hoa đã để lại dấu chân ở vô số thế giới, nhưng không để lại bất kỳ ký ức trong lòng một sấm quan giả nào.
Anh đã từng áp đặt sự nặng nề khi chiến đấu với hệ thống lên người sấm quan giả, ngoài mặt thì không đề cập đến, nhưng trong lòng anh lại oán hận sự vô dụng của những người này, cưỡng bức họ làm những điều không thể, đem tính mạng của những sấm quan giả treo len sợi dây thép trên vách đá vạn trượng, rồi oán giận bọn họ không đủ can đảm để đi đến bờ đối diện trên những sợi dây thép.
Khi đó Úc Hoa không hề nghĩ tới rằng tất cả mọi người ai cũng có năng lực bước lên dây thép, thiên phú bất đồng, dùng tiêu chuẩn của mình đi yêu cầu người khác, đối với sấm quan giả chính là một sự tàn nhẫn.
Một mình vượt cấp thực sự rất cô đơn, những việc phải làm cứ lặp đi lặp lại thực sự rất phiền chán. Mỗi khi vào lúc này, Úc Hoa sẽ điều khiển ánh sáng và gió, trên bầu trời của thế giới đó tạo ra một chiếc cầu vồng, lặng lẽ coi trọng một ngày, hai ngày...... Mãi đến khi nhìn đủ mới thôi.
Mỗi khi vào lúc này, nhóm sấm quan giả ngẫu nhiên sẽ cảm than một chút càu vồng thật là đẹp quá, những dân cư bản địa ở trong những thế giới chưa nhìn thấy cầu vồng cũng sẽ dừng lại bước chân mỏi mệt, ngắm nhìn những màu sắc rực rỡ kia.
Nhìn thấy cầu vồng, khiến cho mọi người vui vẻ.
Hết thế giới này đến thế giới khác hằn lên dấu chân của Úc Hoa, Úc Hoa cũng không biết mình còn phải đi bao lâu, chỉ biết để đi đến điểm cuối cùng còn một chặng đường rất dài, cần anh phải kiên trì tiếp tục.
May mắn thay, chỉ cần anh không thất bại, sinh mệnh của sấm quan giả là vô tận, ở trong chiều dài sinh mệnh như thế, thời gian cũng trở nên vô nghĩa.
Anh không còn đếm ngày nữa, mà là đếm thế giới, một thế giới thì tính là một ngày đi.
1000, 2000, 3000......
Cho đến thế giới thứ 3841, Úc Hoa dừng bước chân lại, anh cảm giác thời gian ước định đã đến.
Anh nói với hệ thống, anh mệt mỏi rồi, chúng ta ai cũng không làm gì được ai, ngừng chiến thôi, anh tùy tiện chọn một thế giới để nghỉ ngơi.
Hệ thống đồng ý, nhưng Úc Hoa biết, chỉ là tạm thời không làm gì được nên thỏa hiệp với chính mình, một khi có hy vọng, hệ thống sẽ cố gắng cắn nuốt sức mạnh của anh.
Úc Hoa ngẫu nhiên chọn một thế giới chưa khai phá, vì phòng ngừa hệ thống quấy rầy anh ngủ đông, anh đã dùng 50% năng lượng hệ thống phong ấn sức mạnh của mình, ở trong cơn bạo nộ của hệ thống tiến vào thế giới chưa khai phá kia.
Lần này anh muốn bắt đầu sống từ thời thơ ấu, nhưng anh nhất định phải mang một thân phận không cha không mẹ, làm một người quá nhỏ tuổi sẽ rất khó khăn. Úc Hoa lựa chọn 12 tuổi, độ tuổi bắt đầu thời kỳ trưởng thành. Anh muốn bắt đầu từ lúc 12 tuổi, sống một con đường cho tới cuối đời, khi sinh mệnh anh tiêu tán, anh cũng sẽ chôn vùi năng lượng của hệ thống.
Khi anh mới bước vào thế giới này, anh chỉ kịp nhìn thấy một cậu bé mười tuổi đang ngủ yên bình trên chiếc giường tầng của ký túc xá, xuyên qua làn sương mù dày đặc.
Úc Hoa nghĩ, những ngày này quá cô đơn, không bằng lựa chọn lớn lên trong trại huấn luyện này đi, sẽ có bạn đồng hành từ lúc nhỏ cùng nhau nâng đỡ.
"Tôi tới đây." Úc Hoa nhẹ giọng nói.
Lúc này một dãy số liệu mạnh mẽ truyền vào trong đầu anh: 【 anh đã trở về như đã hứa. 】
Trở về cái gì? Úc Hoa bối rối suy nghĩ, lẽ ra anh chưa từng đến đây mà.
Vô số quy tắc giao lưu với Úc Hoa, rõ ràng là dữ liệu này được chuyển cho anh bởi quy tắc thế giới này.
Quy tắc thế giới tiếp tục cung cấp thông tin cho Úc Hoa: 【 quy tắc thế giới này quy định, không thể xuất hiện đồng thời hai "Người" trong một khoảng thời gian, quy tắc sẽ đưa anh đến chiều thời gian thích hợp. 】
Đang nói cái gì? Úc Hoa có chút không hiểu ý tứ của quy tắc thế giới này, quy tắc của thế giới hoàn chỉnh đều độc đoán như vậy sao? Anh xuất hiện hai lần trên thế giới này khi nào?
