Chương 95:
Sau khi rời khỏi phòng Anderson, Vương Kỳ Văn quay trở về phòng mình.
“Tên vô liêm sỉ chết tiệt!”
Vương Kỳ Văn tức giận vung dao găm, trút hết ngọn lửa giận của mình lên sô pha trong phòng, chiếc sô pha đắt tiền nhanh chóng bị Vương Kỳ Văn chém thành từng mảnh nhỏ.
“Đường chủ, tại sao lại không trực tiếp giết chết tên khốn đó, lại để tên khốn nạn đó cưỡi trên đầu trên cổ cô thế”.
Lúc này, hai người mặc quần áo màu đen kín mít như ninja đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Kỳ Văn.
Vương Kỳ Văn thở hắt ra một hơi thật dài, dường như đang muốn trút hết tức giận trong lòng mình ra rồi mới quay đầu nói.
“Tạm thời vẫn chưa được, chúng ta vẫn chưa lấy được nhà máy khai thác mỏ của nhà họ Sở, cần tiền của tên ngu ngốc Anderson đó để giải quyết những chuyện khác!”
“Thế nhưng tên ngu ngốc đó đòi ả đàn bà kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Hay là chúng ta đi trói con nhỏ đó về?”
Vương Kỳ Văn lắc đầu nói: “Không được, bên cạnh cô ta chẳng những có Diệp Viễn với sức mạnh sâu không lường được, chúng ta cứ liều lĩnh đi bắt cóc cô ta như thế e là sẽ gặp phải nguy hiểm!”
“Mà bây giờ kế hoạch vẫn còn chưa hoàn thành, chúng ta không thể để lộ thân phận, không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết đến sự tồn tại của chúng ta!”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?”
Vương Kỳ Văn suy nghĩ một lát, nói.
“Thế này đi, hai người bảo cha con nhà họ Hứa dùng lý do báo thù để cử người đi níu chân Diệp Viễn, sau đó tìm vài sát thủ đi bắt cóc cô ta về đây”.
“Rõ!”, hai kẻ trông như ninja nhanh chóng biến mất trong phòng.
Khi hai người đó biến mất, thì điện thoại của Vương Kỳ Văn cũng reo lên.
Vương Kỳ Văn vội vàng nghe máy, vô cùng cung kính nói.
“Phó xã trưởng!”
“Chuyện thế nào rồi? Khi nào chúng ta mới có được nhà máy quặng của nhà họ Sở?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo.
“Báo cáo phó xã trưởng, chỉ cần thêm vài ngày nữa là chúng ta sẽ có được nó!”
“Tốt lắm, phải mau chóng lấy được hòn ngọc đó, tốt nhất trước khi xã trưởng đến Sở Châu phải nắm được nó trong tay!”
Vương Kỳ Văn lập tức giật mình: “Cái gì, xã trưởng sắp tới đây ư?”
“Ừ, lần này xã trưởng đến Giang Châu để giết một người!”
“Mấy ngày tới cô hãy điều tra một người tên là đại sư Diệp”.
“Đại sư Diệp?”
Vương Kỳ Văn nghi ngờ, hình như cô ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.
Nhưng tạm thời vẫn chưa nhớ ra được.
“Phó xã trưởng, đại sư Diệp đó là ai mà phải để xã trưởng đích thân đi giết thế?”
“Là một kẻ vô cùng ghê gớm, lần trước cậu Trung Tam dẫn người đến Giang Châu để cướp một món đồ ở phòng đấu gia Gia Tín, chính tên đó đã giết chết cậu Trung Tam!”
“Cái gì? Người đó giết chết cậu Trung Tam ư?”
Sắc mặt Vương Kỳ Văn chợt thay đổi, cô ta biết rất rõ cậu Trung Tam đó là đứa con trai nhỏ mà đệ nhất cao thủ nước Uy Trung Tam Dã Long yêu thương nhất.
Còn là em ruột của xã trưởng bọn họ, có địa vị rất cao ở nước Uy, đó là sự tồn tại mà không ai dám trêu chọc.
Dù là hoàng gia nước Uy cũng không dám đắc tội.
Vậy mà một người như thế lại bị kẻ khác giết chết.
Đó chính xác là một hành động chọc phải trời!
“Đúng, nên ông Trung Tam Dã Long đang vô cùng tức giận, đã cử xã trưởng sang để giết chết tên đó, báo thù cho cậu Trung Tam!”
“Hiểu rồi, phó xã trưởng, tôi bảo đảm sẽ điều tra rõ ràng về người đó”.
“Đúng rồi! Trong tay tôi có một bức ảnh được chụp lúc tên đại sư Diệp đó giết chết cậu Trung Tam, tôi đã gửi sang rồi đó, cô xem thử đi!”
Vương Kỳ Văn lập tức mở máy tính lên, màn hình nhanh chóng xuất hiện một bức ảnh cực kỳ mờ nhạt.
Trong đó có một bóng người mờ ảo.
Tuy bức ảnh hết sức mơ hồ nhưng Vương Kỳ Văn chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra, đó không phải Diệp Viễn thì là ai?
“Là anh ta?”
“Cô biết người đó hả?”, trong điện thoại là giọng nói đầy lo lắng của phó xã trưởng.
“Biết, người này tên Diệp Viễn, trận pháp mà tôi từng bày ra trong nhà Lý Hồng Đào đã bị người này phá!”
“Mà hôm nay, người do tôi bồi dưỡng đã bị tên đó giải quyết!”
Vương Kỳ Văn bực tức kể chuyện về Diệp Viễn cho phó xã trưởng nghe.
“Thế thì tốt, cô đã làm rất tốt, tôi sẽ báo tin này cho xã trưởng!”