Úc Hoa muốn kháng cự, rõ ràng là anh lựa chọn năm 12 tuổi, ấy thế mà quy tắc thế giới nhất định thả anh xuống vào mười lăm năm sau, đây là cái gì?
Đáng tiếc là anh đã phong ấn sức mạnh của mình, không có cách nào phản kháng lại quy tắc, chỉ có thể nhìn cậu bé một cách chăm chú, rồi bị mang đi khỏi nút thời gian này.
Sau khi đột ngột bị đẩy tới mười lăm năm sau, đó là một buồi chiều chạng vạng trời mưa.
Úc Hoa đứng trong vành đai xanh của tiểu khu, một chiếc ô màu đen ném trên bãi cỏ, anh mặc áo sơ mi quần tây, dưới chân là một đôi giày da màu đen mà các nhân viên xã hội chăm chỉ hay mang, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ có giá trị chưa đến 1000 nhân dân tệ.
Anh nhìn đồng hồ, 17:45.
Mưa rơi tí tách, nhưng càng ngày càng nhỏ, Úc Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời với tầng mây đen càng ngày càng tản ra, nghĩ thầm không biết có thể nhìn thấy cầu vồng hay không?
Anh không biết vì sao mình lại thích cầu vồng, anh cảm giác đứng ở vị trí này anh có thể nhìn thấy chúng.
Úc Hoa nhặt chiếc ô màu đen lên, đứng trong tiểu khu, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, yên lặng chờ đợi trời quang.
17:50, thời không đột nhiên biến dạng, không gian trước mắt Úc Hoa cũng bị bóp méo, một con Husky đầy lửa lao ra khỏi thông đạo không gian, lấy tốc độ mà con người không thể tưởng tượng được.
Phía sau nó còn kéo theo ba người, một người trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, trong lồng ngực ôm một đứa nhỏ đang ngủ gật, trên vai khiêng một người trưởng thành đang hôn mê.
Úc Hoa tò mò đi qua, mở ô giúp cho người thanh niên mang đòng phục cảnh sát che mưa chắn gió.
Người thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát hoảng loạn dập lửa trên người Husky, nhìn thấy có người bung dù cho cậu, tức giận nói: "Không thấy đang mượn nước mưa để dập lửa sao? Không cần che......"
Người trẻ tuổi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt có phần tò mò của Úc Hoa, động tác dập lửa trên tay ngừng lại.
Trong một cái liếc mắt này, Úc Hoa đã phong tỏa số liệu trong mấy ngàn năm qua.
Mật khẩu khóa vĩnh viễn dữ liệu hệ thống, vào thời điểm nhìn thấy Vưu Chính Bình, không chịu khống chế mà trở về trong ý thức của Úc Hoa.
Ký ức phủ bụi ngàn năm trong nháy mắt được mở khóa, một vài hình ảnh hiện lên ở trong đầu, chiếc ô trong tay Úc Hoa rơi xuống mặt đất.
Vô số cảm xúc ùa về trong lòng, ngôn từ mấy ngàn năm chưa nói liền hòa thành một câu, ngón tay Úc Hoa hơi run, mỉm cười thật nhẹ: "Em xem, không phải anh đã nói rồi sao? Chờ đến lúc em trở về, anh sẽ đứng ở đây chờ em."
"Khốn kiếp!" Vưu Chính Bình đem Quân Quân ném lên trên người "Quan Thiều Quang" đang hôn mê, lao về phía Úc Hoa, ôm chặt lấy anh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
"Anh đã ở đây rồi, anh đã đợi bao nhiêu năm rồi chứ?" Cả người Vưu Chính Bình treo trên người Úc Hoa, không có tiền đồ mà khóc lớn lên.
"Không mất nhiều thời gian lắm." Úc Hoa nhẹ nhàng sờ mái tóc của Vưu Chính Bình, "Cũng chỉ là bóng câu qua khe cửa mà thôi."
Hết mưa rồi, sau cơn mưa những giọt nước dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời, tạo nên một dải cầu vồng.
Dưới cầu vồng, Úc Hoa rốt cuộc cũng gặp lại Vưu Chính Bình một lần nữa.
- ----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Rất nhiều người không hiểu thời gian, thực ra thời gian là một loại chiều không gian, từ góc độ tư duy đa chiều, nó có thể được coi là cùng chiều với khoảng cách không gian.
Đem so sánh nó với một khoảng cách, một con đường, là có thể hiểu.
Con đường của chúng ta, có thể là một con đường thẳng, một đường thẳng đi về phía trước.
Con đường của Úc Hoa, tạo thành một vòng tròn ở giữa, đi một vòng, cuối cùng lại bị hệ thống đuổi về mười lăm năm sau.
Không cần vướng bận vấn đề nhảy vọt thời gian, hãy nhìn thế giới từ góc nhìn đa chiều, trong mỗi một nút thời gian đều có một chúng ta.
Tôi nhớ rằng khi tôi xem "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải", có một quan điểm, khi nhìn xuyên thời gian, tất cả chúng ta đều là những sán dây, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc đều nằm trong một khoảng thời gian nhất định.
Thời gian không trôi, chính là chúng ta đang trôi qua – "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải"
-------------------------------------------------
Editor: Ôi giời ạ, cuối cùng cũng xong cái phần thời không lẫn lộn này rồi, chẳng biết sau này có gặp lại không nữa.